Ngay lập tức trên mặt cả tân khách và Hiến Tông Đế cùng Đậu Hoàng Hậu trong đại sảnh đều hiện lên một tia kinh ngạc, mà Tề Duệ sau khi nghe tin đó đã ngay lập tức biến mất khỏi đại sảnh, vội vã chạy về tân phòng.
Chân Giác và Thương Kì Nhiên nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
Vừa rồi lúc Tần Mộ Dao phó thác Hồng Anh cho Thương Kì Nhiên, hắn đã dự đoán Tần Mộ Dao sẽ không an phận đại hôn, cho nên giờ phút này, hắn cũng không bất ngờ.
Tề Duệ vội vã chạy tới tân phòng, đẩy cửa tân phòng ra, phát hiện trong phòng không một bóng người, bộ y phục tân nương mà Dao Nhi mặc trên người vừa rồi đang nằm ở trên giường, màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
“Vô liêm sỉ, các ngươi đều là thùng cơm sao? Có mỗi một người mà không trông coi nổi! Tại sao lại không thấy Vương phi đâu?”
Tề Duệ đã khó nén lửa giận, gân xanh trên mặt nổi lên, hung hăng đánh một quyền lên bàn khiến toàn bộ những thứ đồ chuẩn bị cho lễ hợp cẩn lập tức đổ tung tóe, nhìn thị vệ bên ngoài, ba tầng trong ba tầng ngoài mà đều không ngăn được Dao Nhi?
“Nô tài đáng chết, chúng nô tài vẫn ở ngoài này, cũng không nhìn thấy Vương phi đi ra ngoài!”
Thị vệ đầu lĩnh quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, các thị vệ khác cũng quỳ gối. Bọn họ vẫn cố gắng thi hành nhiệm vụ, trước đó Duệ Vương gia đã sắp xếp, một con ruồi cũng không được thả ra, bọn họ biết Duệ Vương gia coi trọng Vương phi, sao có thể không chú ý?
“Cũng không nhìn thấy Vương phi đi ra ngoài? Vậy nàng tan biến vào hư không hay sao?”
“Việc này…”
Thị vệ càng run rẩy, sao bọn họ dám nói là tan biến vào hư không? Nói ra chỉ sợ lại càng chọc Vương gia giận thêm.
“Còn không mau đi tìm, nói không chừng Dao Nhi còn chưa đi xa, lập tức phong tỏa Vương phủ, không cho phép bất cứ kẻ nào đi ra ngoài, Bản vương muốn tối nay nhất định các ngươi phải tìm được Vương phi!”
Tề Duệ rống giận, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao.
Không ngờ, hắn ngàn phòng vạn phòng, vậy mà Dao Nhi vẫn đào thoát!
“Vâng!”
Thị vệ lĩnh mệnh đi xuống. Bọn họ ngầm hiểu, nếu tối nay bọn họ không tìm được Vương phi trở về, không chỉ khó mà giữ được y phục thị vệ trên người này, nói không chừng còn có thể bị trị tội!
Tề Duệ ngồi trong tân phòng, trên mặt nghiêm túc, nắm đấm lại một lần nữa hung hăng đấm vào mép giường, nghĩ đến hôm nay phu thê Tần thị cũng đã ra khỏi đất Tây Nhạc quốc, bọn họ sẽ không còn là uy hϊếp của Dao Nhi, trong lòng xẹt qua một chút chua xót, nhìn y phục tân nương đỏ tươi.
“Dao Nhi, nàng đang khiêu chiến với giới hạn kiên nhẫn của Bản vương sao? Thật sự là gả cho Bản vương lại khó như vậy sao? Cho dù nàng đã bái đường cũng vẫn còn muốn đào thoát?”
Phẫn nộ ném bộ y phục tân nương trên giường xuống đất, trong mắt hiện lên lửa đỏ, rống lên giận dữ như một con sư tử cuồng bạo.
“Dao Nhi, cho dù nàng có trốn ta cũng sẽ không để cho nàng được toại nguyện! Nàng vĩnh viễn là Vương phi của Tề Duệ ta!”
***
Trong đại sảnh.
Tất cả mọi người ngồi ở trong đại sảnh, thị vệ đã phong tỏa toàn bộ cửa ra của Vương phủ, khiến cho tân khách đều nơm nớp lo sợ, xem ra lần này cơn tức giận của Duệ Vương gia dường như không nhỏ!
Giờ phút này trên mặt Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu đã hoàn toàn không còn vui mừng như vừa rồi, dường như ngầm hàm chứa một luồng u ám.
Đêm tân hôn tân nương biến mất, chuyện này mà xảy ra trong một gia đình bình thường đã là chuyện đàm tiếu, huống chi lại xảy ra trong Hoàng gia!
Chuyện này… Còn ra thể thống gì!
Lạc Khinh Trần quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, đột nhiên tầm mắt hắn dừng ở trên một người, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt bình tĩnh không hề gợn sóng lại xẹt quá một ý cười nhạt.
Không ngờ ngày đầu tiên đến kinh thành đã gặp ngay đại hôn của Duệ Vương gia, càng không ngờ lại được xem trò hay như vậy.
Hiến Tông Đế đột nhiên nghĩ tới Lạc Khinh Trần, trong lòng lập tức sinh ra một tia hy vọng, khuôn mặt dịu đi một chút, lễ phép hỏi Lạc Khinh Trần.
“Khinh Trần là đệ tử của Quốc sư, Quốc sư vốn tinh thông kỳ thuật, nghe nói Khinh Trần cũng được chân truyền, có thể mời Khinh Trần nhìn giúp Trẫm xem, rốt cục Duệ Vương phi đi đâu?”
Một câu này của Hiến Tông Đế lại khiến lực chú ý của mọi người một lần nữa tập trung vào Lạc Khinh Trần, bọn họ đã từng chứng kiến Quốc sư tinh thông kỳ thuật, đệ tử Quốc sư có thể được Hiến Tông Đế đãi ngộ như thế, chắc chắn là thân thủ bất phàm, bọn họ đang chờ mong, nhìn xem rốt cục năng lực của Lạc Khinh Trần này đến đâu!
Lạc Khinh Trần vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.
Đương nhiên hắn biết Duệ Vương phi ở đâu!
Ánh mắt nhìn về phía thân thể mập mạp vừa rồi, rõ ràng nhìn thấy thân thể nàng giật mình, ý cười trên khóe miệng Lạc Khinh Trần càng lúc càng lớn.
“Hoàng Thượng…”
Lạc Khinh Trần chậm rãi mở miệng, dường như hắn cảm nhận được trong lòng thân ảnh kia càng ngày càng vội vàng.
Nghe thấy hắn mở miệng, Tần Mộ Dao ở trong góc tối nhắm mắt, trong lòng cả kinh.
Liệu người này có thật sự có bản lĩnh đó, biết nàng ở đâu?
Hai tay bất an xoắn lấy nhau, kế hoạch của nàng vốn rất kỹ càng, cũng không hy vọng vì Lạc Khinh Trần mà thất bại trong gang tấc!
Mà sự bất an của nàng hoàn toàn lọt vào trong mắt Lạc Khinh Trần, hứng thú trong lòng càng lúc càng lớn, lập tức có suy tính của mình.
“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, Khinh Trần đi đường mỏi mệt, lúc này không nhìn ra nàng ở đâu.”
Nói xong, rõ ràng nhìn thấy hy vọng trên mặt Hiến Tông Đế tan biến, mà trong lòng mọi người trên đại sảnh lại xuýt xoa.
Quốc sư là người kỳ dị, xem ra dường như đệ tử này của ông không giống như truyền thuyết, đây sao có thể là chân truyền!
Mà Tần Mộ Dao lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, như có như không nhìn thoáng qua Lạc Khinh Trần, trong lòng hừ lạnh.
Hóa ra cũng chỉ đến thế!
Tần Mộ Dao rốt cục yên lòng, lúc này nghe thấy tiếng Hiến Tông Đế lại vang lên.
“Vậy Trẫm cho người đưa Khinh Trần đi nghỉ ngơi!”
Lạc Khinh Trần gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh, lúc đi ngang qua một thân thể mập mạp, hắn đột nhiên dừng một chút, ánh mắt như có như không liếc nhìn nàng một cái, xoay người nói với Hiến Tông Đế.
“Để nàng ta đưa ta đi đi!”
Hiến Tông Đế run run, ánh mắt mọi người dừng ở trên thân ảnh của người bị Lạc Khinh Trần điểm danh kia, cũng không khỏi hơi hơi nhíu mi. Nhìn thân thể mập mạp kia, lại nhìn làn da nàng vàng như nến, dù từ rất xa cũng có thể thấy trên mặt nàng lấm tấm, nghi hoặc.
Vì sao Lạc Khinh Trần có thể để nàng ta hầu hạ?
Trong lòng bọn họ có nghi hoặc nhưng không dám nói ra miệng, chỉ cho rằng đó là sở thích cá nhân!
Hiến Tông Đế sang sảng cho phép, nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn bị điểm danh kia.
“Hãy hầu hạ cẩn thận!”
Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh, xoay người theo Lạc Khinh Trần rời đi.
Tần Mộ Dao hóa trang trong lốt nha hoàn dẫn đường cho Lạc Khinh Trần, đẩy cửa phòng ra, đang định rời đi, lại bị một âm thanh trong suốt gọi lại.
“Duệ Vương phi ăn mặc như thế này thật là có một phong vị khác thường!”
Lạc Khinh Trần vẫn quay lưng về phía Tần Mộ Dao như cũ, khóe miệng giương lên một chút ý cười nhạt.
Tần Mộ Dao vừa định bước ra khỏi cửa phòng đột nhiên dừng lại, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng xoay người vào trong phòng, đóng chặt cửa lại, nhìn về phía nam nhân tên là Lạc Khinh Trần trước mắt, trong mắt tràn ngập nghiêm túc.
“Sao ngươi biết được?”
Tần Mộ Dao xác nhận mình đã hóa trang mặc một bộ y phục nha hoàn, cố ý ngụy trang thân thể mập mạp, cố ý chấm vài chấm đen lên mặt, còn cố ý bôi một lớp bột màu vàng lên mặt, tạo ra dáng vẻ hoàn toàn khác với Tần Mộ Dao, đến ngay cả chính nàng khi nhìn thành quả của mình trong gương trong tân phòng cũng còn không nhận ra, sao Lạc Khinh Trần lại biết được?
“Ta muốn biết nàng làm sao mà ra ngoài được!”
Lạc Khinh Trần không đáp, hỏi lại, xoay người tùy ý tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn Tần Mộ Dao trước mắt, vừa lòng gật gật đầu.
Nàng hóa trang như vậy quả thật khác nàng trước kia một trời một vực!
Trong đầu hiện ra Tần Mộ Dao trong bức tranh kia, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!”
Huống hồ, hắn dựa vào đâu mà muốn nàng nói cho hắn biết nàng làm sao mà đi được ra ngoài!
“Dựa vào chuyện ta biết thân phận của nàng, dựa vào chuyện ta có thể dễ dàng làm nàng bại lộ thân phận!”
Lạc Khinh Trần đột nhiên lên tiếng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng khiến người ta kinh diễm, nhưng lời hắn nói lại khiến Tần Mộ Dao lập tức cả kinh.
Câu vừa rồi của nàng còn chưa nói ra, sao hắn lại biết được suy nghĩ của nàng?
“Muốn biết vì sao ta biết được trong lòng nàng suy nghĩ cái gì sao? Vậy nói cho ta biết nàng đi ra ngoài bằng cách nào!”
Vẻ mặt của Lạc Khinh Trần vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ, đôi mắt mang ánh sáng như ngọc kia dường như mang theo ý cười, có tác dụng khiến người ta mê muội.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt, trong mắt hiện lên một chút dò hỏi.
Nàng đợi sau khi Tề Duệ đi ra ngoài, lấy y phục chuẩn bị kỹ dưới y phục tân nương ra, bao gồm y phục của nha hoàn và dụng cụ hóa trang.
Sau khi thay đổi hình dạng, nàng xác định chính bản thân còn không nhận ra mình, liền tạo ra một tiếng nổ lớn trong tân phòng, đủ để nha hoàn và thị vệ bên ngoài nghe thấy, lúc đó bọn họ nghĩ bên trong đã xảy ra chuyện gì, vội vã chạy vào, mà nàng đang ẩn nấp sau cánh cửa, đợi sau khi nha hoàn và thị vệ chạy vào liền thoải mái xen lẫn vào trong đám nha hoàn.
Khi đó, lúc mọi người không nhìn thấy Duệ Vương phi, đều kinh hoảng không thôi, căn bản không rảnh chú ý là đã có thêm một nha hoàn. Mà lần này đại hôn, có rất nhiều nha hoàn mới tuyển vào hoặc là từ Hoàng cung phái tới, các nàng cũng không phải là rất quen thuộc nhau, điều này khiến kế hoạch của Tần Mộ Dao càng thêm thành công.
Sau khi thoát khỏi phòng, nàng liền cùng vài nha hoàn chạy tới đại sảnh, thông báo cho mọi người biết Vương phi đã biến mất, cứ như vậy, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ lại mọc ra một nam nhân đáng chết như vậy!
“Đừng ngầm mắng ta đáng giận! Nhưng mà thật ra nàng thực thông minh! Lại nghĩ ra một chiêu này!”
Trong mắt Lạc Khinh Trần xẹt qua một chút tán thưởng.
Tần Mộ Dao run run, trong lòng dường như ngầm hiểu được tuyệt chiêu của Lạc Khinh Trần.
“Ngươi có thuật đọc tâm?”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng đôi mắt lấp lánh của Lạc Khinh Trần.
Vừa rồi nàng dường như đã đoán ra, nàng nghĩ cái gì, hắn đều biết hết! Ngoại trừ giải thích rằng hắn có thuật đọc tâm ra, nàng cũng không tin thật sự Lạc Khinh Trần này có công năng đặc biệt gì!
Lạc Khinh Trần nheo mắt, cũng không trả lời câu hỏi của nàng!
Tần Mộ Dao coi sự trầm mặc của hắn là thừa nhận, nếu hắn đã biết thân phận của nàng, nàng cũng sẽ không cần che giấu, cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, nàng còn có chuyện chưa rõ.
“Ngươi sẽ không nói cho bọn họ ta chính là Tần Mộ Dao, phải không?”
Nếu muốn vạch trần nàng thì lúc ở đại sảnh vừa rồi hắn đã chỉ ra nàng rồi, nhưng hắn lại không làm vậy!
Lạc Khinh Trần rót một ly trà, không nhanh không chậm uống.
Tần Mộ Dao quả nhiên là trí tuệ hơn người!
“Việc đó cũng không chắc!”
Sau một lát, Lạc Khinh Trần thản nhiên nói, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Tần Mộ Dao.
Nàng thật đúng là đã hy sinh rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại hóa trang thành dáng vẻ như thế này, chỉ sợ bây giờ dẫn nàng đến trước mặt Tề Duệ, lớn tiếng nói với hắn rằng đây là Vương phi mà hắn đang tìm kiếm khắp nơi, nhất định hắn cũng chẳng tin.
“Ngươi… Muốn như thế nào?”
Tần Mộ Dao kìm chế tức giận.
Lạc Khinh Trần này đang cố ý trêu đùa nàng phải không?
Lạc Khinh Trần trầm ngâm một lát, thưởng thức vẻ mặt của Tần Mộ Dao, lập tức mở miệng.
“Hiện tại toàn bộ Duệ Vương phủ đã bị phong tỏa, ta tin rằng không bao lâu nữa nhất định sẽ có thêm nhiều thị vệ canh gác, tuy rằng nàng giấu diếm được Tề Duệ, nhưng nàng đã nghĩ đến việc ra ngoài như thế nào chưa?”
Tần Mộ Dao run run, cố gắng không suy nghĩ gì cả, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Đương nhiên ta đã có kế hoạch của ta, nhất định sẽ ra khỏi Vương phủ này, điều kiện quan trọng nhất là ngươi sẽ không mật báo!”
“Hả?”
Lạc Khinh Trần nheo mắt, nàng đang cố không suy nghĩ gì cả, không muốn hắn nhìn ra suy nghĩ của nàng sao?
Hứng thú trong lòng càng lúc càng lớn.
“Nếu ta nói, ta có thể giúp nàng thì sao?”
“Ngươi mà lại tử tế như vậy sao?”
Tần Mộ Dao hừ nhẹ một tiếng.
“Nếu ta không tử tế, vừa rồi trong đại sảnh ta đã nói ra thân phận của nàng, không phải sao?”
Lạc Khinh Trần lơ đễnh nói.
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi.
“Được, ngươi đã tử tế, vậy ngươi làm thế nào giúp ta ra khỏi Duệ Vương phủ?”
“Vừa rồi nhìn qua Duệ Vương phủ một chút, phát hiện thấy nơi này không tệ, đột nhiên muốn ở lại vài ngày!”
Lạc Khinh Trần không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói ra mục đích của bản thân.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một luồng âm lệ, trong lòng nàng vô cùng chắc chắn rằng con người trông thoạt nhìn phiêu dật xuất trần như thần tiên này không hề giống với vẻ bề ngoài, ngược lại còn vô cùng tà ác!
“Ta thật sự muốn giúp nàng!”
Lạc Khinh Trần đọc được suy nghĩ trong lòng nàng.
‘Tà ác’? Chưa bao giờ có người dùng hai chữ này trên người hắn!
Tần Mộ Dao run run.
“Được, rất tốt, ta chờ sự giúp đỡ của ngươi!”
Miệng Tần Mộ Dao thì nói như vậy, chỉ có điều nàng cũng không đặt hết hy vọng vào hắn, hiện tại nàng chỉ mong hắn có thể tiếp tục giữ miệng giữ miệng, đừng có nói cho người khác thân thế của nàng!
Lạc Khinh Trần đột nhiên đứng dậy, giang hai tay trước mặt Tần Mộ Dao!
“Làm gì vậy?”
Tần Mộ Dao nghi hoặc nhìn Lạc Khinh Trần, người này không lẽ cũng bất thường hay sao!
“Hiện tại nàng là nha hoàn, không phải sao? Thay y phục!”
Trong mắt Lạc Khinh Trần xẹt qua một chút trêu tức.
Trước kia thường xuyên nhìn thấy nàng trong bức tranh, thật ra nàng trong hiện thực lại càng thêm linh động, khiến cho người ta phải yêu thích!
Trong lòng Tần Mộ Dao một trận tích tụ, vươn tay, ‘thay y phục’ cho Lạc Khinh Trần, nhưng động tác lại không hề nhẹ nhàng, vài thứ y phục trên người hắn như bị xé rách, Lạc Khinh Trần mỉm cười nhìn nàng, nhìn nàng phát tiết tức giận trên y phục của hắn.
Mấy ngày tiếp theo, Duệ Vương phủ đều bị không khí áp lực bao phủ, Duệ Vương phi mất tích trong đêm đại hôn, không có chút tin tức, đêm đó, thị vệ kiểm tra kỹ càng từng tân khách rồi mới miễn cưỡng thả bọn họ ra.
Sự thật cũng đúng như Lạc Khinh Trần nói, ngày hôm sau, Duệ Vương phủ liền tăng cường thị vệ, tìm kiếm trong ngoài bốn phía.
Tề Duệ hầu như mấy ngày này đều không ngủ, mỗi lần từ bên ngoài trở về đều tự nhốt mình trong tân phòng, ngây người nhìn y phục tân nương đỏ tươi kia, lần nào cũng tức giận đi ra, lại ra ngoài tìm kiếm ở khắp những nơi có thể tìm nhưng đều không có chút dấu vết nào để lại.
Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng, người mà hắn đang muốn tìm hiện giờ vẫn đang ở trong Duệ Vương phủ, ở cùng dưới một mái nhà với hắn…
***
Tần Mộ Dao nhìn sợi tóc màu bạc trong tay, nheo mắt.
Mấy ngày nay, nàng thành nha hoàn bên người Lạc Khinh Trần, cho dù hắn đi đến đâu cũng đều mang nàng theo, nhưng cũng chỉ là trong phạm vi Duệ Vương phủ!
Hiện tại thủ vệ bên ngoài càng ngày càng nghiêm, Tần Mộ Dao nhìn nam nhân ngồi trước mặt mình, trong lòng hiện lên một tia tức giận, nắm chặt lược trong tay, cố ý dùng một chút lực, quả nhiên nghe thấy Lạc Khinh Trần rên nhẹ một tiếng.
Lạc Khinh Trần khẽ nhíu mày, biết nàng đang cố ý kháng nghị việc làm của hắn, chỉ có điều, hắn cũng không muốn đưa nàng ra khỏi Vương phủ sớm như vậy, dù sao, chỉ cần ra khỏi Vương phủ, xem ra hắn không có chút lợi thế gì có thể kìm chế được nữ nhân này!
Trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ, ai bảo hắn càng ngày càng thấy nàng thú vị chứ!
“Này, Lạc Khinh Trần, ngươi ở trên núi cũng được hầu hạ như vậy sao?”
Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng. Nàng nghe nói Lạc Khinh Trần vốn là một luồng nhân!
Lạc Khinh Trần giật mình.
Đương nhiên không phải, trên thực tế, hắn cũng không cần người hầu hạ, nhưng lại muốn được Tần Mộ Dao hầu hạ!
“Lạc Khinh Trần, đã dạo chơi chán chê trong Duệ Vương phủ rồi, hay là hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo quanh kinh thành! Bên ngoài còn thú vị hơn Duệ Vương phủ nhiều!”
Tần Mộ Dao nheo mắt, mong muốn rời khỏi Duệ Vương phủ càng ngày càng mãnh liệt.
Mấy ngày nay, không biết Mạc Thiếu Khanh thế nào!
“Duệ Vương gia hình như lại tức giận!”
Không để ý đến lời nói của Tần Mộ Dao, Lạc Khinh Trần cố ý nói.
Tính toán trong lòng nàng sao hắn lại không thể nhìn ra? Đi dạo phố là giả, ra khỏi Vương phủ mới là thật! Hắn tin chắc chỉ cần vừa ra khỏi Vương phủ, nhất định nàng sẽ biến mất.
Bàn tay Tần Mộ Dao đang chải đầu cho hắn đột nhiên run run, phản ứng mấy ngày nay của Tề Duệ nàng đều nghe đến chán tai!
“Có vẻ nàng không quan tâm đến hắn? Tốt xấu gì cũng đã bái đường làm phu thê, hắn ngày đêm tìm kiếm như vậy mà nàng cũng không hề đau lòng?”
Lạc Khinh Trần nheo mắt, tay trong ống tay áo rộng thùng thình đã hơi nắm lại, trong lòng xẹt qua một chút ướm hỏi.
“Đau lòng? Sao lại không đau lòng?”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói.
Nếu không phải hắn ta uy hϊếp nàng, không ép nàng phải gả cho hắn, có lẽ nàng sẽ đau lòng!
Lạc Khinh Trần cảm giác được suy nghĩ trong lòng nàng, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười.
Xem ra Tề Duệ quả thật là đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Tần Mộ Dao!
***
Đêm khuya, Tần Mộ Dao đi đến bên ngoài tân phòng.
Mấy ngày nay nghe được tin đồn về Tề Duệ, cuối cùng nàng vẫn quyết định đến xem sao.
Kiểm tra kỹ lại bản thân, thân thể mập mạp khiến trong lòng nàng xẹt qua một chút kiên định.
Mình như vậy hắn nhất định sẽ không nhận ra!
Đẩy cửa phòng ra, lập tức hơi rượu nồng nặc đập vào mặt, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Trong phòng tối om, dưới ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào có thể nhìn thấy Tề Duệ gục trên bàn, bên người hắn có vô số vò rượu vứt lăn lóc.
Tần Mộ Dao giật mình.
Rốt cục hắn đã uống bao nhiêu rượu?
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tề Duệ như vậy.
Tần Mộ Dao đi đến bên Tề Duệ, lúc này trong tay hắn còn ôm một vò rượu, lông mày nhíu chặt, trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút thở dài.
Hắn đang làm gì vậy?
Vươn tay lấy vò rượu trong tay hắn ra, đặt trên bàn, cầm áo choàng phủ lên người hắn, cuối cùng nhìn hắn một cái, trong lòng hạ quyết tâm.
Ngày mai, cho dù thế nào thì nàng cũng phải bắt Lạc Khinh Trần đưa nàng ra ngoài!
Đang định rời đi, cổ tay lại đột nhiên bị bắt lấy, thân thể đột nhiên ngẩn ra, máu trong người như đông lại.