Nhị tiểu thư ngây thơ hoạt bát, nghĩ cái gì là làm cái đó, nắm tay phu nhân đưa tới bàn tay Lâm Tam, làm phu nhân giật nẩy lên.
- Quỷ nha đầu, nói năng linh tinh.
Tiêu phu nhân lắc đầu cười khẽ, mặt đờ ra, rụt tay lại:
- Đợi tới khi Ngọc Nhược trở về, làm lễ bù vào là được rồi, cần thay thế làm gì? Lâm Tam, ngươi nói đúng không?
- A, đúng, đúng…
Lâm Vãn Vinh vội gật đầu, nghiêm mặt:
- Nắm nhầm tay là một vấn đề rất nghiêm trọng, ta tạm thời không định phạm vào loại sai lầm này. Huống chi, với vẻ quốc sắc thiên hương của phu nhân, cùng Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đứng với nhau, liền giống như đóa hoa cùng cành nở trong vườn, sao có thể tùy tiện thay thế chứ.
Hắn nói một câu khen cả ba người, Nhị tiểu thư mặt mày tươi như tranh vẽ, nắm lấy tay nương thân cười duyên dáng:
- Đó là tất nhiên, nương thân của ta từ nhỏ đã nổi danh là mỹ nhân, năm xưa làm cho không biết bao nhiêu công tử ca thần hồn điên đảo, phong thái giờ đây lại càng làm người ta thêm yêu mến, tuyệt mỹ vô song. Trong Kim Lăng lẫn kinh thành, người ngưỡng mộ nương thân của ta càng nhiều hơn… xem như ngươi cũng có nhãn quang!
- Nha đầu này .
Tiểu phu nhân hơi đỏ mặt lên, mỉm cười âu yếm vỗ lên khuôn xinh tươi của con gái:
- Vốn dĩ còn mong con có thể quản giáo Lâm Tam, nào ngờ chưa gả cho người, đã học được bảy tám phần miệng lưỡi trơn tru của tướng công rồi, sau này còn như thế nào nữa đây?
Nhị tiểu thư cười khanh khách, một tay nắm lấy nương thân, tay kia nắm lấy Lâm Tam, vừa hân hoan lại vừa thẹn thùng, phảng phất chiếu đỏ nửa vòm trời.
- Nhưng Ngọc Nhược đáng thương của ta còn không biết đang ở nơi nào?
Nhìn gò má xinh xắn của Ngọc Sương, Tiêu phu nhân hoài cảm thương tâm, hai giọt lệ nổi lên trong mắt.
- Nương thân đừng lo, không quá hai ngày nữa, tỷ tỷ nhất định sẽ trở về.
Nhị tiểu thư khẽ nói bên tai mẫu thân mấy câu, Tiêu phu nhân gạt nước mắt khẽ gật đầu:
- Nếu có công chúa cầu xin tha thứ, vậy tự nhiên là tốt rồi. Nhưng người ta là đệ nhất công chúa của Đại Hoa, hai tỷ muội các con sau này thế nào cũng ít nhiều phải nhìn sắc mặt cô ta rồi. Lâm Tam, hai đứa con gái của ta đối xử với ngươi như thế, ngươi phải thật công bằng, không được thiên vị.
- Phu nhân nói đi đâu vậy.
Lâm Vãn Vinh cười vang:
- Từ khi ta vào Tiêu gia tới nay, đã được phu nhân và hai vị tiểu thư chiếu cố, cảm kích còn không kịp, sao lại có thể xem nhẹ các nàng được. Nếu nói đên thiên vị, trong lòng ta còn nghiêng về hai vị tiểu thư nhiều hơn, ai bảo ta một năm có ba trăm sáu mươi ngày, thì đã có ba trăm ngày là bối tiếp các nàng rồi chứ.
Lời này không hề sai, Lâm Tam vào Tiêu gia tới nay, chỉ có gần đây mới ra ngoài nhiều hơn một chút, trước đây luôn luôn là một người làm việc tốt, hộ vệ tiểu thư, phục hưng Tiêu gia. Luận công lao hắn là đệ nhất. Tiêu phu nhân hài lòng gật đầu:
- Nếu đã như vậy, ta cũng yên tâm rồi, ngươi mồm mép lợi hại, làm người ta cái gì cũng tin ngươi.
Nhị tiểu thư nghe thấy phu nhân khen Lâm Tam, thì cảm thấy vui mừng nói ríu rít:
- Nương thân, Lâm Tam thành thật đáng tin, không hề biết nói dối. Hắn nói đêm qua hắn không nhìn thấy gì cả, giờ này nương thân tin rồi chứ.
Lâm Vãn Vinh cảm kích đến rơi nước mắt: “Vẫn là Nhị tiểu thư tín nhiệm ta, sau này nhất định phải vào phòng nàng nhiều hơn một chút… ờ đúng, tiện thể gọi thêm Đại tiểu thư. Cổ ngữ nó rất đúng, ba người đồng hành, ắt phải ta phải “ướt”.
(Câu này vốn là:” 三人同行必有我師 (Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư). Ba người đồng hành ắt có một người là thầy của ta.)
Tiêu phu nhân ngạc nhiên. Thấy mặt mũi Lâm Tam lấm lét đang cười trộm, bà có khổ mà không nói được, khẽ cắn môi hồng, nhướng mày trừng mắt nhìn hắn, mặt chuyển sang đỏ bừng.
Ở Tiêu gia cho tới cả buổi trưa. Xử lý công vụ tích lũy lại mấy ngày qua, Lâm Tam được phu nhân cổ động, tự nhiên là tận tâm tận lực, chăm chỉ không thôi. Nhị tiểu thư được chính miệng phu nhân hứa gả, mong ước bấy lâu đã được bù đắp, tự nhiên là hài lòng mãn ý quanh quẩn bên hắn, miệng nhỏ liên tục líu lo. Tiêu phu nhân cũng ân cần chu đáo, thỉnh thoảng hết canh sâm lại tổ yến tự tay bê vào phòng, ngồi một bên nhìn hai người ăn. Thấy hai người vui vui vẻ vẻ, ân ân ái ái, trong lòng bà vừa mừng vừa cảm khái khó diễn tả, chỉ có tiếc nuối duy nhất là tên Lâm Tam này hơi quá hươu vượn. Nghĩ tới đây nhịn không được hung hăn trừng mắt nhìn hắn, khiến toàn thân Lâm Vãn Vinh nhũn cả ra.
Ăn cơm trưa xong, nhớ tới việc tòng quân, hắn không dám chậm trễ phút nào, cưỡi ngựa chạy nhanh tới nơi đại quân đồn trú ở ngoài thành. Hôm nay trời đẹp trong xanh, ánh nắng ấm áp, cưỡi ngựa một hồi, còn chưa tới gần sa trường đã nghe phía trước vang vọng tiếng pháo ầm ầm, cả tiếng đao thương va chạm, tiếng chiến mã hí vang, tiếng la hét chém giết kịch liệt truyền vào tận màng nhĩ.
Đặt tay lên trán trông về phía trước, chỉ thấy đằng xa cát bụi cuồn cuộn, khắp nơi là vách đổ tường tan thế lửa hung mãnh, khói dầy đặc nghi ngút lên thẳng trời, bụi đất do chiến mã cuốn lên che nửa tầng trời. Đếm không rõ được số binh sĩ đang thúc ngựa chạy trốn chém giết, ai ai cũng sát khí đằng đằng, mặt đầy bụi bặm, khung cảnh cơ hồ gần so được với thực chiến.
Lâm Vãn Vinh nhìn qua một cái là hiểu, cát bụi, hỏa pháo, lửa mạnh, khói mù, đều là mô phỏng tình cảnh chân thực của chiến trường.Binh mã thủ hạ của Lý Thái, chân chính trải qua chiến sự dù sao cũng chỉ là số ít, phương pháp luyện binh sát với thực thế này, đúng là có chút sáng tạo, có thể góp phần giúp tướng sĩ tiêu trừ cảm giác sợ hãi khi ra thực chiến.
Lâm Vãn Vinh vung roi thúc ngựa, nhanh chóng phi tới trước, còn chưa tới sa trường đã nghe thấy tiếng vó ngựa, một đội quân sĩ cảnh giới vòng ngoài xông lên ngăn cản, một tiếng quát mang chút non nớt vang lên:
- Phía trước là người ở đâu, có phải là thám tử Đột Quyết? Các chàng trai, tức tốc bắt tên thám tử này lại…
“Quen tai thế nhỉ?” Lâm Vãn Vinh nhìn lên, chỉ thấy trong đội ngũ kia có một vị tiểu tướng ngồi trên ngựa, khí phách oai phong, đang chỉ huy quân sĩ vây quanh hắn.
- Tiểu Lý tử, ngươi muốn bắt ta sao?
Lâm Vãn Vinh ghìm cương, cười ha hả.
Vũ Lăng tập trung nhìn lại, đối diện là một thớt tuấn mã, người ngồi bên trên gương mặt không đen không trắng, đang cười hì hì vẫy tay với hắn.
Lý Vũ Lăng mừng rỡ vô cùng, vung roi ngựa lên, con ngựa hí vang lao về phía trước.
- Lâm Tam … à, Lâm tướng quân, sao bây giờ huynh mới tới? Ta nhớ chết đi được.
Tên Lý Vũ Lăng này mấy ngày không gặp mặt mũi đã ngăm đen, lại lớn thêm một chút, từ đứa bé yếu ớt đã dần dần trở thành một chàng thiếu niên. Hắn phi nhanh tới trước Lâm Vãn Vinh, dừng ngựa nắm lấy tay Lâm Tam kích động hô lên.
Lâm Vãn Vinh cười to trêu hắn:
- Nhớ ta làm cái gì, ta có phải là mấy ả phấn đầu trong nhà chứa đâu.
Lý Vũ Lăng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại sinh trưởng trong quân ngũ, tính tình mạnh mẽ, nghe hắn nói nhưng lời thô tục rất hợp khẩu vị, cười hắc hắc:
- Huynh tuy không phải là phấn đầu, nhưng so với phần đầu chơi càng hay hơn. Mấy ngày trước khi ngươi đi Sơn Đông, ta đã năn nỉ Hồ Bất Quy mang đệ đi cùng, nhưng gia gia không cho. Nếu không chuyện hay như lý ngư dược long mà cả thiên hạ đều biết, sao có thể để huynh cướp công mất, đệ thật hối hận…
Lâm Vãn Vinh bật cười: “Thằng bé này tính tình quả là thành thực!”
- Ngươi muốn tìm ta? Cũng đơn giản thôi. Nhà của ta chính là sát vách với ngươi, nhưng ta ra vào mấy trăm lần, lại chưa từng nhìn thấy ngươi…
Lý Vũ Lăng nắm lấy vai hắn, khổ sở:
- Đệ vốn là muốn tới tìm huynh. Nhưng lại bị Từ cô cô ngăn cản, cô cô nói huynh là kẻ lòng lang dạ sói, vong tình phụ nghĩa, thập ác bất xá, bảo ta không được học theo huynh. Đúng rồi, cô cô còn đặc biệt nuôi hai con ác cẩu, một con tên là Lâm Tam, một con tên là Lâm Tứ, Từ cô cô nói bọn nó đều họ Lâm giống huynh, bọn họ Lâm chả có tên nào tốt đẹp…. ấy. Câu này là do cô cô nói, không phải là đệ nói. Lâm đại ca, huynh và Từ cô cô, có phải có gì đó mắc mớ hay không?
Lâm Vãn Vinh rùng mình: “Nha đầu Từ Chỉ Tình này đúng là cố tình. Lúc nào đó nàng dắt chó đi đường, tùy tiện kêu một tiếng Lâm Tam, thế là “ta” liền sủa gâu gâu chạy tới.”
- Mắc mớ ấy à, tạm thời chưa nói tới. Có điều nữ nhân thì ngươi cũng biết đó, rất khó hầu hạ, đặc biệt là nam nhân xuất chúng giống ta, càng là món thịt béo trong mặt bọn họ, bị người ta mong ước lâu rồi, ta cũng khó xử lắm!
Lâm Vãn Vinh thở dài đánh sượt, vẻ mặt đau khổ.
“Người này có đảm sắc!” Lý Vũ Lăng giơ ngón tay cái lên tán dương hắn. Dám nghị luận Từ cô cô của ta một cách không sợ chết thế này, khắp cả Đại Hoa, Lâm Tam ca là người đầu tiên.
- Này, tiểu Lý tử, mọi người đang luyện binh trong khói lửa ngút trời, sao mình ngươi lại nhàng nhã đi dạo ở bên ngoài?
Lâm Vãn Vinh nhìn trường huấn luyện khắp nơi bừng bừng khí thế, lại liếc mắt nhìn Lý Vũ Lăng.
- Đệ, đệ …
Mặt Lý Vũ Lăng dần đỏ bừng, chợt nắm lấy tay hắn, kích động nói:
- Lâm đại ca, lần này huynh nhất định phải giúp đệ. Đại quân sắp xuất phát rồi. Nhưng gia gia và cô cô lại không cho đệ lên chiến trường, được sắp xếp tuần tra ở bên ngoài diễn võ trường cũng là do đệ dày mặt quấn lấy mấy ngày mới cầu được đó…
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng gật gật dầu, việc này hắn hiểu được, hai người con trai của Lý Thái đều chết trên sa trường, Lý Vũ Lăng là huyết mạch duy nhất của Lý gia, tuổi lại còn nhỏ, Từ Chỉ Tình và Lý Thái không để hắn đi, cũng là vì nghĩ cho hắn mà thôi.
Lý Vũ Lăng nhìn sắc mặt là biết tâm ý của hắn, tức thì cuống lên:
- Lâm đại ca, chẳng lẽ huynh cũng xem thường ta? Nhà họ Lý ta đã khi nào sinh ra loại hèn nhát? Lý Vũ Lăng này là ngươi tham sống sợ chết sao…
"Ai nói là ngươi tham sống sợ chết chứ?” Lâm Tam cười vỗ vai hắn an ủi:
- Nhưng hoàn cảnh của đệ có chút đặc biệt. Nhà họ Lý nhiều đời trấn thủ biên cương, mỹ danh lưu truyền thiên cổ, phụ thân và nhị thúc của ngươi đều chết trận trên sa trường, Lý gia chỉ còn lại duy nhất một mầm mống. Hơn nữa tuổi đệ còn nhỏ, chiến tranh vô tình, một khi đệ xảy ra chuyện gì, đối với thượng tướng quân, đối với Đại Hoa ta, đều là đả kích cực lớn đó!
Lý Vũ Lăng quật cường cười lạnh:
- Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Cùng lắm là chết, cha và nhị thúc của đệ đều có thể chết, vì sao đệ không được chết? Nó nhà họ Lý chỉ còn lại một mầm mống cũng chẳng hề sai, nhưng hàng vạn tướng sĩ, có bao nhiêu người cũng như vậy, vì sao bọn họ đều có thể chết, chỉ có đệ không được chết? Lâm đại ca, huynh cũng là con một, huynh lại còn là phò mã của Xuất Vân công chúa…
Lâm Vãn Vinh sửng sốt:
- Tên tiểu tử đệ đúng là biết nói chuyện, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười lăm!
Lý Vũ Lăng lớn tiếng đáp.
Lâm Vãn Vinh sầm mặt lại:
- Ngươi hãy nói cho thật!
Thấy thần sắc hắn uy nghiêm, Lý Vũ Lăng có chút sợ hãi, vội vùng đầu xuống lí nhí:
- Mười ba, nhưng đệ trông giống mười lăm.
Mười ba tuổi, vẫn còn là đứa trẻ, nhìn ánh mắt quật cường của Lý Vũ Lăng, Lâm Vãn Vinh thở dài: “Tướng môn hổ chủng, đúng là danh bất hư truyền!”
- Lâm đại ca, đệ sớm đã nói chuyện hết với cả với mấy vị đại ca Đỗ Tu Nguyên và Hồ Bất Quy rồi, chỉ cần huynh đến, đệ sẽ gia nhập dưới cờ của huynh, chỉ cần có thể lên tiền tuyến, huynh bảo đệ làm gì, đệ sẽ làm cái đó, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho huynh đâu.
Thấy Lâm Vãn Vinh trầm ngâm, Lý Vũ Lăng thận trọng nói.
- Không có chí khí.
Lâm Vãn Vinh tức giận mắng:
- Bảo ngươi làm gì ngươi làm thế đó, vậy cái đầu của ngươi sinh ra còn có tác dụng gì? Làm người nhất định phải có suy nghĩ của chính mình, dẫn binh đánh trận càng phải như thế… đầu óc, đầu óc mới là quan trọng nhất.
Lý Vũ Lăng a một tiếng, chợt lĩnh ngộ ra, mừng như điên:
- Lâm đại ca, huynh đáp ứng rồi?
- Đáp ứng cái rắm.
Lâm Vãn Vinh đáp:
- Chính ta còn lo chưa xong, hơi đâu mà trông non cho ngươi. Trước tiên ngươi dẫn ta đi gặp thượng tướng quân, những việc khác để sau hãy nói.
Lý Vũ Lăng cũng rất nhanh trí, nghe trong lời hắn thoáng có chút động lòng, tức thì mặt mũi hớn hở, dẫn hắn xuyên qua giáo trường tới thẳng đại hoanh của Lý Thái.
Dọc đường đi tiếng chém giết vẫn không ngừng, Lâm Vãn Vinh để ý quan sát, thấy trong đó có rất nhiều gương mặt quen thuộc, những binh sĩ năm xưa đều là kẻ non nớt, giờ đanh đã luyện thành tinh binh trải trăm trận rồi, khiến hắn cảm thấy rất vừa lòng.
- Lâm tướng quân …
Một lão binh ở Sơn Đông thấy hắn tới, tức thì mừng rỡ, không đề phòng liền bị đối thủ chém một kiếm gỗ lên bả vai, đau tới toán mồ hôi lạnh.
Lâm Vãn Vinh nghiến răng hừ lạnh:
- Khi chiến đấu không được phân tâm. Nếu là huynh đệ của Lâm mỗ, ngươi chém chết hắn đi.
- Tuân lệnh!
Người lão binh kia hứng phấn vô cùng, quên cả đau đớn trên người, vung kiếm chém tới, quân sĩ đối diện kia đưa kiếm lên đón, nhưng sức mạnh không đủ, rầm rầm lùi liền hai bước, thở hổn hển, mũ giáp rơi xuống đất, mái tóc bay theo gió.
- Từ cô cô….
Lý Vũ Lăng kinh hoảng la lên, Lâm Vãn Vinh nhìn xuống, chỉ thấy Từ tiểu thư người mặc nhung trang, mang theo khôi giáp. Sắc mặt hơi nhợt nhạt, đôi môi đỏ mê người đang mím chặt, đang hùng hổ nhìn hắn, hơi thở gấp gáp.
- Tướng quân, có phải chém tiếp không?
Thấy Lâm tướng quân phát ngây ra, binh sĩ kia nhỏ giọng hỏi.
“Con mẹ nó vấn đề này thật là hay!” Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh, thần sắc hung tợn:
- Chém! Vì sao không chém? Nhớ cho kỹ, cô ta là quân địch, không phải là nữ nhân… nhìn đi, quân địch chạy rồi!
Từ Chỉ Tình bỏ mũ giáp ra, phi thân rời đi. Thủy chung không hề quay đầu lại.
- Tiếp theo thì hay rồi, đệ có thể đảm bảo, đêm nay trở về, Lâm Tam của cô cô nhất định bị ăn roi.
“Ta ngất, ngươi nói rõ ràng chút có được hay không, Lâm Tam ấy không phải là Lâm Tam này.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của người lão binh kia, Lâm Vãn Vinh đầm đìa mồ hôi, vội vã kéo Lý Vũ Lăng rời đi:
- Tiểu Lý tử. Từ tiểu thư không đâu tự nhiên chạy tới đánh nhau làm gì? Giờ thì hay rồi, thiếu chút nữa làm nàng bị thương.
- Huynh yên tâm. Cô cô không bị thương đâu, cả diễn võ trường này đều là do cô cô sắp đặt ra đó.
Lý Vũ Lăng lơ đễnh nói tiếp:
- Huynh cũng không nghĩ một chút, Từ cô cô trải qua đao thật thương thật trên chiến trường không biết bao lần rồi, đâu thể bị khung cảnh nhỏ nhoi này dọa được. Đệ thấy là do cô cô nhìn thấy huynh, nên mới có chút phân tâm nên bị thua.
Hóa ra binh pháp thực chiến là chủ ý của Từ Chỉ Tình, nhớ lại đêm qua nàng nghĩ ra cách phóng dây thừng, Từ tiểu thư thông minh tài trí, đúng là làm người ta phải rửa mắt mà nhìn.
Tên đường đi tới, tất nhiên cũng nhìn thấy bóng người đám Đỗ Tu Nguyên, Hồ Bất Quy. Mấy người này đều xuất thân đi theo Lâm Vãn Vinh. Giờ đây đã là đại tướng trong quân của Lý Thái, chỉ huy thiên quân vạn mã, khí thế tràn ngập, Lâm Vãn Vinh hài lòng gật đầu, đây mới gọi là tận dụng tài chí.
Tới trước doanh của Lý Thái, Lý Vũ Lăng rụt rè nhỏ giọng dặn:
- Lâm đại ca, huynh tiến vào trước đi. Nhớ cho kỹ nhé, ngàn vạn lần chớ quên việc của đệ, ngàn vạn lần không được quên đâu đấy!
- Kẻ nào ồn ào ngoài trướng đó?
Một tiếng quát uy phong của Lý Thái từ trong trường vang ra, Lý Vũ Lăng lè lưỡi co giò chạy mất, không dám chậm trễ lấy một phút.
- Lâm Tam ở Kim Lăng, tới bái phỏng thượng tướng quân.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười mở miệng, âm thanh hướng thẳng vào trong trướng.
Tiếng khôi giáp chạm vào nhau vang lên, trong doanh trướng một người đoàn vội vã đi ra, đi ở đằng trường là một lão tướng quân đầu tóc bạc phơ, nhưng trọng ổn như núi, đó chính là Lý Thái. Phía sau có mấy vị võ tướng mang đao, ai ai cũng khí vũ phí phàm, nhìn một cái liền biết ngay là những kẻ dũng mãnh.
Nhìn thấy mặt hắn, trong mắt Lý Thái hiện lên vẻ mừng rỡ vô hạn:
- Được, được, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, không để cho lão phu phải thất vọng. Ta đã biết ngươi nhất định sẽ tới. Chư vị, đây chính là Lâm Tam Lâm đại nhân danh mãn thiên hạ đó, ắt là mọi người đều nghe qua sự tích của Lâm tướng quân rồi, quốc sư Lộc Đông Tán của người Hồ cũng chịu thất bại trong tay hắn, Bạch Liên giáo cũng gần như bị diệt về tay một mình Lâm tướng quân đó…
- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
Chư tướng theo phía sau Lý Thái vội ôm quyền chào Lâm Tam, có đủ loại vẻ mặt, cả cung kính lẫn coi thường.
Tiêu diệt Bạch Liên giáo và huyết chiến Đột Quyết căn bản không cùng một loại, chúng tướng khinh thường hắn cũng có nguyên nhân. Lâm Vãn Vinh cũng không thèm để ý, ôm quyền đáp lễ:
- Hổ thẹn hổ thẹn, tiểu đệ vì việc nhà mà tới chậm một bước, làm các vị đại ca phải đợi lâu rồi.
Mọi người sững sờ nhìn nhau, nói không ra lời, dám lấy việc nhà làm chậm trễ việc nước, tên Lâm Tam này chính là thiên hạ đệ nhất nhân, không ngờ chẳng thèm kiếm lý do, nói thẳng thừng như vậy.
Lôi được Lâm Tam đến đây không phải là dễ dàng, trong lòng Lý Thái tự biết, kéo hắn vào đại trướng, gật đầu cười nói:
- Ra sức vì nước không phân sớm muộn, tới là tốt rồi. A, Chỉ Nhi, Lâm Tam tới rồi, còn không ra gặp mặt hắn một chút?
Trong trướng treo một tấm bản đồ lớn, từng chữ nhỏ chỉ rõ vị trí mỗi nơi, núi non sông hồ đều được dùng màu khác nhau, nét vẽ rất tinh tế. Một bóng dáng thướt tha đứng ở trước bản đồ, thân thể yểu điệu đầy đặn, hai mắt tập trung nhìn ngắm, vô cùng chăm chú, ngay cả tiếng gọi của Lý Thái cũng không nghe thấy.
- Nguyên soái, Từ tiểu thư đang nghĩ kế phá địch, không nên quấy rầy.
Một tướng quân trẻ tuổi từ trong đám người đi ra, tuổi chừng hơn ba mươi, vóc dáng tuấn vĩ, da thịt trắng khỏe, tướng mạo đường đường. Hắn nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi nhỏ giọng bẩm báo với Lý Thái.
Lý Thái ừ một tiếng, nói với Lâm Vãn Vinh:
- Ngươi và Chỉ Nhi không phải là người ngoài, sau này chào hỏi cũng thế.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười khan, còn chưa trả lời, Từ tiểu thư đang đứng yên lặng kia đột nhiên mở miệng, giọng điệu ung dung: