Mấy tiếng “rầm rập” vang lên, bên ngoài tầng tầng lớp lớp thị vệ lao vào, phải có trên hai ba mươi người, đao thương trong tay sáng ngời, khí thế mạnh mẽ, nhìn Lâm Vãn Vinh liền xông lên muốn bắt giữ hắn.
- Chậm đã…
Lâm Vãn Vinh hét lên:
- Hoàng thượng, tiểu dân không hiểu vì sao hoàng thượng muốn bắt tiểu dân?
Hoàng đế cười lạnh:
- Lâm Tam, trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, khi ngươi đánh Bạch Liên giáo, thánh mẫu kia của Bạch Liên giáo có phải đã táng thân trong vạn pháo hay không?
- Điều này…
Lâm Vãn Vinh cả kinh, ý niệm trong đầu vội xoay chuyển:
- Trên lý lẽ mà nói, thì lẽ ra phải là như vậy!
- Thì phải là như vậy… Thì phải là như thế ư? Ngươi có thể bình yên vô sự trong vạn pháo, Bạch Liên thánh mẫu há phải táng thân trong biển lửa? Lâm Tam, trẫm niệm tình ngươi có công lao, cho ngươi một cơ hội nữa, thế nhưng ngươi lại không thành thật. Bạch Liên thánh mẫu, An Bích Như, An tỷ tỷ, sư phó tỷ tỷ, từng câu từng chữ thân thiết, hừ, Lâm Tam, ngươi thật sự không biết nàng ta sao?
Hoàng đế nói không nhanh không chậm, nhưng từng từ lại như nện vào ngực Lâm Vãn Vinh.
“An tỷ tỷ, sư phó tỷ tỷ, mấy từ này đều là những lời xưng hô vô cùng bí mật, chỉ có vài người biết, lão hoàng đế nghe được từ đâu? Chẳng lẽ…” Lâm Vãn Vinh ngây dại, không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong mắt hoàng đế ánh lên quang mang, hừ một tiếng:
- Trẫm niệm tình ngươi còn trẻ tuổi, không biết lòng người hiểm ác. Lại cho ngươi một cơ hội nữa. Chỉ cần ngươi nói ra Bạch Liên thánh mẫu ở nơi nào, trẫm liền bỏ qua truyện cũ, lại còn sẽ trọng dụng ngươi. Nếu ngươi không nói…
Trên mặt hoàng đế hiện lên vẻ ngoan độc, lông mày khé nhướng lên, không cần nói cũng biết là sẽ có hậu quả gì rồi.
“Mẹ nó, ta đã biết là có âm mưu mà, phòng ngủ của hoàng đế làm sao có thể tùy tiện đi vào chứ? Thế mà lão Từ còn dám nói là ân điển bằng trời.” Hắn hối hận cũng không còn kịp nữa, nghĩ tới những lần qua lại với An Bích Như. Nàng tuy là khắp nơi làm khó mình, nhưng cũng luôn luôn lộ vẻ quan tâm, loại quan hệ nửa bạn nửa địch này khiến tự đáy lòng hắn nảy sinh những cảm giác đặc biệt. Đừng nói là không biết An tỷ tỷ ở đâu. Cho dù là biết, hắn cũng không nói.
Lâm Vãn Vinh nghiến răng lại rồi cười lớn:
- Hoàng thượng lão gia, ngài như thế này là coi ta là tiểu nhân rồi. Lâm Tam ta có thể lừa gạt người cả thiên hạ. Nhưng tuyệt không lừa gạt chính mình. Ta biết An tỷ tỷ không sai, nhưng ta cũng biết ngài. Ta diệt Bạch Liên giáo giúp ngài, An tỷ tỷ lại cứu mạng của ta. Nàng là cô gái yếu ớt đã mất đi chỗ dựa, sớm mất đi ý chống lại Đại Hoa rồi. Ta không làm việc gì có lỗi với hoàng đế nhưng cũng sẽ chẳng làm điều chi phản bội lại bằng hữu.
-To gan!
Hoàng đế vỗ mạnh lên long ỷ:
- Ngươi dám luận trẫm ngang với phản tặc Bạch Liên? Ngươi đâu, lôi Lâm Tam xuống. Chém!
Mấy tên thị vệ lưng hùm vai gấu hung dữ lao đến, Lâm Vãn Vinh cố sức tránh thoát, lớn tiếng nói:
- Lâm mỗ ta vốn là một gia đinh nho nhỏ của Tiêu gia, không cầu danh, không cầu lợi, chưa từng muốn lên triều làm quan tướng. Là hoàng thượng lão gia ép ta tới, giờ đây lại vì một chuyện mù mờ mà muốn chém ta. Hoàng thượng, ngài làm việc này thật không có đạo lý.
Mấy tên hộ vệ lôi hắn ra ngoài, Lâm Vãn Vinh mấy lần không nhịn nổi muốn lấy hỏa thương ở trong ngực, nhưng ngẫm lại người đối diện chính là cha của Thanh Tuyền, trong lòng hắn rất khó xử.
Sắc mặt hoàng đế vẫn âm trầm, nhưng trong mắt khi nổi lửa, khi thì bình tĩnh, cho tới khi Lâm Tam bị lôi đi, ông mới bắt đắc dĩ lắc đầu. Cười khổ nói:
- Vẫn là thứ đáng chết. Tiểu Ngụy tử, người ngươi tìm cho trẫm, thật có mấy phần đảm sắc đó.
Lão Ngụy mù từ sau rèm đi ra, khom người quỳ xuống đất nói:
- Nô tài xin chủ tử khai ân, tha mạng cho hắn. Hắn không biết chút gì về việc này, bị cuốn vào, toàn là bởi vì nô tài ý riêng của nô tài, xin chủ tử tha mạng cho hắn.
Hoàng đế hầm hừ:
- Tiểu Ngụy tử, trên đời này còn có người vô tội sao? Mỗi người chết đều có lý do đáng chết, ngươi nói hắn vô tội, nhưng hắn hi sinh vì hoàng gia Đại Hoa ta, làm sao nói tới vô tội? Hắn tuy là nhân tài, chỉ đáng tiếc tính tình hơi ngang ngạnh một chút!
- Chủ nhân, tính tình hắn ngang ngạnh chưa hắn là chuyện xấu, hắn đã nguyện ý hi sinh tính mạng vì bằng hữu, tóm lại vẫn tốt hơn kẻ vì lợi ích bán đứng tri kỷ. Lão nô nhớ khi tiên hoàng còn sống từng khen ngài, tính cách kiên định, cứng rắn bất khuất, có thể ẫn nhẫn hai mươi năm, đánh một đòn mà trí mệnh. Lâm Tam này tuy không có tính ẩn nhẫn như ngài, nhưng về sự cứng rắn, lại cũng có chút phong độ của ngài.
-Ha ha ha ha…
Hoàng đế lớn tiếng cười to:
- Tiểu ngụy tử, khó tưởng ngươi còn nhớ kỹ những lời phụ hoàng ta nói, rất tốt, rất tốt. Ngươi nói không sai, trên thế giờ này nhiều kẻ phản bội, có cốt khi giống như Lâm Tam chẳng có bao nhiêu nữa. Hắn đã vì một tên phản tặc mà không sợ mất đầu, ngày sau nhất định cũng sẽ không phản bội ta.
-Vậy hoàng thượng vì sao còn muốn…
Ngụy lão đầu không hiểu nghi hoặc, lại bị hoàng đế cắt ngang:
- Hoàng thượng hùng tài đại lược, nhìn xa trong rộng, nô tài vô cùng bội phục.
Hoàng đế tự mình đỡ hắn dậy:
- Tiểu ngụy tử à, ngươi một mực trung thanh với trẫm, điều đó trẫm biết. Lâm Tam này ngươi tuyển chọn không sai, thậm chí Tô Mộ Bạch mà trẫm phí hết tâm tư bồi dưỡng lại khiến trẫm có chút thất vọng. Đóa hoa được chăm tưới chu đáo vẫn không mạnh mẽ bằng đóa hoa dại, trẫm hôm nay cuối cùng cũng hiểu rõ đạo lý này.
Trong lòng lão Ngụy mừng rỡ, nhưng không biểu lộ ra ngoài chút nào, thiên uy khó dò, ai mà biết được hoàng đế nói thật hay giả. Chỉ nghe hoàng đế tiếp tục nói:
- Lâm Tam là một mầm non tốt, nhưng hắn dính líu với Bạch Liên thánh mẫu, đây là việc trẫm không thể nào dễ dàng tha thứ. Lần này, trẫm phải triệt để cắt đứt tâm tư của hắn.
Trong mắt hoàng đế lóe lên tia lạnh lẽo, sát khí trên mặt đã không thể che dấu, quát lớn:
- Người đâu…
Một tiểu thái giám vội vàng tiến đến nói:
- Nô tài có mặt!
- Truyền lệnh, thông cáo ngay trong đêm, dán khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành, nói có một nghi phạm thân là đại tướng triều đình, khi vây công Bạch Liên giáo, lại tư thông với Bạch Liên thánh mẫu, tội không thể tha. Tối nay giải tới thiên lao, ngày mai sau giờ ngọ xử trảm trước cổng chợ.
- Tuân chỉ!
Tiểu thái giám nhận lệnh rời đi. Lão Ngụy thầm kinh hãi, hoàng đế tủm tỉm cười, nói:
- Tiểu Ngụy tử, ngươi hiểu được ý của trẫm hay không?
Lão Ngụy cúi đầu cung kinh:
- Hoàng thường làm vậy là bức bách Bạch Liên thánh mẫu đêm nay tới cứu người. Nếu ả không tới, ắt giữa Lâm Tam và ả sinh ra hiềm khích, nếu ả tới thì mọi chuyện sẽ xong hết. Hoàng thượng anh minh.
Hoàng đế gật gật đầu:
- Tiểu ngụy tử, rốt cuộc vẫn là ngươi hiểu tâm tư của trẫm nhất. Lâm Tam ơi là Lâm Tam, ngươi chớ có làm trẫm thất vọng đó.
***
“Mẹ nó, phản thôi, nếu không phản, đầu của lão tử sẽ phải rơi xuống đất như quả dưa…” Bị thị vệ giải ra ngoài cửa, ý nghĩ trong đầu Lâm Vãn Vinh xoay chuyển gấp gáp, vừa muốn mò vào khẩu súng trong ngực, lại thấy Cao công công vội vã chạy tới, nhìn Lâm Vãn Vinh, cao giọng hô:
- Hoàng thượng có chỉ, tạm thời bắt giữ Lâm Tam, giải vào thiên lao.
“Thiên lao?” Trong đầu Lâm Vãn Vinh còn chưa tính tới việc này: “Làm sao thoáng một cái từ tử hình biến thành hoãn chết rồi, ta có còn cần phải làm phản hay không đây? Mẹ nó, lão hoàng đế này làm việc thật không thống khoái.”
Cao công công đi tới, khẽ nhắc nhở:
- Lâm đại nhân, hoàng thượng nói đưa ngài tới thiên lao ở tạm vài ngày, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, nếu thông suốt rồi thì hãy bẩm báo lại với hoàng thượng.
“Tới thiên lao suy ngẫm? Đây là sự uy hiếp trần trụi sao.” Hắn vội vàng hỏi:
- Nếu không nghĩ ra thì sao? Hoàng thượng có nói gì nữa hay không?
-Điều này hoàng thượng lại không nhắc tới.
Cao công công lắc đầu:
- Thiên uy khó dò, những kẻ làm nô tài chúng ta, nào có thể đoán được hoàng thượng hùng tài đại lược chứ. Mấy tên các ngươi…
Cao công công chỉ vào mấy tên thị vệ nói:
-Hầu hạ Lâm đại nhân cho tốt, ngài nếu thiếu một sợi tóc nào, cẩn thận hoàng thường bẻ đầu các ngươi.
Mấy tên thị vệ vốn như hung tà ác sát lập tức buông tay Lâm Vãn Vinh ra, một tên thị vệ trông dáng vẻ như đầu lĩnh cười nịnh hót:
- Lâm đại nhân, xin ngài đi theo tiểu nhân.
Thế nào là tâm tư của đế vương, Lâm Vãn Vinh cuối cùng cũng được lĩnh giáo, một khắc thay đổi mấy lần, lúc thì xử trảm lúc thì vào thiên lao, cứ lăn qua lật lại thế này, không bị hắn chém chết cũng bị hắn dọa chết rồi. Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại cung Càn Thanh, chỉ thấy bên trong sáng tõ, nhưng tĩnh mịch im ắng, hoàng đế vừa rồi rồi còn nói năng bạc ác, chớp mắt một cái chẳng còn động tĩnh. Hắn bất đắc dĩ đành lắc đầu: “Thanh Tuyền, tính tình của cha nàng thật khó mà hầu hạ nỗi, thiếu chút nữa chém lão công của nàng rồi.
Chẳng giống với những người bị bắt, ngay cả người hắn đám thị vệ cũng chả dám lục soát, liền “mời” hắn vào thiên lao, sớm đã có cai ngục cung kính nghênh đón phía trước, cẩn trọng tỉ mỉ đưa hắn vào một phòng giam lớn vừa rộng rãi lại sạch sẽ, đầy đủ chăn tơ giường ngọc, cầm kỳ thư họa, văn phong tứ bảo, đồ dùng tắm rửa, hô một tiếng là thứ gì cũng có đầy đủ. Trừ việc thiếu đi chút tự do còn lại cái gì cũng có, ngồi tù ở nơi này quả thực so với lữ quán còn thoải mái hơn.
Lâm Vãn Vinh không dám tin liền dò xét xung quanh một lượt, thầm buồn cười: “Sau này lão tử nếu có thất nghiệp, cứ tới thiên lao ăn cơm tù là được.” Tên cai ngục cười nịnh nọt:
- Đại nhân, ngài xem còn thiếu cái gì, tiểu nhân sẽ đi làm cho ngài.
Lâm Vãn Vinh móc từ trong lòng ngực ra một tấm ngân phiếu nhét vào tay hắn.
- Đủ rồi. Đa tạ đại ca, chút này xem như tiểu đệ mời mọi người uống rượu.
-Thế này sao được!
Cai ngục từ chối mấy lượt, cuối cùng cũng nhét ngân phiếu vào lòng, nụ cười trên mặt càng thêm phần thân thiết:
- Đại nhân, đêm nay ngài có cần phu nhân trong phụ hầu hạ không? Không biết phủ đệ của ngài ở đâu, muốn vị phu nhân nào? Hoặc là muốn vị tiểu thư hồng nhân nào ở Bát đại Hồ Đồng? tiểu nhân sẽ đi tuyên triệu cho ngài.
Lâm Vãn Vinh hít một hơi lạnh, phục vụ ở đây thật là quá tốt. Có điều là việc ngồi tù, không thể để cho Đại tiểu thư biết được, nếu không thì không biết nha đầu đó không biết sẽ làm ra việc gì nữa.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười:
- Phu nhân và tình nhân của ta quá nhiều, nếu là gọi tới một người, những ngươi khác sẽ náo loạn không vui. Thôi thì bỏ đi, vị đại ca này, sự phục vụ của các ngươi ở đây không tệ… À, trước ta, vị đại nhân nào đã ở đây rồi à?
-Xin thưa với ngài, trước đây Từ Vị đại nhân cũng đã ở qua.
Cai ngục cung kính nói:
Lâm Vãn Vinh liền sửng sốt rồi lập tức cười ha hả: “Thì ra lão Từ cũng đã ở đại lao! Nói như thế Lâm Tam ta cùng Từ Vị cũng cùng một bậc, ngồi thiên lao này cũng không phải oán thán gì nữa!”