Lúc về tới thành thì sao đã mọc đầy trời. Khi tiễn Từ tiểu thư đến đại doanh hắn thấy mấy gã đang đứng ở xa xa, nháy nhó cười đùa, thần sắc quỷ dị không tả được.
Từ Chỉ Tình vội vàng cúi đầu đi, giận dỗi liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gương mặt trong suốt chẳng mấy chốc đỏ bừng lên như ráng chiều:
- Để cho họ cười đi, sau này còn có nhiều cơ hội như vậy nữa. Họ cười riết cũng quen thôi, ta trước giờ vẫn như vậy mà.
- Không nói với ngươi nữa, ta về đây!
Từ tiểu thư mặt đỏ tới mang tai, quay người muốn rời đi.
- Đừng vội đừng vội,
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, cười hì hì nói:
- Có một việc, một việc rất trọng yếu, ta còn chưa kịp làm!
Hắn nói xong, nháy mắt mấy cái rất thần bí, rồi nghiêm mặt ghé lại gần.
Ngươi có chuyện trọng yếu gì mà chưa làm?! Từ tiểu thư mở mắt thật to, nhìn gương mặt hắn gần trong gang tấc, tim đập thình thịch, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
Lâm Vãn Vinh ghé vào gương mặt đỏ bừng như lửa của nàng, hôn nhẹ rồi cười nói:
- Là việc này, ngươi xem, rất trọng yếu đó!
- Há há, làm lại, làm lại lần nữa đi...
Bọn Cao Tù rú lên cười đùa cợt hưởng ứng, tiếng cười quái dị vang lên liên tục không dứt.
Cả người Từ Chỉ Tình run lên, gương mặt đỏ như máu, xoay người chạy trốn:
- Tên hèn hạ này, ta ghét ngươi lắm!
- Từ tiểu thư ngủ ngon và mộng đẹp nha!
Lâm Vãn Vinh vẫy vẫy tay cười ha ha.
- Mộng cái đầu ngươi đó!
Từ Chỉ Tình ngượng ngùng, đá đá mấy cái, rồi cúi người nhặt hai nắm cát, xoay người ném vào hắn. Lâm Vãn Vinh kêu a a nhảy tránh, hai tay xua xua đám cát bụi. Từ tiểu thư cười híc híc, êm dịu nhìn hắn vài giây, xoay người đi vào trong doanh.
Nhóm Hồ Bất Quy cười hô hố đi tới gần. Lão Cao vỗ tay tán thưởng:
- Nhìn xem, đây là thủ đoạn gì! Ta sớm đã nói rồi, chỉ cần có cơ hội, dù là một con ruồi cái cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lâm huynh đệ! Từ quân sư đã bị vây hãm rồi, cuối cùng các ngươi đã kiến thức chưa?!
Năm người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên bội phục gật đầu, liên tục xoa tay thán phục.
Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, bất mãn nói:
- Đừng có vỗ mông ngựa nữa! Sau này ta và Từ tiểu thư tâm sự thì các ngươi không được nhìn lén nữa! Bao nhiêu chiêu sát thủ của ta đều bị các ngươi học cả rồi, ta còn làm ăn gì được!
Mọi người cười to, cuối cùng trời cũng thỏa lòng người, có thể chứng kiến Lâm tướng quân và Từ quân sư đoàn viên, việc này quả là một mỹ sự rất lớn.
Đùa giỡn một hồi, sắc trời đã không còn sớm nữa, trong lòng Lâm Vãn Vinh có tâm sự, nên không về doanh trung, hắn vẫy tay từ biệt mọi người rồi quay về nhà. Bầu trời đêm lãng đãng, sao đầy trời, đêm khuya ở Hưng Khánh phủ yên lặng bất thường. Thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, trẻ khóc đâu đây, càng khiến cho người ta cảm giác đang hưởng một cuộc sống chân thật.
Đi đến ngôi nhà nhỏ thô lậu, một mùi thơm phả vào mũi hắn, ánh lửa lung linh hắt lên màn cửa sổ, tinh khiết, vắng vẻ, thật vô cùng ấm áp.
- Tỷ tỷ!
Hắn chưa kịp gõ thì cửa gỗ đã nhè nhẹ mở ra. Hắn mừng rỡ bước vào, đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, trong phòng lại không có một bóng người.
Đẩy rèm vào phòng trong, trên bàn để một bình trà nho nhỏ, chén thuốc đang nóng hổi bốc hơi, một nữ tử đang kê miệng vào bát thuốc, miệng hồng nhuận chúm chím thổi nhè nhẹ, hơi nước bốc lên vờn quanh mặt nàng.
Hai tay nàng vô cùng cẩn thận cầm chiếc bát nhỏ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn mỉm cười:
Đôi mắt đẹp tiên tử lưu chuyển, cười đưa thang thuốc ra trước mặt, ngăn bước chân của hắn lại. Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, nhận bát thuốc, rồi bất chấp thuốc vừa nóng vừa đắng, hắn uống ừng ực một hơi.
Nhìn hắn một hơi uống sạch thang thuốc, không còn một giọt, Ninh Vũ Tích khẽ gật đầu, lấy từ trong lòng một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau thuốc trên mép hắn, cười nói:
- Cũng gần khỏe rồi, nhưng ta hơi lạ, hôm nay sao ngươi trở nên ngoan thế?!
- Ta luôn luôn như thế mà,
Hắn cười hì hì ngồi trên giường, nhìn gương mặt thanh lệ của tiên tử, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, ta ôm nàng một cái được không?! Tin ta đi, rất thuần khiết thôi!
Ninh tiên tử đỏ mặt, quen hắn lâu như thế rồi làm gì mà nàng không hiểu tính tình của tiểu tặc, ngày xưa làm gì có chuyện hắn lịch sự như vậy, đừng nói là thuần khiết, cho dù sự tình ác ôn gấp trăm lần, cũng không phải hắn chưa bao giờ làm.
- Ngươi hỏi ta làm gì ,
Ninh Vũ Tích cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Chẳng phải ta đã theo ngươi rồi sao?!
Tiểu tặc cười hì hì tựa đầu vào ngực nàng, ma sát vài cái, tiên tử nóng cả người lên, tim đập nhanh dần, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại phát giác người trong lòng mình đột nhiên đình chỉ động tác, chỉ ôm chặt lấy nàng, giống như muốn hòa nàng vào với hắn.
Thế này là sao, hắn ngoan ngoãn thuần khiết thật sao? Ninh Vũ Tích hơi bất ngờ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tặc mắt mở thật to, hai mắt lóe sáng, đang ngơ ngác nhìn nàng, vẻ ôn nhu trong mắt có thể hòa tan cả cương đao cứng rắn nhất.
Lòng tiên tử bỗng run lên, cũng không biết vì sao lại có tình cảm vừa vui vừa buồn lẫn lộn, trong nháy mắt hai dòng lệ lăn dài.
- Tỷ tỷ, sáng nay khi nhìn thấy đám Hồ Bất Quy, ta cao hứng quá nhưng khi quay đầu lại nhìn không thấy nàng nữa!
Tiên tử cười lắc đầu:
- Ngươi gặp lại bạn bè, chính là lúc vui vẻ, lúc đó ta ở bên người ngươi thì không tiện lắm, nên phải bỏ đi! Sao, ngươi còn sợ ta chạy mất phải không?!
Lâm Vãn Vinh thở dài, nói nhỏ:
- Không dối tỷ tỷ, ta đúng là lo nàng sẽ xa ta. Như vậy, sẽ không có ai bắt ta uống thuốc, ôm ta ngủ, lại không có ai trộm châm huyệt cho ta vào ban đêm. Nếu ta không có cây quạt, không có cái gối, không có tiên tử tỷ tỷ, cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?!
Ninh Tiên tử lau nước mắt hắn, dịu dàng cười nói:
- Nói linh tinh, ta không phải vẫn một mực ở nơi này chờ ngươi sao?! Có lẽ lúc trước thì ta còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ngươi ở trước mặt ta, ta biết đời đời kiếp kiếp này ta đã trúng phải bùa mê thuốc lú của tiểu tặc ngươi rồi! Muốn ta xa ngươi thì chỉ có cách phải lấy mạng của ta!
- Yên tâm yên tâm, không ai có thể thương tổn tỷ tỷ!
Tiểu tặc mặt mày hớn hở giữ chặt tay nàng, kiên định nói:
- Ta biết, vì nàng là sư phó của Thanh Tuyền, nên trước giờ chưa từng được khoái hoạt, do đó nàng mới muốn về Thiên Tuyệt phong! Nhưng tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này! Nàng ngẫm lại mà xem, ta là ai chứ? Ta là Lâm Tam đại danh đỉnh đỉnh! Đại giang nam bắc, trong ngoài Trường Thành, ai mà không biết bổn sự của Lâm Tam. Hắc hắc!
Tiên tử gạt nước mắt, cười lắc đầu:
- Đúng có khoác lác! Ngươi có bổn sự thì trước tiên phải giải quyết sự tình của Đột Quyết Đại Khả Hãn cái đã, ta mới có thể tin ngươi được!
Quả thật khó quá, hùng tâm tráng chí vừa rồi đã biến mất vô tung vô tích trong tích tắc, Lâm Vãn Vinh khổ sở lắc đầu, thở dài:
- Không phải tỷ tỷ không biết, giữa ta và Nguyệt Nha Nhi còn liên quan đến quốc gia, có thể nói là sinh ly tử biệt, ân oán tình cừu, làm sao ta có thể dễ dàng giải quyết được? Muốn ta cùng nàng đàm phán, việc này ân không ra ân, oán không ra oán, vừa khóc vừa cười, vừa vui lại buồn. Lúc đó thì đàm phán thành cái dạng gì chứ?!
Tiểu tặc nói có chút đạo lý, cục diện mập mờ hỗn loạn như thế này, chỉ sợ sẽ làm thế cục càng thêm khó có thể khống chế!
Tiên tử khẽ gật đầu:
- Đúng là có chút hỗn loạn, nhưng dù sao vẫn sẽ tốt hơn hiện nay! Bây giờ hai nước đang cầm cự, một chút không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh bên sứt càng bên gãy gọng, sinh linh đồ thán! Đến lúc đó ân oán càng lúc càng sâu, thế song phương thành nước lửa, tất phải có một bên diệt vong mới kết thúc được, cục diện như thế thì không ai có lợi cả!
Lâm Vãn Vinh trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi:
- Tỷ tỷ, ý của nàng là ta nên đi?!
- Có một số việc, nếu trốn tránh thì lại không thể an tâm, không bằng ưỡn ngực đối mặt với nó, sống hay chết cũng phải làm!
- Ta không thể ảnh hưởng đến ý chí của ngươi, tất cả đều do tự ngươi đưa ra chủ ý.
Đi hay không đi?! Lâm Vãn Vinh hít một hơi, quả là đời người khổ sở cũng đến thế này mà thôi!!
* * *
Bão cát vô tận điên cuồng gào thét ù ù, quét ngang đại mạc, quét qua thảo nguyên, xoay tít, vù một tiếng cuốn lên một đụn cát, trông rất hùng tráng.
Vài con tuấn mã chạy tới, đến nhà gỗ thì ngừng lại. Từ Chỉ Tình nhảy xuống ngựa, rũ rũ bụi trên người, lắc đầu nói:
- Chẳng biết sao hôm nay lại như vậy, bão cát mạnh quá, ta ở tái ngoại bao nhiêu năm vẫn chưa thấy qua.
- Sao so được với gió lốc ở Biển Chết, vài mớ cát đó đâu có là gì?!
Tiếng thở dài vang lên bên tai nàng, không xa không gần, không nhanh không chậm, cứ như một âm thanh từ cõi trời đưa tới.
Từ tiểu thư quay đầu lại, chẳng biết Kim đao Khả Hãn mỹ lệ đã xuống ngựa khi nào đang đứng bên cạnh, mắt nhìn cát bay đầy trời, trong mắt khi thì lóe sáng, khi thì ảm đạm, khi thì ngượng ngùng, khi thì bi thương, như một bức tranh. Mặt nàng đoan trang nhu mì, ẩn ẩn có những hào quang trong suốt, lọn tóc mai xinh đẹp tuyệt trần lộ ra trắng như tuyết, tung bay theo gió, như một đóa hoa mai tinh khiết cao quý.
Từ Chỉ Tình liền ôm quyền, dịu dàng chào:
- Đại Khả Hãn tới sớm quá!
- Từ tiểu thư cũng thế mà?!
Ánh mắt Ngọc Già lạnh lùng, quét về phía sau nàng, khẽ lắc đầu :
- Lý lão tướng quân chưa tới, Từ tiểu thư cũng chỉ đem theo vài tùy tùng, Đại Hoa chậm trễ như thế, xem ra cuộc đàm phán hôm nay tựa hồ không có nhiều thứ để nói rồi!
- Đại Khả Hãn nói còn quá sớm,
Từ tiểu thư hừ một tiếng nói:
- Song phương đàm phán, có bao nhiêu người cũng không quan hệ. Lý Nguyên soái chưa tới đây, là bởi vì ông đã giao tất cả mọi việc cho ta. Chỉ cần Đại Khả Hãn có thành ý, Chỉ Tình sẽ có thể đại biểu cho Đại Hoa ta, cái gì cũng có thể nói chuyện được.
Ngọc Già nhìn đám cát bụi đầy trời, trầm mặc thật lâu, rồi than khẽ:
- Được rồi, xem ra ông trời ban cho song phương ngươi và ta một cơ hội cuối cùng, hy vọng Từ tiểu thư thiện ý. Đem lại hòa bình cho hai nước, giải giáp binh mã, có lẽ cũng nằm trong suy nghĩ của Từ tiểu thư thôi.
Từ Chỉ Tình cười lạnh:
- Những lời này, hẳn là ta nói với Đại Khả Hãn mới đúng!
Ngọc Già hai mắt khép hờ, hô khẽ:
- Lộc Đông Tán!
Đột Quyết Quốc sư đưa tay lên ngực, cung kính đáp:
- Đại Khả Hãn có gì phân phó?
Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng:
- Đột Quyết Quốc sư đàm phán với Từ quân sư, cũng không để khách quý Đại Hoa đợi nữa. Quốc sư, điều kiện của bổn hãn đã nói qua, ngươi đã rõ chưa?! Đó là sức kiên nhẫn cực hạn của Đột Quyết ta, không cho thoái lui một bước.
Lộc Đông Tán gật đầu, bộ dáng rất trung thành. Trong lòng Từ Chỉ Tình cũng hiểu, Đột Quyết Đại Khả Hãn sớm đã định điều kiện rồi. Đàm phán với Lộc Đông Tán chỉ là hình thức. Trước mắt rất hiển nhiên, với sự cường ngạnh và dũng khí đấu đến chết của Ngọc Già, vĩnh viễn Đại Hoa và Đột Quyết khó có thể đạt thành hiệp định được.
Đàm phán lại kết thúc như vậy sao?! Hắn không tới à? Hắn thật có thể bỏ qua nữ tử này sao? Đại Hoa và Đột Quyết trọn đời sẽ phải tiếp tục chiến đấu như vậy sao? Từ Chỉ Tình thở dài một tiếng, chẳng biết là nên vui hay sầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
- Từ tiểu thư, ngươi cho rằng hai nước chúng ta còn cần phải tiếp tục đàm phán nữa không?
Ánh mắt Ngọc Già không nhanh không chậm, nhìn thẳng vào mắt Từ Chỉ Tình. Có một áp lực khó có thể dùng từ diễn tả được đè nặng lên trái tim Từ tiểu thư.
Quả nhiên nữ tử chí cao của thảo nguyên có khí thế thật là phi phàm, Từ Chỉ Tình cố bình tĩnh hít một hơi, đang muốn nói gì, đột nhiên nàng nghe tiếng lọc cọc lọc cọc. Từ xa xa cát bụi tung lên, một con ngựa đang chạy đến, mang một tên quân sĩ Đại Hoa trên lưng.
Tên quân sĩ chạy thẳng tới chỗ Từ tiểu thư quỳ xuống:
- Khải bẩm Từ quân sư. Tướng quân nói, người Đột Quyết thích chơi trò áp lực này, vậy cứ để cho họ chơi! Chúng ta và Đột Quyết không cần phải đàm phán nữa. Xin quân sư mau chóng về trại.
Tướng quân? Là tướng quân nào? Từ Chỉ Tình sững sờ một chút, đột nhiên vươn cao người, kinh hỉ hỏi:
- Hắn... Hắn đến rồi?!
- Dạ! Tướng quân mời Từ quân sư cấp tốc về trại!
Từ Chỉ Tình vui vẻ xoay người đi. Nhìn xa trong cát bụi đại mạc có một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng, màn xe khẽ phất động, hoàng sa thổi xung quanh, cơ hồ hoàn toàn che dấu những gì bên trong. Xe đang đậu cách căn nhà này khoảng vài dặm, lúc này xe ngựa đã hoàn toàn bất động.
Từ tiểu thư cười gật đầu, hướng về phía Ngọc Già ngạo nghễ nói:
- Đại Khả Hãn đã cho là song phương không cần phải hòa đàm, vậy cũng không cần lãng phí thời gian nữa. Hẹn ngày sau gặp lại trên chiến trường, Chỉ Tình cáo từ!
Nàng xoay người lên ngựa, vung roi, con ngựa thần tuấn hí dài một tiếng, tung bốn vó lao thẳng vào bão cát, biến mất dần.
Màn này hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người. Tốc độ người Đại Hoa rút lui khỏi cuộc đàm phán thật là nhanh hơn người Đột Quyết nhiều, nói đến là đến, nói đi là đi, không hề lằng nhằng chút nào.
Đột Quyết quốc sư sửng sốt một hồi, thật lâu sau mới nhỏ giọng ngập ngừng:
- Đại Khả Hãn, bây giờ chúng ta làm sao?! Chẳng lẽ thật sự muốn khai chiến với Đại Hoa? Đại Hãn, Đại Hãn...
Hắn liên tiếp hỏi vài tiếng, Ngọc Già vẫn không hề có chút động tĩnh, đến cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
Lộc Đông Tán vội vàng ngước đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Kim đao Khả Hãn nhìn chăm chú về phía phương xa, bàn tay nhỏ nhắn cầm kim đao đang run nhè nhẹ.
- Đại Hãn...
- Chuẩn bị ngựa!
Ngọc Già hô khẽ một tiếng, ngữ khí cực kỳ kiên định.
Lập tức một kỵ sĩ Đột Quyết đưa đến một con thiết kỵ thần tuấn, Ngọc Già dõi mắt nhìn chiếc xe ngựa đang đứng ở xa xa, tim đột nhiên đập thình thịch. Nàng cố bình tĩnh hít một hơi, nhảy lên tuấn mã. ‘Giá’ một tiếng, thân nàng như một đạo thiểm điện kim sắc, phi thân lao về phía đám cát bụi mù.
Lộc Đông Tán thấy vậy hoảng hốt, vội vàng vẫy gọi:
- Đại Khả Hãn, đó là biên giới của Đại Hoa đó, không đi được, không đi được đâu!
Thân ảnh Ngọc Già ẩn hiện, chạy nhanh như gió, sao có thể nghe hắn gọi được. Mắt thấy Từ Chỉ Tình vừa đuổi tới chiếc xe ngựa, ghé mặt vào đó nói chuyện, nụ cười còn kiều diễm hơn cả hoa, chiếc xe ngựa cũng quay đầu, đang muốn trở về.
- Giá ...
Đột Quyết Đại Khả Hãn hô lên, trực chỉ cỗ xe ngựa, lập tức phát huy hết sức lực con thần mã dưới thân phi nhanh như chớp. Cát bụi trên đại mạc lướt qua người nàng như một trận mưa tên.
Ba trăm trượng, hai trăm trượng, mắt thấy khoảng cách giữa xe ngựa và mình càng lúc càng gần, rõ ràng đã có thể thấy được màn xe khẽ chớp lên. Ngọc Già cắn răng vung roi quật xuống, tuấn mã hí dài, lao đi như một luồng sét.
- Dừng lại!
Tuấn mã ngửa mặt lên trời hí vang, một thân ảnh kim sắc như thiểm điện phá không, ngăn trước mặt xe ngựa. Chiến mã hai bên đồng thời dừng lại, phẫn nộ ngẩng cổ lên trời hí vang không ngớt.
Từ Chỉ Tình kinh ngạc, cả giận nói:
- Đột Quyết Đại Khả Hãn, sao ngươi lại tự tiện xâm nhập vào cương thổ Đại Hoa ta, ngươi muốn gì đây?!
Ngọc Già lắc đầu không trả lời, chỉ nhảy xuống ngựa, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước. Càng đến gần chiếc xe, nàng càng cảm thấy tim đập mãnh liệt, cơ hồ không ức chế được hơi thở của mình.
Thân hình nàng khẽ run lên, vô lực dựa vào trụ xe, vươn ngón tay búp măng trắng muốt nhẹ nhàng vuốt ve màn xe, nước mắt trào ra:
- Người trong xe kia, ngươi dám hôn ta một cái không?!