Gió lạnh vẫn mãnh liệt như cũ, Tần Mộ Dao đã dần dần thích ứng với hoàn cảnh như vậy.
Lạc Khinh Trần đột nhiên nhốt mình trong phòng, một khắc cũng không đi ra, vài lần Tần Mộ Dao muốn vào thăm hắn nhưng đều bị Lộng Nguyệt ngăn cản, chỉ nói cho nàng, Lạc Khinh Trần ở một mình là để khôi phục thể lực cùng nội lực.
Khuôn mặt tái nhợt của Lạc Khinh Trần lập tức hiện lên trong đầu nàng, Tần Mộ Dao vẫn lo lắng như trước, thừa dịp Lộng Nguyệt không ở đó, có lẽ nàng nên đi thăm hắn, dù sao, dọc đường đi, hắn đã đối đãi với mình như vậy, khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên, nam nhân vẫn thường ra vẻ chỉ biết đứng một bên xem kịch vui hoặc là trên cợt lại dùng nội lực của mình để bảo vệ nàng!
Khoác thêm áo choàng chống lạnh, trong tay Tần Mộ Dao cầm một cái ấm lô màu tím đi ra khỏi phòng.
Đêm qua có một trận tuyết nhỏ, tuyết tích trên mặt đất, chân vừa đặt xuống, lại phát ra thanh âm thanh thúy.
Tần Mộ Dao đi về phía phòng Lạc Khinh Trần, nhưng nửa đường, nghe được tiếng nói chuyện của mấy nha hoàn khiến nàng theo bản năng dừng lại, tránh vào chỗ tối, tiếp tục nghe bọn họ đối thoại.
“Đương nhiên biết, không chỉ có như thế, Ngưng Sương Công chúa cũng đến đó! Nghe nói Ngưng Sương Công chúa đẹp như thiên tiên, không biết có phải sự thật không?”
“Có đẹp hay không ta cũng không biết, nhưng mà nghe nói tân hoàng cố ý chọn Thừa tướng đại nhân làm Phò mã, nói không chừng Ngưng Sương Công chúa kia về sau sẽ là Thừa tướng phu nhân phủ chúng ta.”
“Thật không? Tin tức này có đáng tin không? Trời ạ… nếu Công chúa gả vào phủ Thừa tướng, cuộc sống của chúng ta đây chẳng phải là thực… thảm?”
“Thảm? Làm sao có thể thảm? Nói không chừng Công chúa có thể còn ban thưởng rất nhiều?”
“Ngươi thì biết cái gì? Ta còn nghe nói, Công chúa này hình như vô cùng khó đối phó đó. Hôm kia còn ném Hoàng tử của Tiên hoàng ra ngoài trời tuyết, chịu lạnh một đêm, một hài tử bốn tuổi, thiếu chút nữa thì…”
Nha hoàn nhìn thấy Tần Mộ Dao đứng ở chỗ tối, đột nhiên cấm khẩu, đi đến trước mặt Tần Mộ Dao cung kính hành lễ, các nàng tuy rằng không biết nữ tử trước mắt này là ai, nhưng dựa vào thái độ đối đãi của Thừa tướng đại nhân với nàng ta, các nàng cũng có thể biết, tất nhiên không thể nghi ngờ gì chính là khách quý.
Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu, nhìn ba nha hoàn trước mắt, chuyện bọn họ nói có phải sự thật không?
Phụ mẫu sắp tới phủ Thừa tướng, sao không nghe Vũ Văn Hạo Thiên nói đến?
Ý bảo ba nha hoàn đi xuống, Tần Mộ Dao cầm ấm lô màu tím trong tay, trong lòng càng ngày càng nghi hoặc, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt Ngưng Sương giống mình như đúc kia, ném một hài tử bốn tuổi giữa trời tuyết?
Lại còn gióng trống khua chiêng như thế, để cho mọi người đều biết, phụ mẫu cũng không ngăn cản sao? Rốt cục nàng ta muốn làm gì?
Nghĩ miên man, Tần Mộ Dao quên mất mình định đi thăm Lạc Khinh Trần.
Đột nhiên, một tiếng sáo du dương từ xa truyền đến, trong nhu hòa mang theo kiên cường, Tần Mộ Dao run run, có thể thổi ra khúc nhạc thanh nhã như vậy thì có thể là ai?
Không tự chủ được, bước chân Tần Mộ Dao bắt đầu đi về phía tiếng sáo, chậm rãi đi vào một cái sân, nhìn nam nhân đang đứng đưa lưng về phía mình, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia sáng.
Hóa ra là hắn – Vũ Văn Hạo Thiên!
Tần Mộ Dao dừng bước, lẳng lặng nghe tiếng sáo của Vũ Văn Hạo Thiên, dường như có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, khiến Tần Mộ Dao không khỏi dần dần sa vào trong tâm tình của tiếng sáo.
Đột nhiên, tiếng sáo im bặt, trên mặt Tần Mộ Dao hiện lên một chút mất mát.
“Tần tiểu thư, rốt cục nàng cũng đến đây.”
Vũ Văn Hạo Thiên xoay người, khuôn mặt tuấn tú tươi cười lập tức hiện lên trước mắt Tần Mộ Dao, trong mắt lóe lên ánh sáng dường như có thể xuyên thấu gió lạnh.
Lời hắn nói không khỏi khiến Tần Mộ Dao giật mình, nhìn Vũ Văn Hạo Thiên, trong mắt xẹt qua một chút hiểu rõ, khóe miệng khẽ nhếch.
“Vũ Văn Thừa tướng đang chờ ta?”
Mà tiếng sáo này đúng là phương pháp để cố ý hấp dẫn nàng tới sao?
“Ừ.”
Vũ Văn Hạo Thiên gật gật đầu, hắn biết, nghe được tiếng sáo, với cá tính của Tần Mộ Dao thì nàng sẽ nhất định đi theo thanh âm, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
Tần Mộ Dao nheo mắt, thật ra sự tự tin trên mặt hắn lại khiến nàng cảm thấy có chút chói mắt, năng lực của Vũ Văn Hạo Thiên, nàng đã sớm nghe thấy, hơn nữa sống trong phủ Thừa tướng, nghe được hạ nhân bàn luận về hắn, hầu như đều là ca ngợi, đều nói Thừa tướng đại nhân của bọn họ cơ trí hơn người như thế nào, ôn hòa thân thiết như thế nào, tuấn lãng anh tuấn như thế nào.
Trí tuệ của Vũ Văn Hạo Thiên, nàng không hoài nghi chút nào, nhưng mà hắn phí tâm tư dùng tiếng sáo dẫn nàng đến đây, sẽ không chỉ là để nhìn nàng thôi chứ?
“Vũ Văn Thừa tướng có việc gì cứ việc nói thẳng đi!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, đôi mắt long lanh nhìn thẳng hai mắt Vũ Văn Hạo Thiên, nàng vẫn không thể không thừa nhận, Vũ Văn Hạo Thiên quả thật là một nam nhân vô cùng vĩ đại, nghĩ đến chuyện nha hoàn vừa nói, có lẽ mình nên lựa cơ hội mà hỏi rõ mới được.
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên hiện lên một luồng hào quang, nói chuyện với người thông minh thật là vô cùng thoải mái, nhưng mà thật ra hắn đột nhiên không hy vọng nói thẳng vào chủ đề.
“Hạo Thiên chuẩn bị một ít trà nóng và điểm tâm, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”
Vũ Văn Hạo Thiên nói xong, làm động tác mời với Tần Mộ Dao. Tần Mộ Dao run run, nhìn về phía những thứ bày trên bàn đá trong đình, quả nhiên hắn đã chuẩn bị trước.
Tần Mộ Dao không trả lời, chỉ dời bước đi vào đình…
Tần Mộ Dao ngồi trên ghế đá, trên ghế đá có phủ một lớp lông mao, không hề lạnh mà ngược lại vô cùng ấm áp, tùy tay bưng chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, trong nháy mắt sự ấm áp của nước trà dường như chảy khắp thân thể nàng.
Trong lòng run run, trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, cẩn thận nhìn mấy lá trà đã nở ra trong chén, dường như không có gì lạ, nhưng trà này rõ ràng khác trà bình thường.
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn dáng vẻ thoáng giật mình của nàng, trên mặt xẹt qua một chút nhu hòa.
“Đây không phải trà bình thường, toàn bộ Bắc Tĩnh quốc cũng chỉ có nơi này của ta là có trà này!”
“Thật sao?”
Tần Mộ Dao nhìn thoáng qua Vũ Văn Hạo Thiên, dường như hắn đang khoe khoang gì đó, nheo mắt, buông chén trà.
“Vũ Văn Thừa tướng, có gì có thể nói đi?”
Nghe thấy thế, trong nháy mắt sắc mặt Vũ Văn Hạo Thiên biến hóa, lại nhìn về phía Tần Mộ Dao.
“Tìm nàng đến, là muốn thỏa luận với nàng một chút về chuyện tân hoàng đăng cơ…”
Đại lễ đăng cơ của Tân hoàng sẽ cử hành vào ngày kia, tất cả mọi việc đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ là chuyện quan trọng nhất lại chưa hề bàn đến, chuyện đầu tiên sau đại lễ đăng cơ chính là xử lý Hoàng tử và hậu phi của Tiên Hoàng, nhưng đây cũng chính là chuyện khó giải quyết nhất.
Tần Mộ Dao run run, trong đầu hiện ra hình ảnh phụ mẫu, nhắm mắt.
“Những chuyện này đã có Vũ Văn Thừa tướng, hỏi ta không phải là thừa sao? Huống hồ chuyện của triều đình, ta không có hứng thú!”
Chỉ cần phụ mẫu bình yên vô sự, nàng cần gì phải lấy hết sức ôm thêm việc vào lòng.
Như đã sớm dự liệu được phản ứng của nàng, quả nhiên đúng như hắn đã đoán trước, Tần Mộ Dao này không hề để ý đến thân phận tôn quý sắp tới của mình, nhưng đương nhiên hắn biết điều nàng quan tâm nhất là gì, vì thế hắn mới mời nàng đến, hơn nữa xác định nàng sẽ đứng về phía mình.
“Muội muội Ngưng Sương của nàng dường như rất khó đối phó!”
Vũ Văn Hạo Thiên thản nhiên nói, nhấp một ngụm trà, như có như không chú ý đến phản ứng của Tần Mộ Dao, quả nhiên nhìn thấy thần sắc của nàng biến hóa rõ ràng khi nghe nhắc đến Ngưng Sương.
“Ngưng Sương làm sao vậy?”
Tần Mộ Dao nhíu chặt mi, nàng phải biết mục đích Ngưng Sương tiếp cận phụ mẫu, nói không chừng Vũ Văn Hạo Thiên có thể cho nàng vài tin tức hữu dụng.
Vũ Văn Hạo Thiên cười nhìn Tần Mộ Dao, nhìn thẳng hai mắt nàng.
“Không giấu gì nàng, trong chuyện xử lý Hoàng tử và phi tần của Tiên Hoàng, chúng ta có nhiều ý kiến khác nhau, dù sao cũng là chung một huyết mạch, tiểu Hoàng tử mới có bốn tuổi, về lý thì không thể trở thành uy hϊếp, chúng thần triều đình đều chủ trương buông tha cho hắn. Nhưng, Ngưng Sương lại đề nghị tru sát toàn bộ gia tộc Hoàng Hậu và tiểu Hoàng tử, nói là không muốn để lại phiền toái về sau!”
Ở Bắc Tĩnh quốc, không giống mấy nước khác, chỉ cần là người trong Hoàng thất đều có quyền đưa ra ý kiến của mình, cũng không vì bất đồng mà mâu thuẫn với nhau, cũng vì thế mà bọn mới đại lực chủ trương nghênh hồi tiền Thái Tử đăng cơ.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.
Rốt cục Ngưng Sương muốn làm gì? Những người sáng suốt đều thấy, hành động như vậy chỉ khiến dân chúng và đại thần bất mãn, rõ ràng là hãm phụ mẫu thành bất nghĩa, phụ mẫu trời sinh đã thiện lương, theo lý thuyết thì sẽ không đồng ý phương pháp xử lý như vậy, sao sao có thể vì một câu của Ngưng Sương mà tàn nhẫn như vậy?
“Vũ Văn Thừa tướng, ngươi đã có đối sách, phải không? Nói đi, tìm ta đến, là có chuyện gì muốn phân phó?”
Tần Mộ Dao giương mắt liếc nhìn Vũ Văn Hạo Thiên một cái, dựa vào hiểu biết của nàng với nam nhân này, nếu trong lòng không có phương pháp ứng đối thì sẽ không lạnh nhạt như mây trôi như thế, chỉ có điều, nếu đã có đối sách, vậy còn tìm nàng làm gì?
Trong mắt xẹt qua ánh mắt dò hỏi, Tần Mộ Dao biết, người thông minh sẽ không làm việc vô dụng, mà Vũ Văn Hạo Thiên lại là người thông minh trong các nhân tài kiệt xuất, tìm nàng đến, càng thêm sẽ không vô duyên vô cớ.
“Ha ha… Tần tiểu thư, đôi mắt của nàng thật là lợi hại a!”
Vũ Văn Hạo Thiên cười nói, không sai, hắn quả thật đã có phương pháp ứng đối, nhưng mà trong đó còn thiếu nhân vật chính mà thôi, mà nhân vật chính này, Tần Mộ Dao là thích hợp nhất!
Tần Mộ Dao thản nhiên cười, mơ hồ lộ ra một tia lễ phép và mới lạ, cũng đợi Vũ Văn Hạo Thiên nói ra kế hoạch của hắn.
“Tân Hoàng ngày mai sẽ giá lâm phủ Thừa tướng, Ngưng Sương cũng tới, cho nên chỉ cần thuyết phục Hoàng Thượng là được.”
Vũ Văn Hạo Thiên nói xong, thử liếc mắt nhìn Tần Mộ Dao một cái.
“Không phải Vũ Văn Thừa tướng muốn ta đi đó chứ?”
Ý cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn.
“Đúng vậy!”
“Bắc Tĩnh quốc không chọn được người thích hợp sao? Ta nói rồi, ta không có hứng thú tham dự vào triều chính của các ngươi!”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, cố ý nhấm nháp điểm tâm Vũ Văn Hạo Thiên chuẩn bị, trong lòng lại thầm oán:
Muốn mượn nàng đối phó với Ngưng Sương, nàng là cái gì chứ? Quân cờ sao?
Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên hiện lên một chút kinh ngạc, phản ứng này của Tần Mộ Dao hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, chẳng phải Tần Mộ Dao nên đáp ứng không chút do dự sao?
“Không phải không chọn được ai, mà ta chỉ muốn cho Tần tiểu thư một cơ hội ra oai phủ đầu Ngưng Sương, ta biết nàng hoài nghi thân phận của Ngưng Sương, chẳng lẽ Tần tiểu thư muốn nàng ta khua môi múa mép trước mặt Tân Hoàng mà không thèm ngăn cản, một ngày hai ngày còn được, nhưng để lâu dài thì khó đảm bảo là Tân Hoàng sẽ không bị đại thần và dân chúng chỉ trích, chuyện này… hẳn là Tần tiểu thư không muốn nhìn thấy đi!”
Vẻ mặt Vũ Văn Hạo Thiên chợt lóe, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, muốn hết sức thuyết phục nàng, dù sao, những người hắn định lựa chọn cũng không bằng nàng được, hắn muốn thắng thì phải thắng cho thật đẹp!
Đây là quy tắc từ trước đến nay của Vũ Văn Hạo Thiên hắn.
Tần Mộ Dao giật mình, giương mắt nhìn thẳng hai mắt Vũ Văn Hạo Thiên, trầm tư một lát, nàng không thể không thừa nhận, Vũ Văn Hạo Thiên nói đúng, mục đích nàng đến đây không phải là vì để đề phòng Ngưng Sương, không muốn nàng ta gây ra sóng gió sao?
So với việc nhìn nàng ta hành động, không bằng chủ động ra tay, để cho nàng ta biết, chỉ cần có nàng ở bên cạnh phụ mẫu thì nàng ta đừng hòng mơ tưởng gây bất lợi!
Ánh mắt khẽ chuyển, trong lòng Tần Mộ Dao đã có quyết định.
“Vũ Văn Thừa tướng, ta có thể đáp ứng ngươi, coi như là cảm ơn ngươi lần trước đã đáp ứng ta, tạ lễ cho việc bảo vệ an toàn cho phụ mẫu ta dọc đường!”
So với việc làm quân cờ của hắn, cách nói như vậy khiến nàng dễ chịu hơn.
Vũ Văn Hạo Thiên giật mình, nhìn Tần Mộ Dao, nghĩ đến lần phân li đó, mình đã từng nhắc đến ‘đại lễ’, nheo mắt.
Tần Mộ Dao quả nhiên là Tần Mộ Dao, rõ ràng là vì lo lắng cho Phu thê Tần thị nên mới chịu đáp ứng hắn, còn nghĩ hắn muốn đại lễ như vậy!
Trong lòng thở dài, nhưng mà nghĩ đến ngày mai, trong mắt hắn liền lóe lên ánh sáng như ngọc, hắn tin tưởng, chỉ cần có Tần Mộ Dao ở đó, việc thuyết phục Tân Hoàng chỉ như một bữa ăn sáng.
Chỉ có điều…
Vũ Văn Hạo Thiên nheo mắt, Lộng Nguyệt và Lạc Khinh Trần gọi nàng là ‘Dao Nhi’, mà hắn với Tần Mộ Dao cũng coi như là bằng hữu, nhưng bọn họ vẫn xưng hô là ‘Tần tiểu thư’ và ‘Vũ Văn Thừa tướng’, điểm này khiến trong lòng hắn sinh ra một tia không vui.
“Tần tiểu thư có thể gọi ta là Hạo Thiên là được, luôn miệng gọi Vũ Văn Thừa tướng, khiến người ta cảm giác thật là xa lạ.”
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao cũng không hề nhăn nhó.
“Được rồi, ta gọi ngươi là Hạo Thiên, ngươi cũng có thể gọi ta Mộ Dao, hoặc là Dao Nhi!”
Vũ Văn Hạo Thiên đang muốn mở miệng gọi ra hai chữ ‘Dao Nhi’, đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng đi vào lương đình.
“Ca, muội biết ca ở trong này! Ca, vài ngày không gặp, Cẩn Nhi rất nhớ ca a!”
Một thanh âm thanh thúy vang lên, cùng lúc đó, một thân ảnh nữ tử nhào vào trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên, cả người nhảy dựng lên, gần như đeo lên người Vũ Văn Hạo Thiên.
Vũ Văn Hạo Thiên giật mình, nếu lúc bình thường, hai huynh muội bọn họ hành động như vậy cũng không có gì, nhưng mà vừa rồi Vũ Văn Hạo Thiên nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, lập tức cảm thấy một trận xấu hổ.
“Cẩn Nhi, sao lại không có quy củ như vậy? Còn không mau đứng xuống!”
Vũ Văn Hạo Thiên nheo mắt, ngữ khí lập tức trở nên sắc bén, khác hẳn vẻ nho nhã mà Tần Mộ Dao từng chứng kiến.
Nữ tử đang đeo trên người nghe ngữ khí đó của hắn liền mím môi không vui, đỉnh mày thanh tú nhíu chặt.
“Ca, cái gì mà không quy không củ? Bình thường không phải chúng ta vẫn như vậy sao? Hôm nay ca làm sao vậy?”
Huynh muội bọn họ vốn vô cùng thân mật, nữ tử Bắc Tĩnh quốc vốn phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, mà trong mắt Vũ Văn Cẩn nàng, mọi quy củ đều là không khí! Nàng không thèm để ở trong mắt.
Sắc mặt Vũ Văn Hạo Thiên càng thêm khó coi, Tần Mộ Dao nhìn một màn này, đầu tiên có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, lập tức vì vẻ xấu hổ trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên mà hiện lên một chút trêu tức.
Nàng vốn nghĩ, Vũ Văn Hạo Thiên với việc xấu hổ như vậy không dính dáng gì đến nhau, không ngờ hắn cũng biết xấu hổ!
“Cẩn Nhi, ta bảo muội đứng xuống! Muội có nghe hay không!”
Vũ Văn Hạo Thiên quát to ra tiếng, khiến Vũ Văn Cẩn cũng giật mình, nàng không nhìn lầm đi? Ca ca đang tức giận nàng?
Trong trí nhớ, Vũ Văn Hạo Thiên chưa bao giờ cáu giận với nàng, tình cảm huynh muội bọn họ tốt hơn những người khác nhiều, thế mà vừa rồi hắn lại quát nàng!
Khuôn mặt bối rối, Vũ Văn Cẩn buông tay ra, nhảy từ trên người hắn xuống, đang muốn mở miệng chất vấn, ánh mắt lại lạc đến trên người Tần Mộ Dao.
Vũ Văn Cẩn lập tức cứng đờ, trong mắt xẹt qua một chút kinh diễm, nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng chỉ có một ý niệm:
Nàng đang nhìn thấy thiên tiên sao?
Tần Mộ Dao thừa nhận ánh mắt của nàng ta, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười nhu hòa, trong mắt nữ tử này lộ ra một vẻ hồn nhiên, tính cách sáng sủa… Nàng thích!
“Ngươi là ai?”
Vũ Văn Cẩn theo bản năng đến gần Tần Mộ Dao, vươn tay, dường như là muốn xác định nữ tử trước mắt không phải là ảo giác của mình.
Trời ạ! Thật đẹp! Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nữ nhân đẹp như vậy.
Cặp mắt sáng như ngọc, lông mi dày rợp, ngũ quan xinh xắn như kiệt tác của tạo hóa, mà vẻ tươi cười trên mặt kia dường như khiến vạn vật trên thế gian đều mất đi màu sắc.
Vũ Văn Cẩn vươn tay sắp đụng tới thân thể Tần Mộ Dao, Vũ Văn Hạo Thiên lại tiến lên giật tay nàng ta lại, khuôn mặt nghiêm túc nói với Vũ Văn Cẩn:
“Cẩn Nhi, sao lại vô lễ như thế với khách nhân?”
Vũ Văn Hạo Thiên chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy, tính cách của Cẩn Nhi vốn tùy tiện, nhưng trong mắt Tần Mộ Dao thì thấy thế nào?
Không biết vì sao, hắn lại vô cùng để ý đến cái nhìn của Tần Mộ Dao!
Khách nhân?
Vũ Văn Cẩn đảo mắt nhìn về phía ca ca mình, rõ ràng cả kinh, vừa rồi hắn lớn tiếng quát nàng, không phải là vì khách nhân trước mắt này chứ?
“Dao Nhi, Cẩn Nhi không tốt, nàng đừng để ý.”
Vũ Văn Hạo Thiên giải thích, ánh mắt lóe ra, gặp ánh mắt Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao nhìn này đôi huynh muội này, cười cười ý ‘không sao cả’. Nàng có tâm hồn của một người hiện đại, đối với những động tác thân mật như vậy nàng không thấy có gì không tốt.
Chỉ có điều thái độ của Vũ Văn Hạo Thiên với Tần Mộ Dao lại khiến trong mắt Vũ Văn Cẩn xẹt qua một chút không vui, lại nhìn về phía Tần Mộ Dao, hoàn toàn không còn vẻ yêu thích ngưỡng mộ và kinh diễm như lúc nãy, ngược lại mang theo một tia địch ý.
“Dao Nhi? Nàng là nữ nhân thế nào?”
Vũ Văn Cẩn nhìn Tần Mộ Dao từ trên xuống dưới, nữ nhân xinh đẹp như vậy là khách nhân của ca ca sao? Ca gọi thân mật như vậy, nàng ta và ca ca có quan hệ gì?
Thái độ đột nhiên thay đổi của nàng ta khiến Tần Mộ Dao không khỏi ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một chút tìm kiếm, hơi nhíu mi, địch ý của nữ tử này với mình sao lại rõ ràng đến thế! Nhưng vừa rồi ánh mắt nàng ta nhìn mình đã lộ ra kinh diễm đó sao?
“Ca, ca dám đem nữ nhân trong kỹ viện về nhà!”
Vũ Văn Cẩn nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút khiêu khích.
Nữ nhân kỹ viện?
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt lại! Trên thân thể nàng có hương vị phong trần sao? Địch ý của Cẩn Nhi với mình có vẻ không nhỏ đâu! Không phải họ vừa mới quen nhau sao? Nàng cũng chưa đắc tội với nàng ta mà!
“Vũ Văn Cẩn! Muội nói bậy bạ gì đó? Muội câm miệng cho ta!”
Sắc mặt Vũ Văn Hạo Thiên vô cùng âm trầm, sắc bén nhìn về phía Vũ Văn Cẩn, Cẩn Nhi tuy rằng không có cấp bậc lễ nghĩa nhưng rất ít khi vô lễ công kích người khác như vậy, hôm nay muội muội làm sao thế? Sao lại vô lễ với Dao Nhi như vậy!
“Ca, muội sao lại nói bậy? Ca nhìn xem diện mạo của nàng ta như hồ ly tinh…”
Vũ Văn Cẩn chỉ vào Tần Mộ Dao, sự ghen tị trong mắt càng thêm rõ ràng.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy trời sinh chỉ để quyến rũ nam nhân, mà thái độ của Vũ Văn Hạo Thiên càng khiến lửa giận trong lòng nàng thêm nồng đậm.
‘Chát’ một tiếng, lời Vũ Văn Cẩn chưa nói xong, trên mặt liền truyền đến một cảm giác đau rát, không biết nói gì nhìn ca ca mà từ trước đến nay mình đều ngoan ngoãn phục tùng, hắn lại dám đánh nàng! Lại còn là vì nữ nhân khác!
Vũ Văn Cẩn không sao nuốt được khẩu khí này, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái, rất nhanh chạy đến trước mặt Vũ Văn Hạo Thiên, tung quyền cước đấm đá hắn.
Mà Vũ Văn Hạo Thiên còn đắm chìm trong sự xúc động vừa rồi của mình, khuôn mặt run run nhìn tay mình, cũng không tin mình lại đánh muội muội mà mình vẫn che chở như bảo bối này, tình thế dường như trở nên vô cùng quỷ dị, Vũ Văn Hạo Thiên cứ để cho muội muội tùy ý đấm đá, cũng không ngăn cản.
Vũ Văn Cẩn đánh đến mệt mỏi, rốt cục ngừng lại, lại một lần nữa trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, hừ lạnh một tiếng, phủi tay rời đi.
Tần Mộ Dao nhìn một màn này, trong lòng khϊếp sợ nói không lên lời, vừa rồi đã diễn ra chuyện gì vậy?
Nhưng mà, nàng rõ ràng nhận ra, cho dù huynh muội hoàn toàn khác nhau, nhưng Vũ Văn Hạo Thiên thật sự vô cùng yêu thương muội muội của hắn!
“Vừa rồi… để nàng chê cười, ta thay Cẩn Nhi xin lỗi nàng, nàng đừng để trong lòng, bình thường Cẩn Nhi không như vậy, hôm nay không biết làm sao nữa…”
Vũ Văn Hạo Thiên xấu hổ không thôi, trong lòng nghĩ đến ánh mắt Vũ Văn Cẩn lúc sắp rời khỏi đó, trong lòng ngầm dâng lên một chút lo lắng.
“Không vấn đề gì, thật ra ta rất thích nàng!”
Tần Mộ Dao nheo mắt, Vũ Văn Cẩn quả thật là một nữ tử ngay thẳng, như có như không liếc mắt nhìn Vũ Văn Hạo Thiên đang có chút chật vật một cái, trong lòng như có chút đăm chiêu.
Cẩn Nhi phải không? Nữ tử này thật sự vô cùng đáng yêu đó!
***
Tây Nhạc quốc.
Hoàng cung. Bên ngoài đang mưa to, trong ngự thư phòng, Hiến Tông Đế đứng khoanh tay.
Phía sau, trên mặt Tề Duệ tối sầm, nghĩ đến điều kiện Mạc Thiếu Khanh đưa ra, hắn theo bản năng đưa tay nắm chặt, giống như muốn làm vậy để phát tiết tức giận trong lòng.
Muốn hắn từ hôn với Dao Nhi, điểm này tuyệt đối không được!
“Duệ Nhi, một trăm ngàn lượng hoàng kim, Mạc gia đã đáp ứng chưa?”
Giọng uy nghiêm của Hiến Tông Đế vang lên, trong ánh mắt hiện lên một chút dò hỏi.
“Phụ hoàng, Mạc gia sẽ đáp ứng!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một luồng âm lệ, cho dù không đáp ứng điều kiện này, hắn cũng sẽ nghĩ ra cách khác để lấy được một trăm ngàn lượng hoàng kim.
“Hả? Chắc chắn là phải đáp ứng rồi!”
Hiến Tông Đế khẽ nhíu mày, xoay người đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn tấu chương đặt trên mặt bàn, trong mắt lão xẹt qua một luồng sáng lợi hại, trầm ngâm một lát, Hiến Tông Đế lại một lần nữa mở miệng.
“Duệ Nhi, có những chuyện phải bỏ qua thì mới được, tình huống hiện tại con cũng nhìn thấy rõ ràng, đối với chúng ta mà nói, sự ủng hộ của Mạc gia có ý nghĩa quan trọng ra sao, nếu không giành được sự ủng hộ tài chính của bọn họ, kế hoạch của ta và con cũng không thể thực hiện được!”
Hiến Tông Đế như có như không quan sát vẻ mặt của Tề Duệ, nhi tử của lão đương nhiên lão phải hiểu rõ, lão biết tình cảm của hắn với Tần Mộ Dao không thể thu lại được, nhưng mà bọn họ sinh ra trong Hoàng thất, vẫn phải đặt chuyện nhi nữ tư tình sang một bên so với chuyện quốc gia đại sự.
Thần sắc Tề Duệ run run, trong những lời này của Phụ hoàng dường như còn cất giấu gì đó.
Trong thư phòng một trận trầm mặc, thật lâu Hiến Tông Đế không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tấu chương trước mặt.
Đột nhiên, Hiến Tông Đế ngẩng đầu lên,
“Duệ Nhi, con xem tấu chương này, con nói Trẫm nên xử lý thế nào?”
Nói xong, ý bảo Lợi công công đem tấu chương đến trước mặt Tề Duệ, Tề Duệ tiếp nhận tấu chương, lúc nhìn thấy nội dung trên đó, hai tay phút chốc căng thẳng, theo bản năng nắm chặt tấu chương, nhăn mặt, trong nháy mắt lửa giận dâng lên.
Khó trách Mạc Thiếu Khanh lại tràn đầy tự tin như vậy, hóa ra hắn ta ngoài việc đưa điều kiện với hắn, còn cố ý trình tấu chương lên Phụ hoàng!
Nghĩ đến những lời của Mạc Thiếu Khanh trong tấu chương: Nếu như Hoàng Thượng ban thưởng thảo dân một luồng thánh chỉ giải trừ quan hệ hôn nhân giữa Duệ Vương gia và Tần Mộ Dao, thảo dân cam tâm tình nguyện dâng một trăm ngàn lượng hoàng kim!
Giương mắt nhìn về phía Hiến Tông Đế.
“Phụ hoàng, chuyện ngân lượng, nhi thần sẽ nghĩ cách, về phần Dao Nhi, đã là Vương phi của nhi thần, nhi thần sẽ không buông tay!”
Dường như là đã sớm dự đoán được phản ứng của hắn, Hiến Tông Đế thở dài, xem ra vừa rồi Duệ Nhi đã không hiểu ý của lão, mặt khẽ nhăn lại.
“Duệ Nhi, con làm cách nào mà có được một trăm ngàn lượng hoàng kim kia? Đó cũng không phải là con số nhỏ, huống hồ, nếu Tần Mộ Dao đã muốn rời đi, con cần gì phải khư khư giữ lấy. Trẫm nghe nói, nha đầu Mạc Yên kia đã thành thị thϊếp của con, người ta tốt xấu cũng là tiểu thư Mạc gia, ở Tây Nhạc quốc có tiếng là tài nữ, sao lại để nàng ta thiệt thòi làm thị thϊếp, theo ý chỉ của Trẫm, con hãy nạp nàng làm Duệ Vương phi đi!”
Oanh một tiếng, Tề Duệ như bị sét đánh, không thể tin được những gì mình vừa nghe được. Phụ hoàng nói, muốn sắc phong Mạc Yên làm Duệ Vương phi, ý tứ kia của lão là muốn nói cho hắn, lão đã muốn lột bỏ vị trí Duệ Vương phi của Dao Nhi sao?
“Phụ hoàng, Duệ Vương phi của nhi thần chỉ có thể có một, thì phải là Dao Nhi, điểm này vĩnh viễn cũng không thể thay đổi!”
Vẻ cương nghị trên mặt Tề Duệ ẩn hàm một tầng tức giận, bất chấp mình đang đối mặt với ngôi cửu ngũ, ngữ khí vô cùng sắc bén.
Hiến Tông Đế nhíu nhíu mày, Tề Duệ vẫn là nhi tử lão hài lòng nhất, giang sơn Tây Nhạc quốc sớm muộn đều sẽ truyền cho hắn, nhưng, hắn xử lý chuyện Tần Mộ Dao, quả thật khiến lão có chút thất vọng!
Hung hăng đập một cái lên bàn, Hiến Tông Đế đứng bật dậy, tầm mắt sắc bén bắn về phía Tề Duệ, ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có:
“Chuyện này liền quyết định như vậy, nếu Mạc Yên trở thành Duệ Vương phi, Mạc gia sẽ càng phải ủng hộ chúng ta, huống hồ, chuyện đã đến tình trạng này, với chúng ta nha đầu Mộ Dao kia đã không còn giá trị lợi dụng.”
Vốn trong lòng Hiến Tông Đế, Tần Mộ Dao chỉ là lợi thế để kiềm chế phu thê Tần thị, nhưng mà hiện tại kết cục đã định, Tần Mộ Dao cũng đã đến Bắc Tĩnh quốc, rất nhiều chuyện đều không thể vãn hồi, cần gì phải giữ trong tay không buông?
Nhưng mà, nói thật, trong lòng Hiến Tông Đế vẫn có chút tiếc hận, hiện tại Tần Mộ Dao trí tuệ như thế, nếu không xảy ra việc này, trở thành Vương phi của Duệ Nhi, về sau làm Quốc mẫu Tây Nhạc quốc, tất nhiên có thể đến giúp Duệ Nhi không ít!
Nhưng…
Ai!
Trong lòng Hiến Tông Đế thở dài, xem ra kế hoạch cũng không cản được sự biến hóa!
Tề Duệ nắm chặt hai tay, lửa giận thiêu đốt đỏ mắt, chuyện sao lại có thể phát triển trở thành cái dạng này?
Vốn từ đầu là hắn chủ động, giờ phút này hoàn toàn bị biến thành bị động!
“Phụ hoàng, nếu phải dùng vị trí Duệ Vương phi của Dao Nhi để đổi lấy sự ủng hộ của Mạc gia mới có thể đủ xuất binh Bắc Tĩnh quốc, như vậy nhi thần tình nguyện không xuất binh!”
Tề Duệ kiên định nói, chỉ cần Dao Nhi vẫn là Duệ Vương phi của hắn, hắn còn có cách giành lại Dao Nhi một lần nữa.
Nhưng một khi quan hệ này giữa hắn và Dao Nhi không tồn tại, vậy thì hắn liền thật sự càng ngày càng cách xa Dao Nhi!
“Vô liêm sỉ!”
Trong mắt Hiến Tông Đế xẹt qua một tia sắc bén, lớn tiếng quát, hắn đang làm trò gì vậy? Trò đùa sao?
Lợi ích của Tây Nhạc quốc chẳng lẽ lại kém một Tần Mộ Dao sao? Hiến Tông Đế phẫn nộ nhìn Tề Duệ.
“Chuyện nếu đã quyết định thì không thể phủ định, Trẫm mới là Hoàng Đế, quyền quyết định ở Trẫm, mặc kệ thế nào, lần này nhất định phải xuất binh!”
Thân hình Tề Duệ chấn động, nhìn Hiến Tông Đế trước mắt, hắn đi nhầm một bước, trong kế hoạch xuất binh tấn công Bắc Tĩnh quốc đoạt lại Dao Nhi, hắn quên Phụ hoàng mình là một quân vương thế nào.
Trời sinh tính hiếu chiến, dã tâm bừng bừng, đồng thời có nhân tố phu thê Tần Tấn, càng thêm khơi dậy tính hiếu chiến trong lão, chuyện này do hắn dựng lên, nhưng lại không thể do hắn chấm dứt!
“Hừ! Lúc trước người chủ chiến là con, hiện tại người phản đối cũng là con! Duệ Nhi, Trẫm nói cho con biết, nếu muốn trở thành một quân vương, con còn cần tu luyện, Trẫm không thể không nói, chuyện này, con quả thật khiến Trẫm thực thất vọng!”
Hiến Tông Đế nói xong phất ống tay áo.
“Con đi xuống đi! Suy nghĩ cho cẩn thận, chờ sau khi Lâm Sở từ biên cảnh trở về, chúng ta sẽ xuất binh, Lâm Sở là tướng quân ưu tú nhất của Tây Nhạc quốc chúng ta, con cần phải học hỏi người ta!”
“Không… Phụ hoàng…”
Ánh mắt khẩn thiết của Tề Duệ nhìn Hiến Tông Đế.
Hắn hối hận, thật sự hối hận! Lúc đó hắn đã rất nóng vội, không lo lắng chu toàn mọi việc.
Thị vệ ngoài cửa nghe thấy Hiến Tông Đế ra lệnh, lập tức bước vào.
“Duệ Vương gia, đắc tội!”
Thị vệ đang muốn đỡ lấy Tề Duệ, trong mắt Tề Duệ xẹt qua một luồng ánh sáng, xô một cái, lập tức, các thị vệ sợ hãi không dám hành động. Tề Duệ đứng dậy, nhìn Hiến Tông Đế, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Phụ hoàng, nhi thần sẽ không bỏ Dao Nhi, Duệ Vương phi cũng chỉ một mình Dao Nhi có tư cách, những người khác, nhi thần không cần! Nhi thần sẽ quỳ gối ở ngoài ngự thư phòng, cho đến khi nào Phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Tề Duệ kiên định nói, lập tức xoay người đi ra ngoài ngự thư phòng.
Hiến Tông Đế nhìn bóng dáng hắn.
“Hừ! Trẫm thật muốn xem, con có thể quỳ tới khi nào!”
***
Mạc phủ.
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh vẫn là ý cười thản nhiên như cũ, nhìn quân đen quân trắng trên bàn cờ, mỗi ngày cho dù là có nhiều việc nhưng hắn vẫn nhìn ngắm bàn cờ, tưởng tượng ra hình ảnh mình đang chơi cờ cùng Dao Nhi để tự động viên bản thân.
“Duệ Vương gia đã quỳ cả một đêm trong mưa ngoài ngự thư phòng!”
Tiếng tùy tùng truyền đến, bàn tay cầm quân cờ của Mạc Thiếu Khanh dừng một chút, nhưng gần như trong nháy mắt, quân cờ liền hạ xuống vị trí thích hợp nhất, Mạc Thiếu Khanh nheo mắt.
Dường như đây chính là chuyện nằm trong dự kiến, Tề Duệ kiên trì như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tay?
Hắn đã sớm biết Tề Duệ sẽ không nói cho Hiến Tông Đế biết ý tứ của mình, cho nên mới tự mình dâng lên một tấu chương, chủ động hiến một trăm ngàn lượng hoàng kim, nhưng đổi lại, hắn muốn lão ‘ban thưởng’ bằng một luồng thánh chỉ trả lại tự do cho Dao Nhi.
Tuy hắn biết, cái danh hiệu Vương phi kia chẳng là gì trong lòng Dao Nhi, nàng trước sau gì cũng chẳng thèm để ý, nhưng mà, Dao Nhi tôn trọng tự do, hắn không muốn sau này Tề Duệ còn có cơ hội dựa vào thân phận này mà tìm đến nàng gây phiền toái, cho nên, những gì có thể làm cho Dao Nhi, đương nhiên hắn sẽ đem toàn lực để làm.
Một trăm ngàn lượng hoàng kim, để xóa bỏ thân phận Duệ Vương phi của Dao Nhi, khiến nàng lại một lần nữa trở lại là Tần tiểu thư, việc này với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một trao đổi có lời.
Quỳ một ngày một đêm ngoài ngự thư phòng sao?
Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, nếu đã quỳ một ngày một đêm, vậy chứng minh rằng mục tiêu của hắn đang càng ngày càng gần!
“Ngươi đi xuống đi, đến Duệ Vương phủ đi nói với tiểu thư, bảo nàng chuẩn bị sẵn canh gừng, chẳng bao lâu nữa Duệ Vương gia sẽ hồi phủ.”
Mạc Thiếu Khanh lại hạ xuống một quân cờ, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao.
Ở đó, Dao Nhi đang gì?
Bắc Tĩnh quốc trời giá rét đông lạnh, Dao Nhi ở bên đó có thích ứng được hay không?
Nghĩ đến đây, lông mày Mạc Thiếu Khanh không khỏi nhíu lại, nhìn tùy tùng đang chuẩn bị rời đi, lập tức lên tiếng gọi hắn lại.
“Đầu tiên hãy truyền tin tức đến hiệu buôn của Mạc gia ở Bắc Tĩnh quốc, bảo họ thu mua da thú lông thú có chất lượng tốt! Cho dù giá như thế nào, ta muốn có da thú lông thú chống lạnh tốt nhất, mặt khác, trong phủ đệ mới ở Bắc Tĩnh quốc, thiết kế một căn phòng có hầm bên dưới, đến lúc đó sẽ có tác dụng.”
Ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, trong đầu Mạc Thiếu Khanh hiện ra hình ảnh tưởng tượng của mình, vẻ mặt nhu hòa khiến trên mặt tùy tùng chưa rời đi hiện lên một chút kinh ngạc.
***
Ngoài ngự thư phòng, trong cơn mưa to, Tề Duệ vẫn quỳ như trước, đã một ngày một đêm trôi qua, vẫn đang không thấy hắn lơi lỏng chút nào.
Trong ngự thư phòng, Hiến Tông Đế vẫn đi tới đi lui xử lý tấu chương như thường.
Lợi công công ngẫu nhiên nhìn về phía ngoài ngự thư phòng, nhìn thấy Tề Duệ vẫn đang quỳ gối trong mưa, khuôn mặt u sầu đã tái mét, trong lòng thở dài, đã qua vài canh giờ, nếu vẫn tiếp tục quỳ ở đó, chẳng may thân thể chịu không nổi, vậy phải làm thế nào đây?
Lợi công công vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua Hiến Tông Đế, hầu hạ bên cạnh Hiến Tông Đế nhiều năm, lão biết rõ tính cách của Hoàng Thượng, người không thỏa hiệp, mà chuyện Duệ Vương gia đang cầu xin, chỉ sợ cũng chỉ đến lượt Duệ Vương gia thỏa hiệp!
Nheo mắt, lặng lẽ tiêu sái ra khỏi ngự thư phòng, miễn cưỡng đi đến trước mặt Tề Duệ.
“Duệ Vương gia, người cũng biết rõ tính tình của Hoàng Thượng, người hãy sớm quay về phủ đi thôi! Dù có quỳ nữa cũng không có kết quả gì, Hoàng Thượng dù sao cũng là Hoàng Thượng, chuyện Người đã quyết định là không thể thay đổi!”
Thân thể Tề Duệ đột nhiên ngẩn ra! Hoàng Thượng dù sao cũng là Hoàng Thượng ư? Mọi quyền lực đều ở trên tay Người, cho nên hắn làm gì có tư cách mà nói sao?
Trong mắt xẹt qua một tia ngoan lịch, Tề Duệ đột nhiên đứng lên.
“Lợi công công, xin hãy chuyển lời với Phụ hoàng, nói Duệ Nhi đã ý thức được sai lầm của mình, ngày mai sẽ tiến cung thỉnh tội với Người!!”
Nói xong, xoay người đi vào trong mưa, đôi mắt Tề Duệ dần dần trở nên bình tĩnh, nhưng hai tay nắm chặt thành quyền lại không hề thả lỏng…
***
Bắc Tĩnh quốc.
Trong đại sảnh Phủ Thừa tướng.
Phu thê Tần Tấn trước kia giờ là Tân Hoàng và Tân Hoàng hậu, trang phục hoa lệ trên người họ khiến người ta thấy khí phách đến nỗi không dám nhìn gần.
Ngưng Sương mặc một thân màu trắng, đội mũ da hồ ly, lộ ra khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.”
Vũ Văn Hạo Thiên cung kính hành lễ, cho hạ nhân đem trà thượng đẳng đã chuẩn bị trước dâng lên, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Ngưng Sương, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao.
Rõ ràng là hai khuôn mặt giống nhau như đúc, vì sao khiến người ta luôn có cảm giác không giống?
“Vũ Văn ái khanh không cần đa lễ, phủ Thừa tướng này của ngươi thật rất khác biệt.”
Tần Tấn quan sát sơ qua một chút, nheo mắt, đây là phủ Thừa tướng, ông lại có cảm giác như được trở lại Tần phủ, hai tòa phủ đệ đều khiến người ta có cảm giác thanh nhã rất khác biệt.
Nghĩ đến Tần phủ, trong mắt Tần Tấn hiện lên một chút thâm thúy, không biết Dao Nhi ở Tây Nhạc quốc thế nào! Vẫn chưa hề có tin tức gì, nghĩ đến thời khắc chia ly hôm đó, về sau nghĩ lại những lời bọn họ nói với Dao Nhi, ông cảm thấy dường như mình không nên đối xử với nàng như thế.
Sương Nhi là nữ nhi của họ, Dao Nhi cũng là nữ nhi của họ!
Nghĩ đến vẻ tươi cười miễn cưỡng trên mặt Dao Nhi ngày ấy, trong lòng liền càng thêm tự trách.
“Phụ hoàng, Mẫu hậu, Sương Nhi muốn đi dạo qua phủ Thừa tướng, không biết Vũ Văn Thừa tướng có thể dẫn đường cho Sương Nhi được không?”
Trên mặt Ngưng Sương hiện ra một chút tươi cười, như có như không thoáng nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên.
Vẻ mặt của nàng hoàn toàn lọt vào tầm mắt của phu thê Tần Tấn, Tần Tấn nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên.
“Vũ Văn Thừa tướng, có thể dẫn Sương Nhi đi dạo một chút được không?”
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút ý cười, nhưng ý cười kia không hề chạm đến tận đáy mắt, gật gật đầu.
“Đương nhiên, Ngưng Sương Công chúa, mời đi cùng vi thần.”
Trong lòng họ nghĩ cái gì, sao hắn lại không thấy rõ?
Trên đường quay về Bắc Tĩnh quốc, không chỉ một lần Ngưng Sương tỏ vẻ có cảm tình với hắn, nhưng cho dù hắn nhận ra cũng không hề đáp lại, tuy rằng không biết ‘cảm tình’ của nàng xuất phát từ cái gì, nhưng linh cảm mãnh liệt đã nói cho hắn, ý tứ ái mộ trong mắt Ngưng Sương kia dường như che giấu cái gì đó.
Ngưng Sương nheo mắt, lập tức bước theo.
Phu thê Tần Tấn ở trong đại sảnh uống trà, còn Ngưng Sương và Vũ Văn Hạo Thiên sóng vai đi trong vườn trong phủ Thừa tướng, lúc này giữa hai người là một trận trầm mặc…
***
Ở một nơi khác trong phủ Thừa tướng.
Tần Mộ Dao mặc y phục màu tím, vuốt ve mặt nạ trong tay, nheo mắt, hôm nay có thể nhìn thấy phụ mẫu sao? Trong lòng nàng ngầm kích động.
Nhưng nghĩ đến Ngưng Sương, tay không ý thức được mà dùng sức.
Hôm nay, nàng thật muốn xem, trọng lượng của Ngưng Sương trước mặt phụ mẫu rốt cục nặng đến đâu!
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Tần Mộ Dao đeo mặt nạ tinh xảo lên mặt, đứng dậy ra khỏi phòng…
Tần Mộ Dao đi về phía đại sảnh, lúc đi qua giả sơn, ánh mắt dừng ở trên một thân ảnh màu trắng, hai mắt phút chốc căng thẳng, là nàng ta! Vũ Văn Cẩn!
Nàng ta đứng một mình ở giả sơn này để làm gì? Trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc, Tần Mộ Dao muốn tiến lên hỏi cho rõ ràng, nhưng nghĩ đến địch ý của Vũ Văn Cẩn với mình, quyết định dừng bước, nàng còn có việc cần làm, tốt nhất là đừng gây thêm chuyện mới được!
Nheo mắt, Tần Mộ Dao xoay người đang định rời đi, lại bị một thanh âm phía sau gọi lại.
“Này ngươi… đứng lại!”
Vũ Văn Cẩn đi đến trước mặt Tần Mộ Dao, nhìn nàng từ trên xuống dưới, đỉnh mày thanh tú hơi nhíu, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
“Sao ta cảm thấy ngươi rất giống một người?”
Tần Mộ Dao giật mình, theo bản năng hỏi:
“Giống ai?”
Vũ Văn Cẩn chống cằm, ánh mắt trở nên càng ngày càng lợi hại, mơ hồ lộ ra một tia địch ý.
“Giống khách nhân của ca ca ta!”
“Phải… phải không?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao trong mặt nạ khẽ nhếch lên, ánh mắt Vũ Văn Cẩn này thật là sắc bén, nhưng dường như nàng cảm giác được ánh mắt nàng ta không tốt, trong lòng lập tức phòng bị.
“Tháo mặt nạ của ngươi ra, để ta nhìn xem có phải hay không?”
Vũ Văn Cẩn đột nhiên nói, vừa nói, tay đã đưa ra định giật mặt nạ của nàng xuống.
Tần Mộ Dao tay mắt lanh lẹ bảo vệ.
“Ai nha, ta sợ lấy mặt nạ ra làm ngươi sợ a! Hay là thôi đi! Ta không phải là khách nhân của ca ca ngươi!”
Tần Mộ Dao cũng không có thời gian dây dưa với tiểu cô nãi nãi này, với địch ý của nàng ta, nếu tháo mặt nạ này ra để nàng ta nhìn thấy, mình thật sự là người mà nàng ta nói, cô nương điêu ngoa này chắc chắn sẽ gây phiền toái cho nàng!
“Hả? Làm ta sợ? Bản tiểu thư còn chưa từng bị cái gì dọa sợ! Ngươi tháo ra xem, rốt cục có thể dọa Bản tiểu thư sợ không!”
Vũ Văn Cẩn hai tay khoanh trước ngực, nghếch cằm, tạo một tư thế tiểu lưu manh.
Tần Mộ Dao nhìn động tác và vẻ mặt của nàng ta, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười!
Nàng ta muốn xem nhưng nàng cũng không thể cho nàng ta xem! Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện hai thân ảnh, từ trong tuyết đi về bên này, Tần Mộ Dao nhìn kia hai người, trong mắt xẹt qua một chút cười biến hoá kỳ lạ.
“Ngươi xem, kia không phải Vũ Văn Thừa tướng sao?”
Tần Mộ Dao nheo mắt, nâng ngón tay chỉ.
Vũ Văn Cẩn nghe thấy mấy chữ ‘Vũ Văn Thừa tướng’, trên mặt xẹt qua một chút kinh hỉ, xoay người nhìn về phía Tần Mộ Dao đang chỉ, quả nhiên thấy thân ảnh quen thuộc kia, đang muốn chạy lên, toàn bộ thân thể lại cứng đờ, vì trong tầm mắt nàng còn hiện ra một người khác!
Tần Mộ Dao cẩn thận quan sát sắc mặt Vũ Văn Cẩn, quả nhiên thấy nàng ta vừa nhìn thấy nữ nhân đang sóng vai bên cạnh Vũ Văn Hạo Thiên, trên mặt hiện lên vẻ mặt hận không thể gϊếŧ người.
“Ồ? Người bên cạnh Vũ Văn Thừa tướng là ai a? Dáng vẻ thật xinh đẹp! Thật là xứng đôi với Vũ Văn Thừa tướng!”
Tần Mộ Dao cố ý nói bên tai Vũ Văn Cẩn, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Hồ ly tinh!”
Trong mắt Vũ Văn Cẩn hiện ra một ánh sáng khiến người ta sợ hãi, hai tay nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng răng rắc, Tần Mộ Dao nghe mà kinh hãi!
Hóa ra địch ý của Vũ Văn Cẩn với nàng lại đậm như vậy!
“Hồ ly tinh? Sao có thể là hồ ly tinh? Ta thấy bọn họ thật sự xứng đôi, nói không chừng về sau sẽ là Thừa tướng phu nhân đó!”
Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một tia tính kế, tiếp tục thêm dầu vào lửa, nghĩ đến chuyện hôm qua nghe nha hoàn nói, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia đắc ý.
“Hừ! Có bản cô nãi nãi ở đây, hồ ly tinh kia đừng mơ tưởng gả cho ca ca!”
Vũ Văn Cẩn nhanh chóng phẫn nộ, đổi từ ‘Bản tiểu thư’ trở thành hẳn ‘Bản cô nãi nãi’!
“Oa! Nữ nhân xinh đẹp kia hình như sắp ngã… Oa! Vũ Văn Thừa tướng đỡ được nàng rồi! Anh hùng cứu mỹ nhân a! Hai người đang rất gần nhau…”
Tần Mộ Dao ‘hảo ý’ ‘truyền hình trực tiếp’, còn không quên thêm chút cảm xúc của mình vào trong đó, đạt được hiệu quả, ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Cẩn, lúc này nàng ta lập tức đi về phía hai người Vũ Văn Hạo Thiên và Ngưng Sương, Tần Mộ Dao nhìn một màn này, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Trước khi chính thức đấu với Ngưng Sương, nàng muốn Ngưng Sương nếm thử một chút ‘Tiểu ngon ngọt’!
“Thực xin lỗi, Ngưng Sương, tự cầu phúc đi!”
Nghĩ đến hình ảnh hôm trước Vũ Văn Cẩn mạnh mẽ đấm đá Vũ Văn Hạo Thiên, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn!
Tiểu thư điêu ngoa và một nàng làm ra vẻ Công chúa!
Đây đúng là trò hay đáng xem! Không biết Ngưng Sương Công chúa này có thể chống đỡ được hay không?