Hai người đưa mắt nhìn nhau mà không nói nỗi lời nào. Thích khách? Thích khách lớn nhất ở đây này, bên ngoài là nhân mã ở đâu kéo tới, Lâm Vãn Vinh nắm bàn tay nhỏ của nàng, hỏi:
-Tỷ tỷ, tỷ còn hẹn người nào khác tới cứu ta sao?
An Bích Như trừng mắt nhìn hắn, gắt giọng:
- Ngươi nói gì đó, Bạch Liên giáo của ta đã bị ngươi diệt rồi, còn đi đâu hẹn ai tới cứu ngươi nữa? Chẳng lẽ muốn ta đi cầu Thành Vương ư? Thành Vương…
Sắc mặt nàng biến đổi, dường như ngộ ra điều gì đó, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ là Thành Vương?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, lúc này trong kinh thành thế lực khắp nơi tụ tập, trừ Thành vương ra, còn có Đột Quyết và Cao Ly, bất kỳ phe nào cũng có lý do ám sát hoàng đế.
Bên ngoài tiếng hò hét đòi chém giết liên miên, đao kiếm ‘loảng choảng’ chạm nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm của những kẻ bị rơi ngã xuống đất. Giao tranh rất kịch liệt, nhưng dù sao hộ vệ canh ở cửa thiên lao cũng ít đi rất nhiều.
-Chúng ta đi mau!
An Bích Như cũng mặc kệ bên ngoài là nhân mã của phe nào, lấy khăn che mặt rồi hai người liền theo cửa lao phóng ra bên ngoài.
Nhóm thích khách mới đến này có khí thế vô cùng dũng mãnh, vệ sĩ giữ thiên lao đã bị điều đi quá nửa. Trong mắt An Bích Như ánh lên vẻ ngoan độc, trường kiếm trong tay như rắn độc phun nọc, chỉ trong nháy mắt liền đâm ngã mấy người. Lâm Vãn Vinh một tay cầm hỏa thương, một tay nắm phong châm, theo sát đằng sau nàng. Cảnh chém giết lúc này đúng là đao thật thương thật, không cẩn thận một chút là có thể thực sự đi đời nhà ma.
Hai người xông ra cửa lao, nhìn về phía giữa khu ngự viên, tức thì kinh hãi chấn động. Chỉ thấy trong đó vô vàn hộ vệ cung đình tụ tập, đang vây giết mấy trăm sát thủ áo đen. Đằng xa đặt một chiếc long ỷ, hoàng đế ngồi trên đó nhìn cảnh chém giết, mặt không chút biến sắc, mấy trăm hộ vệ vây chặt xung quanh.
Nhìn ngược lại phái đám người áo đen, toàn thân trên dưới thương tích chằng chịt, có kẻ toàn thân cắm đầy mũi tên, nhưng không một ai ngã xuống, ngược lại càng lúc càng trở nên dũng mãnh. Đao bổ kiếm chém, trong nháy mắt liền loại bỏ mười mấy vệ sĩ, khiến cho chúng chết thật thê thảm không toàn thây. Chỉ một loáng sau thì hơn trăm người áo đen đã xuyên thủng một lỗ lớn của hàng rào phòng tuyến những hộ vệ kia .
-Tử sĩ!
An Bích Như kinh ngạc nói.
-Tử thi? Tử thi gì?
Lâm Vãn Vinh không hiểu nói.
An tỷ tỷ phong tình vạn chủng lườm hắn một cái, thì thầm:
- Không phải là tử thi mà là tử sĩ! Những người này đều bị cho dùng thuốc kích thích, thuần dưỡng một thời gian dài. Đồng thời mất tất cả tri giác, dũng mãnh không sợ chết. Chẳng trách chúng ta có thể dễ dàng xông ra như thế, có một trăm tử sĩ này, đủ địch với mấy trăm cao thủ trong cung. Bọn chúng làm gì còn thời gian để ý tới chúng ta?
“Mẹ nói, thì ra là ăn thuốc mê cùng chất kích thích, khó trách lại cuồng bạo như vậy!” Hộ vệ bảo vệ bên người hoàng đế thấy tử sĩ áo đen lao tới, tức thì quát lớn:
- Hộ giá, mau hộ giá!
Một bên thị vệ bộ dạng thống lĩnh, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
- Hoàng thượng, thích khách đều là những tử sĩ mất đi tri giác, hết sức mãnh mẽ. Tình cảnh nơi này vô cùng nguy hiểm, xin hoàng thượng nhanh chóng di giá tới cung Càn Thanh.
Hoàng đế đại nộ, vỗ long ỷ vươn người đứng dậy:
- To gan, ở đây là dưới chân thiên tử, còn tận trong thiên lao, trẫm há có lý nào phải lùi lại? Trẫm ngược lại muốn xem coi, là ai muốn tới giết trẫm? Cao Bình, Cao Bình…
Cao công công vội vàng đi tới, giọng run rẩy:
- Nô tài có mặt!
-Truyền lệnh xuống, hộ vệ tử chiến đêm nay, mỗi người ban tặng ngàn lượng, người nhà cả đời được miễn thuế!
Hoàng đế lớn tiếng nói.
-Tuân chỉ!
Cao công công vội vàng lĩnh thánh chỉ lùi lại.
Đám thị vệ vốn đã đỏ cả mắt, nghe thấy hoàng đế ban thưởng hậu hỉ như thế thì càng phấn khích, người người liều mạng, cùng với hơn trăm tử sĩ cuốn vào nhau. Đám hộ vệ dùng thân thể của chính mình tạo thành từng lớp tường người ngăn trước mặt hoàng đế, thình thoảng có thêm hộ vệ tới gia nhập vào. Nhất thời, trong vườn huyết nhục tung tóe, tiếng kêu thảm liên miên không dứt.
Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngây người, không phải là Lâm đại nhân ta vào thiên lao sao, bày ra tràng diện lớn thế này làm gì, vừa là An tỷ tỷ tới cứu, vừa là hoàng đế thân lâm, còn có người chết xác chất thành đồi, máu chảy thành sông.
Cơ hội tốt ngàn năm mới có như thế, An Bich Như sao có thể bỏ qua, nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh khẽ nói:
- Chúng ta chạy nhanh thôi…
Nàng khẽ nhón chân, đang muốn phóng ra ngoài tường nhưng thấy Lâm Vãn Vinh nhíu mày, một phân cùng không rời.
-Làm sao vậy?
An Bích Như vội xay người trở lại hỏi.
-Sư phó tỷ tỷ, tỷ đi trước đi.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, chỉ vào hoàng đế :
- Hiện giờ ta không thể bỏ đi được.
-Vì sao?
An Bích Như không hiểu nói
Thị vệ bên người hoàng đế tuy nhiều, nhưng tụ lại thành một cục, chân chính chiến đấu chỉ có không hơn một trăm người mà thôi. Tử sĩ áo đen tuy chỉ bằng một phần người bọn họ nhưng dũng mãnh vô cùng, thiệt hại mất hơn nửa, cũng đã dần dần tới gần bên người hoàng đế. Cao công công sớm đã bị dọa mặt không còn giọt máu. Mắt hổ của hoàng đế Đại Hoa lóe lên, càng thêm uy nghiêm, không hề có chút sợ hãi.
-Bởi vì, ông ấy là lão trượng nhân của ta!
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói.
-Ngươi, ngươi cũng biết rồi?
An Bích Như giật mình kinh hãi, lại thấy thân hình Lâm Vãn Vinh chớp lên, đã lao vào trong đám người.
Một tên tử sĩ áo đen vừa vung quyền đấm nát cổ của một hộ vệ, đang muốn nhào về phía bên hoàng thượng. Hoàng đế nhếch mép cười lạnh, ánh mắt lấp loáng, vẫn không chút sợ hãi, tựa như có chỗ dựa.
Mắt thấy bên người hoàng đế không có một bóng người, tử sĩ kia muốn tới gần, trong lòng Lâm Vãn Vinh khẩn trương: “Cha của Thanh Tuyền, ông không thể chết!
Dưới sự lo lắng, thân hình hắn như điện, lóe lên một cái đã che trước người hoàng đế, phong châm và khẩu súng trong tay đồng thời khai hoả. Một tiếng ‘đoàng’ lớn vang lên, nắm đấm của tử sĩ kia khó khăn lắm mới tới gần trước người Lâm Vãn Vinh thì đã bị trúng đạn, thân hình lảo đảo lùi ra xa, ngực thủng một lỗ lớn vô cùng khiếp người.
Lâm Vãn Vinh thở hổn hển, kinh hãi khiếp vía, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống ròng ròng, vừa rối nếu bắn chậm một chút nữa thì hắn liền thực sự hi sinh vì bảo vệ hoàng thượng rồi, cũng không biết lão hoàng đế này có ban cho mình hai ngàn lượng phủ tuất hay không?
Hoàng đế lướt mắt nhìn qua, thấy người chắn trước mình lại là Lâm Vãn Vinh vừa mới chạy thoát khỏi thiên lao, trong không khỏi có chút vui mừng, chậm rãi nói:
- Lâm Tam, ngươi vì sao không mượn cơ hội này bỏ trốn, còn muốn liều mình cứu trẫm làm gì?
- Người cho rằng ta muốn cứu người sao, nếu không phải là nể giữa chúng ta còn có chút giao tình, ta đã chẳng thèm để ý tới!
Lâm Vãn Vinh sưng sỉa nói.
Hoàng đế nghe được cười ha hả, nắm lấy hắn :
- Trẫm biết ngươi oán trẫm, nhưng mà điều này cũng không trách trẫm được, ai bào ngươi câu kết với Bạch Liên thánh mẫu chứ. Thấy ngươi đối xử với nàng ta có tình có nghĩa, nàng ta cũng không bỏ rơi ngươi, chẳng lẽ hai người các ngươi thật sự có chút dây dưa. Ha Ha, thật là thú vị! Lâm Tam, trẫm đáp ứng cho ngươi, nếu ngươi nạp được Bạch Liên thánh mẫu vào phòng thất, trẫm sẽ không truy cứu tội của nàng ta nữa.
- Điều này, rất là khó khăn...
Lâm Vãn Vinh nhăn mặt:
- Lão gia tử, ngài không biết, ta và đồ đệ của nàng…
- Không cần nhiều lời. Cẩn thận trẫm chút nữa thay đổi chủ ý, ngươi có hối cũng không kịp nữa.
Vẻ mặt hòa ái của hoàng đế thu lại, lạnh lùng nói. Lòng của hoàng đế quả nhiên khó có thể đo lường, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ.
Ở bên kia An Bích Như thấy Lâm Tam cùng hoàng đế trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhớ tới trước khi Lâm Lãn Vinh rời đi đã nói:” ông ấy là lão trượng nhân của ta!” Trong lòng không khỏi chua xót: “Đúng thế, bọn họ là cha vợ con rể, có xảy ra chuyện gì cũng dễ nói, ta xen vào giữa chẳng là gì?
Hoàng đế giữ lấy Lâm Vãn Vinh, thấy vừa rồi sau khi khẩu súng nhả đạn, trên mặt trên tay hắn chỗ nào cũng dính đầy vết thuốc súng, gật đầu cười nói:
- Trong tay ngươi đã có súng, khi trẫm muốn chém ngươi, ngươi vì sao lại không bắn trẫm?
Ông cho rằng ta không nghĩ tới à, nếu chẳng phải ông và Thanh Tuyền có quan hệ, ta đã bùm cho một phát rồi. Lâm Vãn Vinh lộ vẻ nhăn nhó khốn khổ không nói gì, hoàng đế mỉm cười,khẽ than:
- Tên hài tử ngươi…
Lời vừa nói ra, nhưng liền kịp thời ngậm lại, trong mắt lần nữa phục hồi thần sắc trầm tĩnh, tựa hồ vừa rồi lời kia không phát ra từ miệng ông ta.
Rốt cuộc cũng có lượng lớn ngự lâm quân tới, hỏa tiễn của Thần Cơ doanh đồng thời bắn ra, tiêu diệt một trăm tử sĩ kia trong đám lửa.
Lâm Vãn Vinh thấy An Bích Như nhìn ánh lửa mà ảm đảm xuất thần, liền tới bên người nàng khẽ cười:
- Tỷ tỷ, lời vừa rồi tỷ mới nói còn tính không?
- Lời nào?
An Bích Như khẽ vuốt lọn tóc bên tai, nụ cười mang một phong tư trác tuyệt.
- Tỷ nói đợi khi cứu ta ra thì chúng ta liền trở về Miêu trại, sống cuộc đời như thần tiên đó.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Sao vừa mới nói, chớp mắt một cái đã quên rồi vậy.
-Ngươi cứ nằm mơ đi.
Ngón tay An Bích Như khẽ điểm vào trán hắn, liền phục hồi lại vẻ lẳng lơ thường ngày:
- Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi. Nam nhân nghe được ta nói lời này không có một ngàn, cũng tới tám trăm, tùy ngươi coi có thật hay không thôi.
Nàng nói xong, nhìn hắn thật sâu, rồi bỗng lẩn tránh ánh mắt của hắn, khẽ điểm mũi chân, như ráng đỏ xa xăm, chớp mắt đã đi mất tăm.
Lâm Vãn Vinh nhìn ngần người, lời của An tỷ tỷ này nói, mười phần tới tám phần là giả, lại chẳng biết hai phần nào mới là thật.
-Lâm Tam, có nhớ lời ta nói không?
Hoàng đế chậm rãi đi tới bên người hắn, nhìn bóng dáng An Bích Như mỉm cười:
- Ngươi muốn cứu nàng ta, thì phải làm theo lời trẫm. Trẫm sẽ không cho phép lưu lại một địch nhân sống trên thế giới này.
- Lão gia tử, hay là ngài cứ đem ta trở về thiên lao là được.
Mặt Lâm Vãn Vinh đầy vẻ sầu khổ:
- Nếu lấy An tỷ tỷ này, so với việc cứu ta ra khỏi thiên lao còn khó khăn hơn!
- Hồ đồ, ngươi có thể mặc cả với trẫm sao?
Hoàng đế hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi nghiện ngồi thiên lao rồi? Vậy cứ quyết định như thế! Cao Bình, bãi giá hồi cung…
- Ấy, lão gia tử, vậy ta thì sao? Ta làm thế nào bây giờ? Ta không thể trở về thiên lao được.
Lâm Vãn Vinh vội kêu lên.
Loan giá của hoàng đế đã đi xa, Lâm Vãn Vinh đành lắc đầu, Cao công công lại lặng lẽ tiến đến nhìn hắn, trên mắt lão ta thoáng hiện một chút kinh hãi:
- Bẩm đại nhân, hoàng thượng phân phó, hôm nay ngài bận rộn cả ngày nên đặc biệt cho phép ngài đêm nay nghỉ ngơi ở trong cung…
“Nghỉ ngơi ở trong cung?” Lâm Vãn Vinh liền nhảy dựng lên: “Hậu cung chính là nhà của hoàng đế, không phải là hoàng thân quốc thích thì ai dám có gan ở lại đây? Lão gia tử rốt cuộc muốn làm cái gì đây!”