- Ôi chao, Cao đại ca, không ngờ huynh mang cả những bảo bối này theo. Tiểu đệ bội phục vô cùng.
- Đương nhiên phải thế rồi.
Cao Tù nói hùng hồn:
- Những bảo bối này thật đúng là thuốc tốt cần có khi rời nhà hành tẩu giang hồ. Khẳng định là Lâm huynh đệ mang theo bên người cũng không ít hơn ta đâu, hắc hắc!
Lâm Vãn Vinh mặt mày hơn hớn, tự móc ra một gói gấy, đúng là so với thứ trên tay Cao Tù còn to hơn rất nhiều:
- Hổ thẹn, hổ thẹn, không ngờ bị Cao đại ca bóc trần tại chỗ. Huynh cũng biết đấy, đệ toàn phải dựa vào nó để đối phó với các lão bà trong nhà. Khi hành tẩu giang hồ, đệ có thể vẫn đứng sừng sững, trừ một thân công phu tuyệt thế ra, công lao lớn nhất chính là nó. Ôi, thứ tốt như vậy thật không nỡ dùng!
Hai người đều cười gian hiểm khiến Hồ Bất Quy ngơ ngẩn, hắn nhìn chăm chú vào gói giấy hồi lâu, tỏ vẻ không hiểu rồi hỏi:
- Cao huynh đệ, đây rốt cuộc là thứ gì mà ngươi coi nó như bảo bối vậy?
- Đương nhiên là bảo bối rồi! Lão Hồ ngươi đừng nên xem thường gói giấy này, nó chính là sủng vật của các thiếu hiệp, ác mộng của các hiệp nữ, là bảo bối ngàn vàng khó mua đấy!
Cao Tùv vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi mở gói giấy ra, bên trong lại là mấy chục gói nhỏ:
- Nhìn thấy chưa, cái này gọi là “Đại Phật Côn“, cái này gọi là “Quan Âm Thoát Y Sam“, còn có cái này là Mông Hãn dược thượng hạng. Đều là hàng thật giá thật, phân lượng đầy đủ. Ở kinh thành, nếu không có người quen trong cửa hiệu tốt thì ngươi không mua nổi đâu.
Hồ Bất Quy nghe được thì mồ hôi đầm đìa, nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi:
- Tướng quân, thứ ở trong tay ngài chẳng lẽ cũng là dâm dược?
- Coi Hồ đại ca nói kìa, huynh còn không biết ta là người thế nào sao? Mua dâm dược ư, đó là là việc chỉ những kẻ hèn kém mới làm.
Lâm Vãn Vinh mặt nghiêm trang nói:
- Thứ ở trong tay ta chính là tình thú trong khuê phòng để những người nghiêm túc dùng. Huynh nhìn cái này, nó gọi là Đại Lực Kim Cương hoàn… tên nghêm túc như vậy kia mà. Có cùng nguồn gốc với Đại Lực Kim Cương chỉ đấy! Một viên nho nhỏ thế này thôi mà tác dụng đã đủ ngang với hai túi trên tay Cao đại ca đây, mỗi đêm chỉ cần dùng một chút, hiệu quả vừa cao, lại được lâu nữa, tất cả phiền não được giải quyết. Còn có cái này, cọi là “Hoan Lạc Liệt Phụ ngâm“, mặc dù cái tên có hơi thô bỉ một chút nhưng tác dụng càng kinh khủng hơn. Ăn nó rồi, mặc kệ là liệt phụ hay trinh nữ, cho dù ngươi là ngựa hoang sói cái cũng sẽ trở về với tự nhiên, mỗi đêm đều ca hát hoan lạc. Hai thứ này không biết mang tới lạc thú cùng niềm tin cho bao nhiêu hảo hán, so với chúng thì mấy thứ Mông Hãn dược, Tả Hãn dược gì gì đó còn lại… á, ta không tiện giới thiệu cho huynh.
Xem ra những thứ dâm dược này của Lâm đại nhân so với đồ của lão Cao còn lợi hại hơn, Hồ Bất Quy mồ hôi như tắm, hồi lâu sau mới thận trọng hỏi:
- Tướng quân, Cao huynh đệ, các người muốn dùng những thứ thuốc thần kỳ trong tay đi đối phó với Hồ nhân?
Lâm Vãn Vinh gật đầu thở dai:
- Ta cũng đâu có muốn chứ, thứ đồ tốt như vậy, ta còn chưa kịp tìm mấy vị thiên kim tiểu thư, hoàng hoa khuê nữ dùng thử mà đã làm lợi cho Hồ nhân rồi, đúng là đáng ghét. Nhưng vì an uy quốc gia của Đại Hoa ta, ngay cả tính mạng trong trắng này ta còn chẳng để ý, nói chi tới chút thuốc. Mặc kệ là Mông Hãn dược hay Tả Hãn dược, cứ cho Hồ nhân thưởng thức toàn bộ, để bọn chúng biết sự lợi hại của Đại Hoa ta.
Lâm tướng quân ngôn từ nghiêm chỉnh, chính khí ngời ngời, hào khí ngút trời làm Hồ Bất Quy đầy kính phục, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói:
- Tướng quân vì Đại Hoa ta mà hi sinh như vậy thật đáng kính nể. Những những thứ này tuy là thuốc tốt, song phải dùng như thế nào? Chúng ta làm sao để quân lính trong doanh trại của người Đột Quyết sử dụng mà thần không biết quỷ không hay, không để bọn chúng phát giác chứ?
Thấy Cao Tù cười vô cùng dâm dật như sớm đã có tính toán, Lâm Vãn Vinh nói:
- Cao đại ca, hay là để huynh tới giải thích cẩm nang diệu kế đi.
Không ngờ lão Cao ta cũng có một ngày làm quân sư, Cao Tù hưng phấn tới mức mặt đỏ bừng, chì vào mặt hồ rộng đằng xa, cười hắc hắc nói:
- Muốn tiếp cận Hồ nhân một cách vô thanh vô tức? Đơn giản thôi, đây chẳng phải là một con đường thiên nhiên đó sao?
Hồ Bất Quy nhìn hồ nước như nối liền với trời xanh, liền choàng tỉnh:
- Cao huynh đệ, ý của người là chúng ta bơi tới?
Cao Tù làm ra vẻ gật đầu:
- Huynh đệ trong quân của chúng ta, rất nhiều người đều đến từ Vi Sơn hồ và vùng Giang Chiết, nhiều người giỏi thủy tính. Có thể chọn tám trăm tới hơn một ngàn người, ẩn trong nước rồi lẳng lặng bơi tới bên doanh trại của Hồ nhân. Sau đó lại chọn những người nhanh nhẹn giỏi giang lẻn vào doanh trại của bọn chúng, cho Mông Hãn dược, xuân dược tất cả đổ hết vào thức ăn của bọn chúng. Hắc hắc, uống phải Mông Hãn dược còn may, chứ chẳng may phải cái số chó, uống phải xuân dược... lão Hồ ngươi hẳn là cũng biết thế nào chứ, nơi này không có nữ nhân, tới lúc đó người Đột Quyết sẽ háo như điên, mặc kệ có biết bơi hay không, đều sẽ nhảy vào hồ. Huynh đệ dưới hồ của chúng ta, có thể hưởng thành quả có sẵn rồi! Tới thời cơ chín muồi, tám ngàn huynh đệ nổi trống xông lên, toàn quân giết tới, vậy Hồ nhân chẳng phải sẽ được giải quyết triệt để sao?
Quả nhiên là ác độc, Hồ Bất Quy hít một hơi khí lạnh, trong quân của người Hồ không có nữ nhân, mấy trăm người đồng thời trúng xuân dược, như vậy sẽ thành cảnh tượng gì đây? Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng trông đợi rồi!
Kế này của Cao Tù nghe qua tuy buồn cười nhưng không phải là phóng tên không có đích. Lội nước lẻn vào, âm thầm hạ độc, từ xưa tới nay chiến dịch như vậy không biết có bao nhiêu rồi, lão Cao chỉ là khôn khéo học theo rồi áp dụng mà thôi.
- Vậy cứ quyết định thế đi.
Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng:
- Hồ đại ca lập tức đi chọn các huynh đệ giỏi thủy tính. Còn về người lẻn vào bỏ thuốc cần phải linh hoạt, trí dũng song toàn, một việc không phiền hai người, cứ mời Cao đại ca tự mình ra tay, dù sao kinh nghiệm dùng thuốc của huynh đã được thực nghiệm qua trên người rất nhiều nữ hiệp rồi.
- Lâm huynh đệ nói đi đâu thế?
Cao Tù cười ngượng ngập:
- Ta thường lấy đức phục người, tình cảm là chính, thuốc chỉ là phụ thôi.
Da mặt của lão Cao này sắp bằng được ta rồi, Lâm Vãn Vinh cười phá lên, khoái trá vỗ vai hắn.
Hồ Bất Quy trầm tư thật lâu rồi lắc đầu:
- Hầy, có chỗ hở! Cao huynh đệ, kế sách của người chỉ sợ sẽ thất bại.
- Vì sao?
Cao Tù tức thì trở nên khẩn trương, khó khăn lắm mới nghĩ ra được kế, đừng có bị người ta phủ quyết dễ dàng, nếu không cái mặt thớt này còn đặt vào đâu nữa.
- Cao huynh đệ, kế dùng thuốc này rất tốt...
Hồ Bất Quy nhìn cười nói:
- ...nếu trong trại của Hồ nhân không có gái, vậy thì đại sự có thể thành. Nhưng ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, chỉ sợ sẽ làm hỏng kế của ngươi… ở đó không có nữ nhân, nhưng ngựa cái lại có mấy nghìn thớt đó!
Lão Hồ đúng là cầm thú, không lên tiếng thì thôi, cất tiếng một cái là oanh động. Ba người đưa mặt nhìn nhau, trầm mặc một lát rồi phá ra cười như điên dại.
Ánh trăng khuyết trên trời đêm bị mấy đám mây đen che kuất, ánh bạc mờ ảo chiếu khắp thảo nguyên đại mạc, lạnh lẽo vô cùng. Trước cửa lều của người Đột Quyết đã đốt lửa lên, mấy cái nồi lớn bốc khói nghi ngút, cũng không biết là đang ninh cái gì, hương thơm thoang thoảng tràn khắp thảo nguyên.
Mấy trăm khuôn mặt đen xì chậm rãi di động trong hồ nước giống như những cành củi khô nổi lềnh bềnh, không thể nhìn rõ. Được thượng thiên giúp đỡ, đêm nay trên thảo nguyên gió thổi từ nam qua bắc, bớt cho các tướng sĩ rất nhiều sức lực. Trên mặt hồ lạnh như băng nhưng ở dưới nước lại ấm áp, mấy trăm người bơi gần nửa canh giờ mà cũng chỉ hơi mệt.
- Lâm đại ca, danh hiệu của huynh đúng là “hổ lớn trên đất bằng, rồng nhỏ trong nước sâu“ sao?
Thấy Lâm tướng quân bơi rất ung dung, khi thì như chó chạy lúc thì ngửa mặt lên, lúc lại như bướm vờn, từng đám bọt nước trược qua người hắn, Lý Vũ Lăng cố gắng lắm mới miễn cưỡng theo kịp hắn, thở gấp từng hơi lớn.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Còn giả được sao? Mọi người đều biết ta chưa từng nói dối. Ấy, tiểu Lý tử, đệ học bơi của ai vậy, y như là chó chạy thế?
Cái này thật chẳng phải khen ngợi gì, Lý Vũ Lăng tuy nhỏ tuổi nhưng thủy tính đã không tầm thường, có thể theo sau Lâm Vãn Vinh, không có công phu thật sự không thể làm được. Chẳng trách trước khi xuất phát hắn liều cái mạng nhỏ cũng muốn chui vào đội ngũ vượt sông. Ngược lại, Cao Tù trước khi xuống nước thì hùng hùng hổ hổ, không ngờ lại khiến Lâm Vãn Vinh nhìn trố mắt. Lão Cao xuống nước giẫy như chó, thật thảm không chịu được, mông thiếu chút nữa chọc lên trời. May mà võ công hắn cao cường, tư thế tuy bất nhã nhưng cũng không bị rớt khỏi đội.
Chưa từng nói dối? Ta nhổ vào! Lý Vũ Lăng lờ đi câu phía sau của hắn, cười hắc hắc:
- Chỉ là bơi thôi mà, khi ở kinh thành không ai có thể vượt qua đệ. Có sông lớn hồ nhỏ nào ở trong kinh thành mà đệ chưa từng bơi qua? Rằm tháng riêng năm này khi huynh tiến kinh thấy đệ, thì đệ vừa mới bơi xong đó.
Bốc phét, tiểu tử nhà ngươi bơi vào mùa đông à? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lắc đầu không thèm để ý.
- Đúng rồi Lâm địa ca, còn nhớ hoa đăng mà huynh nhìn thấy trên sông vào nguyên tiêu không?
Lý Vũ Lăng nhìn hắn đầy thần bí:
- Hắc hắc, huynh có biết là ai thả nó không?
Vừa nhắc tới làm Lâm Vãn Vinh nhớ lại, vị tiểu thư nhà nào đề thơ trên đèn nữ thần, tới nay vẫn còn chưa biết.
- Sao? Chẳng lẽ đệ biết à?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hổi.
- Nghe đệ nói này Lâm đại ca, sao huynh lại ngốc như vậy?
Lý Vũ Lăng cười hắc hắc:
- Huynh không thử nghĩ xem, trong kinh có được mầy người tài tình, khéo tay như thế?
- Là Từ tiểu thư!
Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra. Trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, hóa ra ngày đầu tiên ta tới kinh thành đã nhìn thấy hoa đăng của Từ Chỉ Tình, chỉ là ta mù mờ không biết mà thôi. Chuyện trong cõi đời thật là kỳ diệu.
Lý Vũ Lăng nói tiếp:
- Còn có điều khiến huynh kinh ngạc hơn. Đệ nói cho huynh biết nhé, khi huynh móc cái đèn đó lên, Từ cô cô ở trong đám người đã nhìn thấy, và ghi nhớ khuôn mặt của huynh…
- Cái gì?
Lâm Vãn Vinh há hốc mồm không ngậm lại nổi, thiếu chút nữa thì sặc nước:
- Nói như vậy thì Từ tiểu thư đã biết ta từ trước rồi? Ai dà, việc trốn mưa trong Ngọa Phật tự chẳng lẽ là nàng sắp đặt? Hóa ra là nàng ta nhìn trộm ta, đáng ghét là lại còn bắn ta…
Lý Vũ Lăng cười hì hì:
- Điều này thì đệ không biết, đợi khi nào huynh trở về thì đi hòi Từ cô cô nhé.
Hóa ra là nha đầu này có âm mưu lớn, lại còn giấu ta quá lâu. Nhớ tới khuôn mặt đẫm lệ của Từ tiểu thư trước khi lên đường, Lâm Vãn Vinh thấy lòng ấm áp.
- Chú ý, giảm bớt tốc độ.
Chỉ còn cách bên bờ không tới trăm trượng nữa. Lều trại và đống lửa của người Đột Quyết đều đã có thể thấy rõ ràng, loáng thoáng thấy mấy tên lính đi lại. Lâm Vãn Vinh tâm trạng mơ màng, nhỏ giọng truyền lệnh ra đằng sau.
Mấy trăm người liền ngừng bơi, dựa theo sức gió từ từ di chuyển về phía trước. Càng lúc càng tới gần lều trại của Hồ nhân. Tình hình trong trại cuối cùng đã nhìn rõ ràng, người Đột Quyết hiển nhiên nằm mơ cũng không ngờ tới lính Đại Hoa sẽ xuất hiện, từ bên bờ hồ này tiến đến. Lều của bọn chúng dựng ngay bên hồ, ba mặt khác đều có lính canh qua lại tuần tra, chỉ duy nhất phía dựa vào hồ này là buông lỏng nhất, gần như chỉ phái một người để ý.
Cách bờ hồ không xa có mấy đống lửa bừng bừng, dùng que lớn bắc nồi, hương thơm tỏa khắp, chẳng biết là đang nấu cái gì. Xa hơn nữa, là chuồng ngựa tạm thời dùng gỗ lớn dựng nên, mấy vạn thớt ngựa lớn Đột Quyết chạy vòng bên trong. Mấy trăm người đảo quanh đám chiến mã, hình như là đang đếm số lượng.
Tiến dần tới gần, ánh lửa chiếu đỏ cả một mảng hồ, có thể thấy rõ khuôn mặt của đám lính qua lại tuần tra bên hồ.
- Im lặng!
Lâm Vãn Vinh xua tay, nín thở, mấy trăm người trong nước lập tức ngừng di động.
Lý Vũ Lăng bơi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Lâm đại ca, đệ đếm rồi, tổng cộng có hơn năm trăm Hồ nhân, không tới sáu trăm.
Con số này về cơ bản giống với khảo sát của Lâm Vãn Vinh, hắn gật gật đầu, kéo Cao Tù hỏi:
- Cao đại ca, có nhìn thấy tên lính canh đang đi lại kia không? Chúng ta hiện giờ chỉ cách hắn chừng năm mươi thước, muốn giải quyết hắn không một tiếng động, huynh nắm chắc mấy phần?
- Mười phần!
Cao Tù đáp đầy tự tin.
- Được!
Lâm Vãn Vinh khẽ hô một tiếng:
- Lý Vũ Lăng, ngươi dẫn hai huynh đệ giỏi thủy tính theo yểm hộ Cao đại ca. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lính canh phát giác.
Hồ nhân đã ở ngay trước mắt rồi, chuyện kích thích như vậy chưa bao giờ được làm, Lý Vũ Lăng hưng phấn đáp lời, tìm hai binh sĩ thủy tính tốt rồi kéo Cao Tù từ từ lặn xuống.
Tên lính canh Đột Quyết kia đang ngồi trên một tảng đá, tay cầm một miếng thịt lớn nhồm nhoàm nhai nuốt. Hắn nằm mơ cũng chả ngờ ngay dưới mí mắt mình lại có kỳ binh Đại Hoa ẩn núp.
Ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng, thấy đám Lỹ Vũ Lăng từng bước tới gần, tất cả mọi người đều bất giác nín thở. Lâm Vãn Vinh miết chặt nắm đấm, nhìn khúc tre đang bơi tới, trái tim đập nhanh dần.
Cái đầu của Lý Vũ Lăng từ từ nhô lên đầu tiên, giống như một cái hồ lô trôi bập bềnh. Khi hắn đang muốn di động thì xảy ra đột biết, tên lính canh Đột Quyết đột nhiên đứng lên, đảo mắt về phía mặt hồ.
Bị phát hiện rồi sao? Trên đầu Lâm Vãn Vinh mồ hôi tuôn đầm đìa, nắm chặt đao, chuẩn bị vừa chiến đấu vừa bỏ chạy, tiếng bước chân nặng nề như nện vào trong lòng mỗi người. Tất cả tướng sĩ tim như nghẹn tới cổ họng, nắm chặt đao ở dưới nước, chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Cái đầu của Lý Vũ Lăng vừa chìm vào nước, tên Đột Quyết kia liền bước tới, cởi quần ra, tiếng nước xè xè ập vào mặt.
Con mẹ nó, Lâm Vãn Vinh thở phào, vừa bực mình lại buồn cười.
Đồ súc vật man rợ, đạo đức bại hoại, không có lương tâm, Lâm Vãn Vinh đem tất cả những từ ngữ ác độc trong lòng nghĩ ra tặng cho tên Đột Quyết kia, nhưng thế nào cũng không làm lắng lửa giận xuống được. Quá mất thẩm mỹ rồi, lại tè bậy lên mặt hồ trong xanh thế này, phá hỏng khung cảnh không nói, lại còn coi lão tử là cái nhà vệ sinh, việc này mà còn nhịn được thì còn việc gì không nhịn được nữa.
Hồ Bất Quy nghiến răng căm hận:
- Con mẹ nó, cái thứ đồ chơi nhỏ như vậy mà cũng dám bày ra trước mặt lão tử à? Đợi lát nữa ta bảo lão Cao cắt trứng của hắn.
Tên Đột Quyết kia sau khi tè xong, thở một hơi thoải mái rồi quay lại cầm lấy miếng thịt dê tiếp tục ăn.
Đồ không biết vệ sinh, Lâm Vãn Vinh tức giận chửi, Cao Tù ở phía trước đã không còn nhịn nổi nữa, y từ từ nổi lên mặt nước, nhắm chuẩn vị trí của tên Đột Quyết. Ào một tiếng, thân hình hắn như một đại ngư vọt ra mặt nước, nhanh chóng tiếp cận tên lính canh như làn gió, bổ mạnh một chưởng vào ngay gáy của hắn.
Tên lính không kịp kêu tiếng nào gục ngay xuống, Lý Vũ Lăng và hai huynh đệ ở phía trước nhanh chóng nhảy lên mặt nước, nấp sau tảng đá lớn.
Pha hành động này vừa nhanh nhẹn lại gọn gàng, phần lớn Hồ nhân đều tập trung tinh thần đếm rõ số chiến mã, bọn chúng yên tâm nhất là phía mặt hồ này, chỉ sắp đặt cảnh giới ở mấy phương hướng khác, nào nghĩ tới trên hồ vốn an toàn nhất lại xảy ra biến cố.
Trừ tiếng đếm số chiến mã của Hồ nhân ở đằng xa thì không nghe thấy tiếng gì khác thường nữa. Cao Tù lấy y phục của tên lính canh kia mặc bừa lên người. Thân thể hắn khôi vĩ, mặt có râu quái nón, lại lấy mũ lông ở dưới đất đội vào, sau đó kéo xụp xuống, nhìn từ xa giống y hệt một người Đột Quyết.
Cao Tù thuận lợi lên bờ, xem như lấy được công đầu, mấy trăm người trong nước lặng lẽ bơi tới gần bờ.
Lão Cao đứng lên, hung hăng dẫm lên miếng thịt dê mà tên lính kia ăn còn sót lại. Thấy chưa đủ, lại còn nhổ lên vài bãi nước bọt, sau đó nhặt khối thịt lên, rảo bước tới phía mấy cái nồi đang bốc khói nghi ngút.
- Mông Trát,hoắc lạp do nê kỷ ti nhĩ lục khản gia?
Tên Hồ nhân ở phía xa thấy Cao Tù loạng choạng đi đến chiếc nổi, liền cười lên tiếng gọi.
Lão Cao không biết nói tiếng Đột Quyết, Lâm Vãn Vinh trở nên khẩn trương, vội hỏi Hồ Bất Quy:
- Hồ đại ca, tên Đột Quyết kia kêu cái gì vậy?
Hồ Bất Quy giao chiến với Hồ nhân nhiều năm, đã thành thục tiếng Đột Quyết, trả lời:
- Hắn hỏi “Mông Trát, chân dê và nữ nhân của ngươi cái nào ngon hơn?"
-Trung tạp mạ mục ni thảo thủ!
Đúng lúc Lâm Vãn Vinh lo lắng thì Cao Tù lớn tiếng đáp, hắn kêu cái gì Lâm Vãn Vinh không biết. Nhưng những Hồ nhân ở đằng xa lại cười rộ lên, ngay cả Hồ Bất Quý cũng mừng tới lác mắt khen:
- Không tệ, câu Đột Quyết này của Cao huynh đệ luyện rất thành thục.
Lâm Vãn Vinh há hốc mồm:
- Hồ đại ca, lão Cao nói chính là tiếng Đột Quyết à?
Hồ Bất Quy gật đầu:
- Mấy ngày nay Cao huynh đệ theo mạt tướng học một câu này, y luyện thành thạo như Hồ nhân rồi.
Hóa ra là lão Cao hiếu học như vậy, Lâm Vãn Vinh lấy làm lạ:
- Câu đó nghĩa là gì?
- Cái này, không dễ phiên dịch lắm.
Hồ Bất Quy mặt có chút lung túng, nhỏ giọng nói:
- Là ân cần hỏi thăm mẫu thân của Hồ nhân.
Lâm Vãn Vinh cười phá lên.
Trong lúc bọn hắn còn đang nói chuyện thì Cao Tù đã đi tới bên chiếc nồi lớn, bỏ cả miếng thịt lẫn thuốc vào trong nồi, dùng kình lực quấy lên, nghênh ngang lượn quanh mấy vòng rồi mới chậm rãi trở về vị trí canh gác.
Phía bên kia mấy tê Đột Quyết đếm chiến mã xong, từng đám lần lượt trở về bên đống lửa, lấy thịt ở trong nồi ngoạm từng miếng lớn, có tên còn lôi túi rượu ra, hơi rượu nồng nặc tràn khắp cả doanh trại. Mấy trăm nhân mã cứ vô tư ăn uống nhồm nhoàm, Cao Tù nhìn thấy thì mừng rỡ, vội đưa tay ra dấu với Lâm Vãn Vinh.
Người Đột Quyết nốc rượu tới nửa canh giờ mới dần dần tản đi, Lâm Vãn Vinh đợi tin tức tới mất kiên nhẫn, sao còn chưa thấy động tĩnh gì? Thuốc tốt như thế chẳng lẽ là hết hạn sử dụng rồi? Biết thế ta thử công hiệu của nó trước.
Đang đợi tới sốt cả ruột, một người Đột Quyết từ trong chiếc lều gần bên hồ chạy ào ra, râu mép vểnh lên, khuôn mặt đỏ bừng, kêu gào ầm ỹ, dùng sức cào cấu lên ngực, ngay cả Cao Tù cũng giật bắn mình.
Hồ nhân kia nhìn thấy Cao Tù, cũng mặc kệ hắn là đực hay là cái nhào ngay tới, đè Cao Tù lên mặt đất, lấy mặt xoa loạn cả lên. Hồ nhân này sức mạnh rất lớn, Cao Tù mặt đã trắng bệnh, đá văng hắn ra, kêu ô a mấy tiếng, chỉ về phái hồ:
- Nước, nước, ở kia có...!
Người Đột Quyết kia đầu óc đã u mê, sớm đã chẳng còn nhận ra nổi tiếng Hoa hay tiếng Hồ, nhìn thấy hồ nước rộng trước mắt liền ào một tiếng nhào xuống.
Cao Tù còn chưa kịp thở ra đã thấy trong chiếc lều đằng sau liên tiếp nhào ra mấy chục Hồ nhân, tên nào tên nấy hai mặt đỏ rực, như điên như cuồng, thấy người là vớ lấy.
- Mẹ ơi!
Hóa ra một đám người ăn xuân dược có hậu quả thế này, lão Cao sợ tai hai chân nhũn cả ra, vội lao ùm xuống nước.
Nước có thể hạ hỏa, mấy Hồ nhân còn chút tỉnh táo thấy động tác của Cao Tù tức thì tỉnh ra, cuống cuồng theo hắn nhảy vào hồ nước. Hồ nhân ở đằng sau thấy sao học vậy, nhất thời mấy trăm người liên tiếp ùm ùm nhảy loạn vào trong hồ.
- Ài, dùng thứ thuộc này, đúng là quá bất nhân.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, tám trăm dũng sĩ như giao long, đem đám lính Đột Quyết đè xuống dưới nước.
- Dữ na hóa đại quỷ lai đô!
Trong túp lều ở chính giữa chợt có một người Đột Quyết to khỏe lao ra, mã đao trong tay vung lên, lớn tiếng kêu gào.
Hồ Bất Quy phiên dịch:
- Tên này giống như là đầu lĩnh. Hắn nói, kỵ binh Đại Hoa tập kích!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, thình lình từ dưới nước lao lên, xông lên đầu tiên kêu lớn:
- Lão tử không phải là kỵ binh, lão tử là lính trần. Các huynh đệ, cho người Đột Quyết thấy sự mạnh mẽ của chúng ta… xông lên!