Ngày mùa xuân ngắn ngủi, phù dung chóng tàn, bao nhiêu tình cảm nở rộ vẫn không đủ cho hai người. Lâm Vãn Vinh ở trên núi vài ngày, mỗi ngày đều leo lên đỉnh núi cùng tiên tử nhìn cảnh mặt trời lên, ngắm hoàng hôn buông xuống, trong không gian mênh mông bàng bạc, đến cả tâm cảnh cũng tựa hồ như bay bổng.
Ninh Vũ Tích vốn có danh xưng là tiên tử, nay gả cho người ta, được tắm trong ánh sáng tình yêu, môi hồng má thắm, nửa vui nửa e ấp, giống như cành phù dung được tưới tắm, kiều mỵ cao quý, đẹp không gì sánh được. Tiệc tân hôn của hai người vô cùng đơn giản, nhưng lại dịu dàng ngọt ngào vô cùng, cứ như lạc vào tiên cảnh nhân gian.
- Tỷ tỷ, mau nhìn này, đây là cái gì?!
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng hoan hô, từ trong nước lao ra một con cá bạc dài hơn thước, đang giãy dụa loạn xạ, dương dương đắc ý ngoắc tiên tử.
Trên Thiên Tuyệt phong hầu như không có người, khắp nơi đều là cây cối, phi điểu tẩu thú an hưởng tự nhiên, đến cả mấy con cá trong suối này cũng béo tốt mập mạp. Nhìn con cá quẫy đuôi tuyệt vong trong tay hắn, tiên tử có chút không đành lòng:
- Vạn vật đều có sinh mạng, không thể tạo sát nghiệt! Mau thả nó ra!
Nàng từ nhỏ đã thanh tu, tính tình rất nhân đạo, không muốn giết chóc. Lâm Vãn Vinh cười hì hì, thả con bạch ngư vào nước, cười hắc hắc:
- Tiểu tử, lần sau còn dám nhìn lén lão bà của ta tắm, nhất định ta chém không tha!
Ninh Vũ Tích phì một tiếng, duyên dáng cười khanh khách, té vài tia nước vào hắn tạo thành những đóa hoa nước tuyệt đẹp.
Lâm Vãn Vinh thoải mái thở một hơi, mặt mày hớn hở:
- Chẳng trách trên người tỷ tỷ lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm, thì ra là do thiện duyên mà tu luyện thành! Nhưng ta có một nghi vấn, nàng thiện lương như thế, vì sao trong rừng bạch hoa, khi lần đầu tiên gặp mặt, lại muốn giết ta?!
Tình hình lúc đó, quả thật là có chút nguy hiểm, nếu không phải hắn thông minh hơn người. Thì làm gì có tơ hồng nhân duyên hôm nay? Tiên tử mặt đỏ bừng, khẽ cười nói:
- Sớm biết chàng sẽ tính sổ với thiếp! Ngày đó nếu không phải tên tiểu tặc này trí trá, làm ảnh hưởng đến việc tu hành của Thanh Tuyền, có quỷ mới nguyện ý để ý tới chàng!
- Ta không trí trá đâu!
Tiểu tặc cảm thấy oan uổng:
- Ta và Thanh Tuyền là tự do luyến ái, so với tiểu thông đậu hủ* còn sạch hơn!
(*đậu hũ với hẹ xanh, tượng trưng cho sự thanh bạch)
Ninh Vũ Tích giữ chặt tay hắn, dịu dàng bảo:
- Chàng là người trong sạch như vậy, thật ra thế gian cũng hiếm thấy! Thiếp chỉ hận mình không sớm gả cho tên tiểu tặc trong sạch này!
Cả xương Lâm Vãn Vinh cũng mềm nhũn, vội vội vàng vàng ôm lấy nàng, rồi áp miệng vào đôi môi đỏ mọng kia. Tiên tử thở hổn hển, ngả vào trong lòng hắn, mặt đỏ rực như ánh bình minh.
- Chớ hồ đồ. Thiếp... thiếp còn có việc chính sự hỏi chàng!
Ninh Vũ Tích tim đập thình thịch, vội vàng giữ không cho bàn tay hắn tác quái trước ngực mình, nàng hiểu rất rõ phu quân mình, với tiểu tặc hoang đường này, nói không chừng lại bày trò đáng hổ thẹn ngay trong nước!
Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, tỏ vẻ khó hiểu:
- Chính sự? Ta không phải đang làm đây sao!
“Hạ lưu!” Tiên tử đỏ mặt phì một tiếng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, âu yếm bảo:
- Mấy ngày nay thật ra chàng đã tốt tính hơn nhiều, cô khổ thanh tịch trên núi, không có một chút náo nhiệt nào, chàng có muốn ở đây nữa không?!
- Tại sao không tiếp tục?!
Lâm Vãn Vinh ghé tai nàng, nói khẽ:
- Chỗ nào có nàng, ta đều thích!
Ninh Vũ Tích ngượng ngùng:
- Lại đem vài câu dễ nghe tới lừa ta! Chàng lên núi bốn ngày rồi, cũng không nói với người trong nhà một tiếng, không sợ các nàng ở nhà sốt ruột sao?!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Không sốt ruột, không sốt ruột, đều có chuẩn bị cả rồi!
- Chàng... chàng nói là các nàng ấy đã biết rồi à?
Lâm Vãn Vinh kiên định trả lời:
- Sự việc này không thể không nói! Ta và nàng đã kết thành vợ chồng. Chẳng lẽ còn sợ người trong thiên hạ biết được? Với lại, chuyện ta lên núi, Thanh Tuyền sớm đã biết. Nàng còn thúc giục ta phải đi sớm một chút!
- A!
Ninh Vũ Tích che gương mặt nóng bừng, cả người run lên:
- Mắc cỡ chết người ta!
Lâm Vãn Vinh trợn mắt:
- Có gì mà thẹn thùng? Trượng phu thăm thê tử, đó là thiên kinh địa nghĩa! Ai dám nói bậy bạ chứ?!
- Không phải nói việc này! Thanh Tuyền biết việc này, thiếp và chàng thân mật ở đây... Nó... Nó chẳng phải cũng biết sao?
Tiên tử không dám ngước đầu lên, đấm khẽ vào ngực hắn ngực:
- Là do tên tiểu tặc ghê tởm này hại thiếp, làm tthiếp không còn mặt mũi nào đi gặp người khác?!
“Thì ra nàng còn vọng tưởng Thanh Tuyền không biết ta và nàng làm gì trên núi nữa?!” Lâm Vãn Vinh mừng rỡ cười ha hả: “Đàn bà mà, trời sinh tự bịt mắt che tai.”
- Không cho cười!
Tiên tử che miệng hắn, sắc mặt như đỏ như ráng chiều, vội vội vàng vàng xô hắn ra ngoài:
- Xuống núi, mau xuống núi!
“Xuống núi?” Lâm Vãn Vinh sắc mặt khổ sở:
- Tỷ tỷ, chúng ta mới kết hôn bốn ngày mà, ngươi nhẫn tâm đuổi ta ra ngoài như vậy sao?!
Thấy hắn đáng thương như vậy, Ninh Vũ Tích cảm động, cúi đầu thẹn thùng:
- Ngốc, chàng là phu quân của thiếp, nếu đuổi cũng chỉ có chàng đuổi thiếp thôi, thiếp sao có thể đuổi chàng? Các nàng ấy cười thì cười, thiếp đã làm gì, cũng không sợ người khác! Chỉ là thiếp giữ chàng trên núi, làm các nàng ấy sinh ra oán giận, vậy chẳng phải là tội lớn của thiếp sao!
Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, nắm tay nàng, làm mặt dày nói:
- Nhưng tỷ tỷ, ta ngày nào cũng nhớ nàng, nhớ đến tim gan đau đớn, vậy ta phải làm gì bây giờ?
Những lời đường mật này thật sự là nghe trăm lần vẫn không chán, Ninh Vũ Tích đỏ mặt, ngượng ngùng xen lẫn vui sướng:
- Lại lừa ta, thiếp không thèm tin! Thiếp hỏi chàng, chừng nào chàng đi gặp An sư muội?!
Lâm Vãn Vinh than thở:
- Sắp xếp xong mọi việc với ngươi rồi sẽ đi! Đường đi Miêu trại xa xôi, An tỷ tỷ cũng không biết ra sao rồi, tiểu muội muội một mình ở lại thảo nguyên, trên người còn trúng phải độc châm, sao ta có thể yên tâm được chứ?!
Nghe hắn than thở, Ninh Vũ Tích cũng có vẻ rất thông cảm, nhéo mạnh vào eo hắn:
- Ai bảo chàng lưu tình khắp nơi! Bây giờ thì sướng nhé, xem chàng làm sao thu thập được!
Lâm Vãn Vinh không có cách nào khác, chỉ cúi đầu xuống, trong lòng cũng có chút phẫn hận: “Vừa là Miêu trại vừa là thảo nguyên, khắp nơi gánh vác đủ việc, nam nhân mà phải làm bao nhiêu việc như vậy, ai có thể khổ hơn ta được chứ?!”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hưng phấn giữ chặt tay tiên tử:
- Tỷ tỷ, hay là nàng theo ta cùng đi! Miêu trại đó xa quá, một mình ta sợ lắm!
“Với gan cọp tim báo của hắn, làm gì có chỗ nào làm hắn sợ hãi?” Ninh Vũ Tích biết hắn không nỡ xa mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, rồi lại có chút chua xót:
- Miêu trại là địa bàn của An sư muội, có nàng che chở chàng, ta đi làm gì?! Lỡ làm nàng giận thì sao?
“Tiên tử ghen với An hồ li quả là thiên kinh địa nghĩa, nếu nàng đi thật, tình địch gặp nhau, sư tỷ muội gặp lại, cừu mới hận cũ hợp lại, còn không biết sẽ biến thành dạng gì nữa đây!” Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, lè lưỡi, quay đầu đi. “Nguy cơ này không giỡn chơi được!”
- Chàng đi Miêu trại phải coi chừng!
Tiên tử sửa sang lại xiêm y cho hắn, dịu dàng nói khẽ:
- Phong tục nơi đó rất khác với chúng ta. Nam tử to cao, nữ tử đa tình! Nếu chàng buông thả dính vào đó, tán tỉnh linh tinh, hừ hừ, không đến lượt người khác thu thập chàng, An sư muội cũng sẽ xử lý chàng! Thủ đoạn của nàng thì chàng cũng biết rồi đó!
Lâm Vãn Vinh mắt đờ ra, miệng há hốc, thân thể run lên!
Thấy hắn sợ An Bích Như đến như vậy, Ninh Vũ Tích vừa buồn cười vừa tức giận, hừ hừ nói:
- Nếu nói người khó đối phó nhất ở Miêu trại, đó chính là An tỷ tỷ của chàng! Nàng nói nửa thật nửa đùa, nghe đúng mà cũng không đúng, chàng cần phải cẩn thận suy nghĩ! An sư muội tâm cao khí ngạo, chàng muốn có được nàng, nhưng nếu bị tộc nhân của nàng khinh thường, vậy sẽ phiền toái lắm!
“Có gì phiền toái chứ?!” Nhớ tới thủ đoạn của An hồ li, lưng hắn nhất thời mồ hôi đầm đìa!
Tiên tử dặn dò hắn một phen, lại sợ hắn không nhớ được, bèn viết ra giấy, rồi nhét vào ngực hắn. Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, giữ chặt tay nàng, lưu luyến nói:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng không đi với ta sao?! Vậy sao được, ta chỉ sợ còn chưa tới Miêu trại, đã tương tư thành tật rồi!
Ninh Vũ Tích nhè nhẹ lắc đầu:
- Ta đi cũng vô ích, ngược lại khiến cho An sư muội oán hận! Chàng đưa thêm vài người, trên đường tự chiếu cố mình. Cần đi nhanh về nhanh, ta ở đây chờ chàng!
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ gật đầu, bất lực thở dài. Hai người đi qua đỉnh núi, Lý Hương Quân không có ở trong phòng, chắc là đến học đường rồi.
- Ta đi đây!
Hắn nắm lấy ngọc thủ tiên tử, quyến luyến không nỡ rời xa, quay lại nhìn nàng vài lần, rồi xoay người chầm chậm bước đi.
Tiên tử lặng lẽ nhìn hình bóng hắn, thấy hắn bước xa dần, đột nhiên ôn nhu kêu lên:
- Tiểu tặc...
Lâm Vãn Vinh quay đầu, thấy tiên tử lệ quang đầy mặt. Vén váy chạy vội đến, nhanh như một con yến trên trời chao nghiêng nhao vào ngực hắn.
Hắn đau xót trong lòng, ôm chặt lấy thân hình mềm mại đang run rẩy, vùi tựa đầu vào mái tóc nàng, thì thào nói:
- Tỷ tỷ, nàng thật là làm ta muốn chết!
Tiên tử nghẹn ngào ngẩng đầu lên, mắt sáng bừng lên, dịu dàng nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Cũng không biết vì sao mà lần trước tiễn chàng xuống núi, trong lòng thiếp khổ sở, nhưng còn có thể chịu được! Hôm nay lại không như vậy, chàng vừa đi, chỉ sợ cũng kéo theo tim gan người ta đi theo! Tiểu tặc, thiếp rốt cuộc bị làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh thấy ấm áp trong lòng, ghé tai nàng hôn nhẹ, dịu dàng:
- Bởi vì chúng ta là vợ chồng huyết mạch tương liên! Tỷ tỷ, nnàng ở trên núi đợi ta, ta nhất định sẽ sớm trở về!
Ninh Vũ Tích ừm khẽ một tiếng, ôm chặt hắn căng cứng, không muốn rời một khắc nào, lẳng lặng khóc như mưa.
Ninh Tiên tử vẫn nhòe lên, ngẩng đầu lên đằm thắm hỏi:
- Chuyện gì?
Lâm Vãn Vinh ghé tai nàng, thần bí nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta cũng sinh một đứa nhỏ đi!
- A!
Ninh Vũ Tích mặt đỏ tới mang tai, vội vội vàng vàng đẩy hắn ra, ngượng đến mức không dám ngước đầu lên. Lâm Vãn Vinh trợn mắt, cả kinh nói:
- Nàng không muốn sao?!
- Nói bậy!
Ninh Tiên tử phì một tiếng, trừng mắt nhìn hắn vài lần, rồi cúi đầu, nét mặt đỏ như ráng chiều, giọng nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy:
- Muốn sinh con, chàng... chàng cần phải tới nhiều lắm! Thiếp... thiếp đợi chàng...
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ không ngậm miệng lại được:
- Tới, đương nhiên tới! Chúng ta là vợ chồng rồi, nàng còn không biết tiền vốn của ta sao?! Ta hận không được thời khắc nào cũng tới, một ngày làm mười bảy mười tám lần cũng không thành vấn đề!
“Tiểu tặc hạ lưu!” Ninh Vũ Tích đỏ mặt cười khẽ, cảm thấy bị hắn dùng một biện pháp đặc biệt đánh trống lảng, sầu ly biệt như đã giảm bớt rất nhiều. Ở chung với tiểu tặc này, trước giờ không thiếu vui vẻ!
Xuống núi trong màn lệ quang của tiên tử, hắn tâm đắc ý mãn, vừa đi vừa hát u ơ bài thập bát mô, thoải mái tự tại nói không nên lời. Khi về đến cửa nhà, đã nghe thấy tiếng hai con trai khóc, oa oa gào lên, như một trận đấu, đứa này so với đứa kia xem ai khóc to hơn.
“Ai chọc nhi tử ta?! Phản rồi, đít cọp mà ngươi cũng dám sờ hả?” Hắn gầm lên một tiếng, vội vội vàng vàng lao vào nhà.
Trong phòng toàn là tiếng khóc, tiếng hò hét nháo nhào, xa xa nghe thấy tiếng Ngưng Nhi cười:
- Huyên nhi của chúng ta, quả thật là nhi tử của đại ca... Ủa, đại ca, huynh trở lại rồi?!
Xảo Xảo bên cạnh kéo áo hắn, trộm chỉ chỉ vú em trong phòng:
- Đại ca, huynh nhìn xem!
Tiểu nhi Lâm Huyên nằm trong lòng vú em, há miệng bú chùn chụt, hai má hóp vào phùng ra không ngừng, vú nuôi thanh tú mẹ đau đến đổ mồ hôi. Lâm Huyên đúng là điển hình của loại người vừa được tiện nghi còn la làng, bú xong vài ngụm, sau đó lại há miệng khóc lớn, tiếp theo lại bú. Triệu Tranh tựa hồ hâm mộ đệ đệ, nằm trong lòng vú em kia, trừng mắt nhìn Lâm Huyên, phẫn hận khóc lớn.
Ngưng Nhi trộm cười, đưa lên ngón cái với hắn, quyến rũ nói:
- Đại ca, Huyên nhi nhà chúng ta, xấu y như huynh vậy!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài: “Ông trời có mắt! Ta sinh đứa con trai này, còn xấu hơn lão tử hắn!”
Hắn lặng lẽ lẻn vào trong phòng Thanh Tuyền, thấy Tiêu tiểu thư đang ngồi tựa trên giường, nhìn hắn cười khẽ:
- Lâm lang...
Cũng không biết sao mà trong lòng hắn tự nhiên hiện lên bóng hình tiên tử, nhất thời xương như mềm đi, vội vội vàng vàng tiến lên, ôm lấy thân thể mềm mại như không có xương:
- Lão bà, vài ngày không gặp, ta rất nhớ nàng! Thừa dịp Tranh nhi, Huyên nhi vắng mặt, hôm nay đến phiên ta?!
Tiêu tiểu thư như tê dại đi, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng lườm hắn vài lần, sẵng giọng:
- Chàng làm cha như vậy, không sợ dạy hư nhi tử sao?!
“Cái gì, tương lai ai dạy ai còn chưa nói được đó!” Hắn cười ha hả vài tiếng, ôm Thanh Tuyền trong lòng, dịu dàng nói không nên lời.
- Chỉ tiện nghi cho tên oan gia này!
Chỉ nhìn vào bộ dáng hắn, liền biết xảy ra chuyện gì trên nói rồi, Tiêu tiểu thư cả người như thoát lực, nằm trong lòng hắn, đành bất lực than thở…