- Ái chà, Phúc bá, ta chỉ là muốn được tự do chút thôi, đâu có ý muốn làm lão xúc động như vậy.
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói, cố ý thay đổi sự chú ý của Phúc bá :
- Lão hãy yên tâm đi, chỉ cần Tiêu gia cần dùng tới ta thì ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ, cứ coi đây là sự báo đáp của ta với ơn tri ngộ của lão.
Nhìn bộ dạng tươi cười hớn hở của hắn, nào có ý gì là báo đáp ơn tri ngộ đâu, Phúc bá cười nói đáp:
- Tiểu tử nhà ngươi trơn như trạch vậy, cũng chẳng biết được nói câu nào là thật câu nào là giả hết.
Lâm Vãn Vinh nghiêm sắc mặt nói:
- Phúc bá, lão hãy yên tâm, con người ta đây những cái khác thì không nói làm gì, chứ riêng chuyện báo đáp tri ân thì tự nhủ có thể làm được
Phúc bá gật đầu nói:
- Ừ, Lâm Tam, đây là chính ngươi nói đấy, hi vọng là chúng ta không nhìn nhầm ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:
- Được rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Phúc bá người hãy dạy ta làm thế nào để có thể phân biệt được các loại hoa cỏ trước đi đã, tuy lớn bằng từng này rồi mà ta mới chỉ biết đến ngắt hoa mà thôi.
Phúc bá lắc đầu cười khổ, tên tiểu tử này dường như không lúc nào nghiêm cả, cũng chẳng biết là hắn có thể giúp đỡ được chút gì cho Tiêu gia hay không nữa, đành phải đi tới đâu thì tính tới đó thôi.
Mấy ngày sau đó, Phúc bá liền bắt đầu dạy Lâm Vãn Vinh cách cắt tỉa cành hoa như thế nào, vun xới đất trồng ra sao, làm quen với tập tính của hoa cỏ như thế nào. Lâm Vãn Vinh tuy chỉ thích ngắt hoa, không hứng thú gì lắm với việc trồng cây dưỡng hoa, nhưng hắn không ngần ngại ghi nhớ chúng, chỉ vài ngày thôi hắn đã quen hết được các loại hoa cỏ trong cả khu vườn, tập tính thói quen của các loại hoa cỏ cũng biết vài phần, Phúc bá rất hài lòng với sự tiến bộ nhanh chóng của hắn.
Mấy ngày nay, Lâm Vãn Vinh đã cố gắng nhẫn nại, ở lì trong khu vườn cùng Phúc bá học tập, mỗi ngày cơm ba bữa, làm việc đúng giờ, lúc giải lao lại nghỉ lại trong vườn. Hắn là gia đinh của bộ viên đinh, toàn bộ viên đinh có hai gia đinh, Phúc bá là một, hắn là hai, cũng chẳng có ai quản cả, hắn đã sống một cuộc sống thoải mái vô cùng.
Trong viện hắn gặp tên mọt sách Tiêu Phong vài lần, Tiêu Phong đối xử với hắn vô cùng nhiệt tình, đều giảng giải lại cho hắn nghe về những giáo huấn của thầy giáo, Lâm Vãn Vinh thì cho hắn một vài ý kiến làm sao để có thể lười biếng. Trong khoảng thời gian ngắn ấy, cuộc sống trôi qua thật êm đềm.
Những nha hoàn mới nghe thấy tiếng chó sủa lập tức tháo chạy toán loạn ngày hôm đó vài ngày sau đã quay trở lại tìm Lâm Vãn Vinh, nói với hắn một vài lời, Lâm Vãn Vinh đương nhiên sẽ không so đo gì với “đào tẩu khi lâm trận” như bọn họ cả, chỉ có điều mỗi khi hỏi tới nữ tử kia thì bọn nha hoàn liền lấy chuyện con chó ra để đánh trống lảng. Cứ như vậy hết lần này sang lần khác, những nha hoàn trong viện đã thân thiết với Lâm Vãn Vinh hơn, họ qua lại thăm nhau thường xuyên hơn.
Lâm Vãn Vinh tính tình vui vẻ hoà đồng, lại hiểu biết rộng, một câu nói đơn giản tầm thường tới miệng hắn lại trở nên thú vị hơn, những nha hoàn đều thích nghe hắn nói chuyện. Hắn biết rất nhiều chuyện thú vị, còn có thể nói rất nhiều những danh ngôn không nổi tiếng cho lắm, biết được hoa tại sao lại có màu đỏ, bầu trời tại sao lại màu xanh, còn thường xuyên ngâm những bài thơ hay tuyệt thế kinh thiên nữa, lại còn biết hát rất nhiều khúc hát du dương, khúc hát đó vô cùng ưu mỹ, chỉ có điều là nội dung của ca từ luôn làm cho người ta đỏ mặt.
Tiếp xúc lâu với những nha hoàn này, Lâm Vãn Vinh khó tránh khỏi những lúc tâm hồn bay bổng, có lúc còn ngẫu nhiên kể một vài câu chuyện tiếu lâm tình ái nóng bỏng. Mỗi khi nghe tới đây, những nha hoàn này y như rằng sẽ mặt đỏ ửng lên, tản đi hết, nhưng chỉ một lát sau là lại tụ tập hết lại bên cạnh hắn, nghe hắn kể những câu chuyện thú vị ở bên ngoài.
Tóm lại, chỉ cần hắn không kể những chuyện hỗn tạp thì tất cả đều rất hay, nhưng thỉnh thoảng có những đoạn bí mật, cũng có vài nha hoàn gan lớn mặt đỏ ửng ngồi lại nghe hắn kể nốt.
Cứ như vậy, tên tuổi của Lâm Vãn Vinh dần dần được lan truyền ra bên ngoài, toàn bộ nha hoàn của Tiêu gia đại viện đều biết đến một kẻ hầu thần kì mới tới của viên đinh bộ: tuấn tú khoáng đạt, tràn đầy sức sống, học rộng tài cao, cầm kỳ thư hoạ đều tinh thông, vui tính hài hước, biết hết thế sự trăm khoa.
Điều đáng nói nữa là nghe nói tân đinh tên Lâm Tam này khi báo tên đã quang minh chính đại bước vào cửa chính, không thể so sánh với kẻ thấp hèn được.
Thế là tin tức truyền nhanh chóng rộng khắp, Lâm Vãn Vinh bỗng ngấm ngầm trở thành nhân vật nổi như cồn trong gia đinh của Tiêu gia, thậm chí còn được mọi người bầu chọn là tài tử phong lưu đầu tiên trong gia đinh của Tiêu gia. Đương nhiên mọi người ở đây chính là những cô gái.
Còn với những gia đinh khác thì không thấy vậy, tên tiểu tử họ Lâm có gì giỏi giang chứ, cho dù ngươi được tâng bốc lên tận trời xanh, cũng giống như lão tử vẫn chỉ là một gia đinh hạ đẳng trong Tiêu gia mà thôi.
Lâm Vãn Vinh đã trở thành nhân vật được các nha hoàn ở phủ yêu thích nhất, cũng trở thành nhân vật các gia đinh đố kị ghen ghét nhất, hắn lại không hề để ý, với hắn mà nói thì: ta đây thứ nhất không tranh quyền, thứ hai không tranh lợi, chỉ mong có được một cuộc sống vui vẻ thoải mái, như vậy không hề gây hề hấn gì với các ngươi chứ.
Lâm Vãn Vinh không hề lười biếng, học thức lại phong phú, hơn nữa lại đi vào bằng cửa chính, càng khác xa so với các gia đinh khác, một thời gian sau đã ngồi máy bay thổi loa - - danh tiếng truyền ra cả bên ngoài.(*)
Những nha hoàn có chút nhan sắc liền bắt đầu tìm cớ tới tiếp cận hắn, mọi loại chủ ý để lấy cớ đưa ra đều có.
- Tam ca, đây là canh gà mà muội đã thức cả đêm qua để nấu cho huynh, huynh hãy uống ngay khi còn nóng nhé…
- Tam ca, muội vừa nấu cho huynh canh mộc nhĩ trắng này, huynh hãy thử nếm một chút đi….
- Tam ca, đây là quan yến thượng hạng, muội đã bớt riêng cho huynh từ chỗ phu nhân Vạn Lý Khắc đó, huynh hãy thử xem sao…
Trong nhất thời, oanh oanh yến yến, lời nói đường mật, hoàn phì yến sấu, mùi hương ngây ngất khiến người ta hoa cả mắt, không cả muốn nhìn nữa.
Những gia đinh khác đều thò dài cổ, trợn tròn mắt ra, tại sao một gia đinh mới tới lại có được diễm phúc này chứ.
Nhìn thấy ánh mắt đố kỵ điên cuồng của bọn đồng liêu, các nha hoàn cũng bắt đầu lo lắng thay cho hắn, Lâm Vãn Vinh tức giận nói:
- Ta đã quá buồn chán rồi, như vậy mà bọn chúng vẫn đố kỵ sao? Ài, thật đúng với câu nói của người xưa: Người không bị ghét là kẻ tầm thường.
Câu nói này bị những người nhiều chuyện truyền ra bên ngoài, kết quả của nó là tất cả giới gia đinh ở Tiêu gia nổi giận cùng nhau hành động, còn giới nha hoàn thì hành động tự phát, tụ tập thành ‘hộ Lâm quân đoàn’. Hai phái thường xuyên nổ ra những cuộc luận chiến, cãi nhau không thể chấm dứt.
Lâm Vãn Vinh vẫn không có tâm tư nào can thiệp, nhìn các nha hoàn và bọn gia đinh mặt đỏ tía tai cãi nhau vì mình, hắn lại giống như kẻ rỗi việc, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi.
Bọn nha hoàn nhìn thấy hắn thoải mái như vậy, lòng kính phục trong lòng càng sâu hơn, càng thường xuyên lui tới hoa viên hơn.
Bản thân Lâm Vãn Vinh lại có chút khó chịu, những nha hoàn có tình ý với hắn cứ gặp là nói chuỵên thao thao bất tuyệt, những động tác đanh đá chua ngoa đã ngày một tăng lên.
- Tam ca, đây là hoa gì vậy?
Một nha hoàn đầy đặn cầm một đoá hoa mẫu đơn sặc sỡ lên nhẹ nhàng xoa xoa bông hoa trước ngực, trên mặt đôi má ứng lên màu phớt hồng hoa đào, giọng nũng nịu.
- Tam ca, đoá hồng này đẹp vô cùng, chàng có thể giúp ta cài nó lên mái tóc không?
Một nha hoàn xinh đẹp khác dúi bông hoa hồng vừa mới ngắt vào tay hắn, đôi má đỏ ửng lên, dựa mình vào người hắn, đợi hắn làm một cái trâm hoa.
- Tam ca, đoá thu cúc này sắp sửa nở rồi, ta muốn chuyển nó vào trong phòng của ta, chàng có thể giúp ta chuyển nó không?
Lâm Vãn Vinh được một phen kinh ngạc.
Một số nha hoàn khác có mưu đồ thì giả vờ tới thỉnh giáo về các loài hoa cỏ, nửa đùa nửa thật cứ tiến sát tới người hắn, mùi hương nhàn nhạt từ trên cơ thể họ toả ra, khiến cho tâm trạng “trầm lắng” của hắn cũng có chút dao động.