- Ta cũng không dám khẳng định, nhưng dựa theo suy đoán của ta, chúng hẳn là chưa chạy thoát đâu. Ngoài thành có đại quân dày đặc. Với vòng vây đó có muốn chạy cũng không thoát, chỉ có đợi khi đại quân giãn ra thì chúng mới có cơ hội.
- Thiếp hiểu rồi.
Tần Tiên Nhi vỗ bàn tay nhỏ bé, dịu dàng nói:
- Tướng công tương kế tựu kế, cố ý an bài cho Từ Vị điều binh khiển tướng, tích cực lùng sục ngoài thành, gây nên nhiệt náo thật lớn, chính là muốn tạo một tình huống giả, để cho bọn chúng tưởng là chàng đã rút lui, vòng vây của đại quân đã loạn, cũng là lúc bọn chúng có thể thuận lợi giương buồm trốn thoát.
- Quả nhiên không hổ là vợ yêu của ta, đi theo lão công lâu như vậy, cũng đã học được tám phần thông minh của ta rồi.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái, vừa tán thưởng nàng, cũng thực sự là tán thưởng mình.
- Không biết ngượng.
Tần tiểu thư duyên dáng cười khanh khách, quyến rũ mắng một tiếng, rồi lại cau mày:
- Chỉ sợ Thành vương cũng không phải là một nhân vật đơn giản, nếu hắn cố tình ẩn núp, chúng ta làm sao tra ra hành tung của hắn chứ? Vạn nhất hắn đợi cho sau khi đại quân bắc thượng rồi mới mò ra gây sóng gió, chẳng phải xôi hỏng bỏng không sao?
- Lời của vợ yêu quả là chí lý. Nhưng nàng yên tâm, tất cả đều không thoát khỏi lòng bàn tay của lão công đâu.
Lâm đại nhân vỗ ngực bộp bộp, cười rất thần bí.
Tần Tiên Nhi thấy thần sắc hắn, liền biết hắn đã có chủ ý. Chỉ tiếc cho dù nàng nài nỉ như thế nào đi nữa, Lâm Vãn Vinh cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, không chịu tiết lộ nửa phần, Tần tiểu thư tức giận nhéo mạnh vào cánh tay hắn một cái rõ đau, rồi thấy hắn xuýt xoa, lại đau lòng không thôi.
Bận rộn ở vương phủ một thời gian dài, sắc trời đã hơi ửng hồng. Lâm Vãn Vinh một đêm chưa ngủ, vừa bị trọng thương, nhất thời ngáp sái quai hàm, cực kỳ khốn khổ.
Tần Tiên Nhi thấy lúc này vô sự, đang muốn đưa hắn về nhà nghỉ tạm. Nhưng nghe xa xa tiếng vó ngựa phi rầm rập, có một đoàn khoái mã đang chạy vội đến, một lát sau đã tới trước vương phủ.
Đi đầu là Từ Vị râu tóc bạc trắng. Từ lão đầu một thân nhung trang, cả đêm chưa ngủ, sắc mặt phong trần, mắt đầy tơ máu, mũ trên đầu còn vương rất nhiều sương đêm.
- Tiểu huynh!
Từ Vị nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt hắn, gương mặt có vẻ thẹn thùng, ôm quyền nói:
- Lão hủ xấu hổ quá, phá hỏng việc lớn của tiểu huynh rồi.
Thấy lão nhân đầu bạc phơ phơ lại phải cả đêm không ngủ bôn ba khắp nơi, Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy không khỏi cắn rứt lương tâm, cười khoát tay nói:
- Từ tiên sinh, sao có thể trách ngài được, chỉ là tên kia quá giảo hoạt. Chúng ta đuổi theo hắn tới đâu rồi. Việc lục soát ở ngoài thành có kết quả gì không?
- Tiểu huynh còn giễu cợt ta.
Từ Vị cười khổ lắc đầu:
- Lão hủ tìm tòi chỉ để làm cho người khác nhìn thôi, nào có kết quả gì chứ?
Hoá ra lão Từ cũng có ý nghĩ giống với ta. Lâm Vãn Vinh nhất thời tăng niềm tin tưởng, cười hì hì nói:
- Càng là làm cho người ta nhìn, lại càng phải chân thật. Ngài chỉ làm trò khỉ cho người khác xem là được rồi.
Tần tiểu thư nghe thế giật mình, sự tình gì vào miệng tướng công cũng thay đổi sắc thái. Từ Vị cười khà khà vài tiếng, cảm khái nói:
- Cũng là tiểu huynh có tầm nhìn rất thoáng. Lần này để cho đối thủ chạy ngay dưới mắt mình, lão hủ thật sự rất không cam lòng, cũng may mà còn có đường vãn hồi.
Làm sao vãn hồi được? Tần Tiên Nhi cố nghe xem Từ Vị ý muốn nói gì thì đã thấy lão liếc mắt nhìn Lâm Tam, rồi cùng cười ha hả, xem ra rất hiểu ý nhau không cần phải nói nữa.
- Tiểu huynh, cậu bắt Cố Bỉnh Ngôn hả?
Sau khi cười một trận, Từ Vị đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hơi cau mày một chút, nhỏ giọng hỏi.
Người là do Hứa Chấn bắt, nên không có gì phải giấu lão Từ cả, Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:
- Bắt thì sao? Cố Bỉnh Ngôn này rất lợi hại hả, đến Từ tiên sinh cũng phải đặc biệt nhắc tới?
Từ Vị gật đầu hít một hơi:
- Tiểu huynh cũng hiểu rất rõ về thân phận Cố Bỉnh Ngôn. Thuở nhỏ hắn là bạn đọc sách của bệ hạ, chính là do tiên hoàng ban cho đó. Tiên hoàng rất yêu quý hắn, nghe nói, còn ban cho hắn miễn tử kim bài…
- Miễn tử kim bài?
Lâm Vãn Vinh nghe thế hơi choáng váng. Mẹ nó, món đồ này quả không tầm thường. Chẳng phải là một đạo bùa hộ thân cứu mạng sao. Chẳng trách họ Cố dám kiêu ngạo như vậy, bị ta móc ra từ trong vườn nào là long bào kim quan rồi cả ngọc tỉ nữa, thế mà cũng không thấy sợ hãi gì cả, còn kêu gào muốn đối phó với ta nữa chứ.
Tần Tiên Nhi nghe thế khẽ nhíu mày:
- Từ tiên sinh, hắn thật có miễn tử kim bài do hoàng tổ ban cho không? Thế chẳng phải là phụ hoàng cũng không sờ vào hắn được sao?
Từ Vị ừm một tiếng:
- Lúc tiên hoàng qua đời thì lão hủ còn chưa nhập triều, lời đồn này là thật hay giả thì ta không rõ lắm. Nhưng, mấy năm trước tiên hoàng cùng Cố Thuận Chương tiên sinh đã có tương giao rất hậu, do đó cũng khá coi trọng tên Cố Bỉnh Ngôn này, nghe nói còn muốn nhận hắn làm nghĩa tử, nếu thật sự cho hắn một cái miễn tử kim bài thì cũng không đáng ngạc nhiên.
Mẹ nó, chuyện lớn như vậy, thế mà lão gia tử làm sao không nói cho ta biết một tiếng? Lâm Vãn Vinh nghe giận gần thổ huyết. Nếu Cố Bỉnh Ngôn thật sự là con nuôi của ông nội Tiên Nhi, vậy không phải là một vương gia khác sao? Lão trượng thật là hết nói, đến cả việc này cũng gạt ta.
Tiên Nhi lắc đầu nói:
- Việc này không thể tin được, nếu tổ phụ nhận hắn làm nghĩa tử, trong điển sách của hoàng cung tất sẽ có ghi lại, hắn cũng nhất định sớm đã là vương hầu, hôm nay sẽ không dễ dàng bị tướng công bắt như vậy đâu.
- Công chúa nói rất đúng.
Từ Vị gật đầu trả lời:
- Việc này đều là truyền thuyết dân gian, không ai biết thật giả. Nhưng đã bắt Cố Bỉnh Ngôn, thì cũng không thể không lo đến việc này. Còn có Cố Thuận Chương tiên sinh nữa, lão sẽ nói với lão nhân gia..
- Khoan đã, khoan đã …
Lâm Vãn Vinh nghe thế vội vàng ngắt lời lão:
- Từ tiên sinh, ta cần phải xác nhận với ngài một việc. Ngài nhắc đến Cố Thuận Chương tiên sinh, lão ta còn sống hay đã chết rồi?
Đây là ý gì? Từ Vị bị dọa run run, liếc mắt nhìn khắp nơi, thấy chung quanh không có ai, lúc này mới cẩn thận thì thầm:
- Lâm tiểu huynh, lời này không thể nói lung tung đâu. Cố tiên sinh là đế sư của Đại Hoa ta, đức cao vọng trọng, uy vọng thịnh long, bình sinh tính tình thanh cao, tiên hoàng lúc trước có mời tiên sinh vào triều làm việc, đều bị người từ chối. Tiên sinh nhân phẩm rất cao quý, bốn bể đều kính ngưỡng. Cho dù là người không đọc sách cũng nghe qua thanh danh của người. Cố tiên sinh năm nay bảy mươi hai, vẫn còn rất khang kiện. Đầu óc minh mẫn, phong phạm còn hơn khi xưa, đến cả Hoàng thượng gặp người cũng không dám khinh thường, cũng phải cung kính kêu một tiếng tiên sinh. Cậu chớ có làm cho dân chúng phẫn nộ.
Chết thật, chết thật, Lâm Vãn Vinh cảm giác thấy đại sự không ổn, ta bắt Cố Bỉnh Ngôn, chẳng phải cũng là đắc tội với Cố Thuận Chương sao? Đắc tội với Cố Thuận Chương, chẳng phải là là cũng coi như làm cho quần chúng phẫn nộ sao? Con bà nó, việc này sao không ai nói cho ta biết một tiếng?
Hắn liếc mắt nhìn Từ Vị, mặt lạnh như tiền trả lời:
- Từ tiên sinh, ngài thật sự coi thường ta quá, biết rõ việc Cố Bỉnh Ngôn dám ngăn cản ta, ngài lại không hề nói với ta một tiếng. Ngài chờ xem ta chết thế nào phải không?
- Lão hủ không dám…
Từ Vị vội vội vàng vàng ôm quyền, mắt thấy bốn phía không có ai, lúc này mới hạ giọng nói tiếp:
- Là có người không cho ta nói cho cậu… với lại, ta còn tưởng rằng cậu đã điều tra rõ ràng tình hình vương phủ này rồi chứ.
Lâm đại nhân nghe thế gần thổ huyết, lão gia tử đúng là chơi ta sau lưng. Chuyện trọng yếu như vậy mà cũng lừa ta. Lão rốt cuộc muốn làm gì?
Từ Vị thấy sắc mặt hắn rất bất mãn. Lão cũng hiểu tâm tư hắn, trong lòng cũng có chút áy náy, nói nhỏ:
- Tiểu huynh, vốn có vài lời mà đánh chết lão hủ cũng không dám nói. Nhưng cậu đã là bạn tương giao sống chết với ta, ta coi như đem tính mạng này giao cho cậu. Chính Hoàng thượng bảo ta đừng đem việc về Cố Bỉnh Ngôn nói cho cậu biết. Người nói, việc này là sẽ là vật cản rất lớn cho cậu sau này, muốn xem cậu làm sao ứng phó được. Nếu cậu sớm đề phòng thì lần này cũng có thể xong việc được, nhưng lần sau biết phải làm sao. Sau này cậu sẽ gặp phải nhiều sự tình tương tự như vậy, nên lần này coi như là cơ hội để thử thách cậu.
Cơ hội chó má. Cơ hội như vậy thì ta tình nguyện không có. Lâm Vãn Vinh nghe thế vô cùng đau đầu nhưng rồi không có cách nào khác.
Tần Tiên Nhi thấy hắn có vẻ khó xử, nhịn không được hừ một tiếng:
- Tướng công chớ sợ, cho dù tên Cố Thuận Chương thân là đế sư, thì có thể làm gì được chứ? Chàng bắt tên Cố Bỉnh Ngôn có chứng có cứ, mọi người đều thấy, xem hắn làm gì được? Hơn nữa, hắn đúng là đế sư, nhưng chàng cũng chẳng phải là phò mã sao? Lại còn là một phò mã của hai công chúa. Về sự tôn quý trong Đại Hoa thì ai có thể bằng chàng được? Phụ hoàng chưa chết, hơn nữa lại rất sủng ái ta và cái mụ họ Tiêu kia. Chàng là tướng công của chúng ta, nói lời này không dễ nghe, chứ thật nếu chàng muốn giang sơn này, phụ hoàng cũng sẽ cho chàng. Chàng còn sợ gì hắn chứ?
Tần Tiên Nhi dám yêu dám hận, tính cách thẳng thắn, Từ Vị nghe thế âm thầm lè lưỡi, vị Nghê Thường công chúa này quả nhiên không hổ là lớn lên ở Bạch Liên giáo, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng nói dám nói.
- Đừng nói mò. Để Từ tiên sinh nghe được, đi tố cáo Hoàng thượng thì coi như ta đây có bao nhiêu đầu cũng không đủ chặt.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói.
Từ Vị bị dọa xua xua tay:
- Ta không nghe, ta chưa từng nghe cái gì hết. Công chúa, phò mã, hạ quan còn phải ra khỏi thành làm công vụ, xin phép cáo lui.
Lão thấy tình thế không ổn, nào dám lưu lại, xoay người lên ngựa, chạy vội đi.
Lão chạy nhanh thế, nhìn hình bóng lão Từ, Lâm Vãn Vinh phẫn hận hừ một tiếng bất bình.
- Tướng công, chàng có muốn làm hoàng đế không? Nếu chàng đồng ý, thiếp sẽ đi nói với phụ hoàng, tương lai ngôi vị hoàng đế này sẽ truyền cho chàng.
Tần tiểu thư nói đến mức quá hứng thú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hưng phấn, đôi mi dài khẽ rung động, ôm lấy cánh tay hắn, thỏ thẻ bên tai.
Nha đầu này thật sự là chỉ e sợ thiên hạ bất loạn, Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, dò hỏi:
- Tiên Nhi, lời đại nghịch bất đạo như vậy, sau này nàng không được nói lung tung… chưa nói đến chuyện, nếu thật có một ngày nào đó, ta sẽ có tam cung lục viện bảy mươi hai phi, nàng có nguyện ý chấp nhận không?
- Không được…
Không ngờ tới việc này, vò dấm nhỏ này sắc mặt biến đổi, cau đôi mày liễu:
- Chàng nằm mơ cũng đừng có nghĩ tới. Mấy tỷ muội hiện nay còn chưa đủ cho chàng hay sao? Đến cả sư phó thiếp mà cũng… hừ, nếu chàng dám làm ra chuyện như vậy, thiếp sẽ đem các nàng kia ra giết sạch toàn bộ, thấy một giết một, không chừa một ai.
Tính cách của nha đầu này chỉ sợ một trăm năm cũng sẽ không thay đổi, nhưng nếu nàng thay đổi thì lại không phải là vò dấm nhỏ mà ta thích nữa rồi. Lâm Vãn Vinh cười thầm, nắm chặt bàn tay nàng.
- Đã như vậy…
Thanh âm mềm mại của Tần tiểu thư nhỏ dần đi, từ từ dựa vào vai hắn, lẩm bẩm nói không cam lòng:
- Tướng công chàng thôi đừng làm hoàng đế nữa. Mấy người chúng ta cùng nhau sống với chàng là tốt rồi, còn chưa đủ cho chàng khoái hoạt sao. Chỉ tiếc một cơ hội tốt như vậy…
Nhìn nàng mâu thuẫn, sắc mặt lại rất không cam lòng, Lâm Vãn Vinh chỉ có nước cười khổ.
Khi trở lại phủ, trời đã sáng choang, vất vả một đêm không ngủ, Lâm Vãn Vinh quả thật mệt mỏi lắm rồi, nằm phịch xuống giường là ngủ vùi. Cũng không biết trải qua bao lâu, trong mông lung hắn nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến một thanh âm nữ tử thì thầm:
- Hắn tỉnh chưa?
- Chưa đâu. Đại ca trọng thương chưa lành, đêm qua bất chấp thương thế ra ngoài làm việc, làm cho mọi người lo muốn chết. Lúc này vừa mới ngủ một chút, để đại ca an giấc một lát nữa đi.
Thanh âm nữ tử khác nhè nhẹ vang lên.
- Hắn quả là một người không thích yên ổn, có đôi khi, làm cho người ta tức chết.
Giọng nữ tử trước kia chợt buồn bã nói:
- Cũng không biết là chuyện gì, một người thông minh như vậy, thế mà bị người ta dùng quỷ kế làm cho bị thương nặng đến thế, ta thấy nhất định hắn trong lòng có gì lo nghĩ nên mới để cho người ta thành công. Ngưng nhi, muội xem có phải không?
Lạc Ngưng ừm một tiếng:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, việc lần này, cũng không trách đại ca được. Tiêu gia phu nhân thiện tâm thiện ý đi vào chùa cầu nguyện, vậy mà bị kẻ gian ám hại, nên mới gặp phải chuyện này. Tỷ không có ở hiện trường, nên chẳng biết tình hình ngày đó. Khi chúng ta tìm đại ca, chàng còn dùng thân thể che chở cho Tiêu phu nhân. Trên người dính đầy vết máu, nhìn như một người máu, không hề nhúc nhích. Muội chỉ nhìn thoáng qua mà đau đứt ruột…
Lạc Ngưng nghẹn ngào nói không ra lời, tiếng khóc nức nở truyền vào trong phòng. Từ Chỉ Tình vội vàng an ủi nói:
- Ngưng nhi chớ lo lắng, không phải hắn không có việc gì sao?
Lạc Ngưng ừm một tiếng ôn nhu, thở dài nói:
- May mà đại ca vô sự, nếu chàng chết, muội sống trên thế gian này cũng không có ý nghĩa gì nữa, chắc phải theo huynh ấy thôi, đó mới là hạnh phúc.
Nha đầu này, đúng là cố ý làm cho ta cảm động, Lâm Vãn Vinh nghe thế hơi rơm rớm nước mắt. Từ Chỉ Tình thở dài, trong thanh âm mang theo chút lưu luyến:
- Ngưng nhi, ta…
Lạc Ngưng khó hiểu nói:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ có gì muốn nói thì cứ nói với muội, cần gì khách khí?
Từ tiểu thư ừm một tiếng, thanh âm nhất thời nhỏ đi rất nhiều:
- Tỷ… vào thăm hắn. A, muội, muội đừng hiểu lầm, ta chỉ lo lắng hắn thương thế quá nặng, gây chậm trễ đến hành trình bắc thượng.
Lạc Ngưng lau nước mắt, cười hì hì:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, hoá ra tỷ quả là có cùng tâm tư với đại ca, chàng vừa tỉnh lại, ý nghĩ còn lơ mơ, nhưng lại nhớ đến việc bắc thượng. Nếu người không biết, nhất định sẽ cho là hai người có ước định gì đó.
Từ tiểu thư a một tiếng, vội vàng lắc đầu:
- Không có, không có… muội rốt cuộc có cho ta vào không?
Ngưng nhi duyên dáng cười khanh khách:
- Tỷ từ cửa sau đi vào, còn không cho muội nói cho Thanh Tuyền tỷ tỷ biết, nếu muội không cho tỷ vào thăm hắn, chẳng phải là quá vô tình sao? Mau vào đi, tỷ nói gì, muội cam đoan sẽ không nghe trộm.
- Muội muội nói linh tinh cái gì đó.
Từ Chỉ Tình thở dài một hơi. Không nghe động tĩnh ở phòng ngoài nữa. Qua một lúc lâu, rèm cửa phòng ngoài bị nhấc lên. Một nữ tử cố nén hơi thở, rón ra rón rén đi vào. Nàng đi rất nhẹ, cơ hồ không nghe thấy tiếng động. Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Vãn Vinh tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập rất gấp.
Nữ tử đó đi tới bên người hắn, rồi dừng lại, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh hắn, đến cả tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập. Nhìn Lâm Tam trên giường, trông giống như một cái xác ướp, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ chẳng còn phong thái ngày xưa. Nàng ngơ ngác một lúc lâu, trong miệng thì thào, thanh âm run rẩy mang theo tiếng nức nở:
- Đáng đời, ai bảo ngươi tham hoa háo sắc, ai bảo ngươi khi dễ người khác, ai bảo ngươi luôn chọc tức ta, ai bảo ngươi không đến thăm ta…
Nghe nàng nói hai câu trước, Lâm Vãn Vinh còn có chút xấu hổ. Nghe một câu sau, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đàn bà đúng là lắm chuyện, thật sự là không thể đoán trước được.
Đang lúc buồn cười, tự nhiên cảm giác được vài giọt nước lạnh lạnh rơi xuống hai má mình. Trộm nhìn lên, chỉ thấy Từ Chỉ Tình lệ rơi đầy mặt đang đứng trước mặt mình, vai khẽ run lên, hai hàng nước mắt trong suốt theo gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng chậm rãi rơi xuống, nàng khóc không hề tiếng động, như một cây hoa lê mới nở, được đặt trong cơn mưa mùa xuân.
Sao thế nhỉ? Lâm Vãn Vinh cảm thấy khô miệng, muốn mở miệng, nhưng không nói lên nổi một câu.
Từ Chỉ Tình chẳng biết hắn sớm đã tỉnh lại, thấy hắn “ngủ say” như chết, trong lòng chua xót nói không nên lời, thở dài nói tiếp:
- Ta chưa từng thấy ngươi an tĩnh như vậy, lúc này ngươi không muốn khi dễ người khác sao? Ngươi cùng với Tiêu gia phu nhân, rốt cuộc là có quan hệ gì, vì bà ấy, đến cả mạng của ngươi cũng sẵn sàng hi sinh? Ngươi muốn làm cho người ta tức chết mới cam tâm sao?
Lâm Vãn Vinh nhất thời mồ hôi đầm đìa. Việc này sao lại dẫn tới đây cơ chứ, rõ ràng chỉ là một hành động anh hùng cứu mỹ nhân cực kỳ đơn giản, thế mà trong mắt các người, làm sao lại trở nên một việc không chịu nổi như vậy chứ? Các người bất chấp thanh danh của phu nhân thì cũng phải cố kỵ thanh danh của ta chứ, ta là người như vậy sao?
Từ tiểu thư thở dài, thì thào lẩm bẩm:
- Ngươi có quan hệ như thế nào với bà ấy, ta cũng không quản được ngươi. Ta không phải là gì của ngươi cả. Đến cả việc đến thăm ngươi một chút, cũng phải xin Ngưng nhi giúp đỡ, lừa con cọp cái nhà ngươi. Ngươi có thể đối đãi với ta như thế sao? Ta ở nhà khổ lắm, không thấy ngươi tới, còn Tiêu tiểu thư thì rất khinh người, làm sao chịu ủy khuất chứ? Nàng ta không chịu được ủy khuất, ta lại phải chịu cảnh chia cắt với ngươi… ngươi… ngươi coi ta là cái gì. Hu hu…
Từ Chỉ Tình bịt miệng, không để người khác nghe thấy thanh âm, vai rung lên, khóc không ra tiếng. Lâm Vãn Vinh nghe thế vô cùng thất kinh. Từ tiểu thư này quả là quá u uất rồi. Hắn là người thông minh, biết loại người này, bất kể thế nào cũng không thể “tỉnh” được.
Từ tiểu thư khóc một trận, đang muốn lau nước mắt, ánh mắt vô tình nhìn xuống, thấy bàn tay hắn hơi nhúc nhích, lông mi hơi run run, trên mặt có vẻ cổ quái không chịu nổi.
- Ngươi… ngươi không ngủ?
Nàng vội vàng đứng lên, cau đôi mày liễu, thanh âm bất giác lớn lên nhiều.