Đêm dài yên tĩnh, Tần Mộ Dao ngồi một mình ở trong viện, ngày mai chính là ngày mở tiệc chiêu đãi sứ thần, mà chuyện của phụ mẫu ngày mai cũng nhất định phải giải quyết. Tần Mộ Dao nghĩ đến kế hoạch ngày mai, tận lực muốn tất cả đều phải không chút kẽ hở.
Đột nhiên, một chiếc áo choàng trùm lên vai nàng, Tần Mộ Dao theo bản năng quay đầu, rõ ràng thấy Nam Tinh đứng ở phía sau mình, trong mắt hiện lên một tia giật mình.
“Là ngươi a!”
Từ khi biết Nam Tinh là có mục đích mà ở lại mình bên người, nàng liền đối xử với hắn hết sức xa cách. Nàng không ngờ Nam Tinh lại đem áo choàng đến cho nàng, chuyện quan tâm như vậy dường như không giống như là một người đã hạ độc nàng nên làm.
Nhớ tới điểm đen trên cánh tay mình, trong lòng liền dâng lên một trận uất ức.
Không biến mất, nhưng cũng không mở rộng, vẫn y như ban đầu, hai người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện này, nhưng mỗi lần tắm rửa nhìn thấy điểm đen kia, thật giống như nhắc nhở nàng rằng Nam Tinh lợi dụng mình.
“Có việc gì?”
Tần Mộ Dao thản nhiên hỏi, ngữ khí lộ ra vài phần xa cách.
Nam Tinh giật mình, nhìn Tần Mộ Dao trước mặt, hắn sao có thể không cảm giác được sự xa cách của nàng? Nhưng trước giờ hắn đều cố ý xem nhẹ, nhưng tối hôm nay, trong lòng lại ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như vô cùng không thích thái độ thản nhiên kia của nàng.
“Chuyện của Tần lão gia và Tần phu nhân, ta có thể giúp gì không?”
Nam Tinh trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi.
Tần Mộ Dao lại một lần nữa giật mình nhìn hắn.
Hỗ trợ? Nam Tinh lại chủ động đưa ra hỗ trợ?
“Ngươi sợ hãi nếu ta xảy ra chuyện gì, sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ tìm kiếm viên ngọc lưu phải không? Liệu có thể dùng thân phận ‘chân thật’ của ngươi giúp ta cứu phụ mẫu thân ta ra khỏi thiên lao không?”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút dò hỏi, nàng vẫn có điều hoài nghi về thân phận Nam Tinh, nhưng hắn không lộ ra sơ hở gì khiến nàng có thể tìm ra chân tướng.
Quả nhiên, dưới ánh trăng, nghe được hai chữ thân phận ‘chân thật’, rõ ràng Nam Tinh khẽ nhíu mi, nhưng gần như trong nháy mắt lại khôi phục như thường.
“Nam Tinh nghe không rõ ý tiểu thư!”
Giả ngu?
Tần Mộ Dao cũng không bỏ qua tia chợt lóe trong mắt hắn là vẻ mặt không hề tầm thường, chỉ có điều nàng không từng bước ép hỏi hắn thêm.
Nàng biết, Nam Tinh là người thông minh, trong lòng đã xảy ra phòng bị với nàng, nếu muốn tra ra cái gì từ trong miệng hắn, khả năng tính chỉ có một phần vạn, nàng cần gì phải cố hết sức đi lấy lòng hắn, nhưng cũng không thể buông tha cho hắn như vậy!
“Đúng rồi, vết thương trên lưng ngươi hẳn là không để lại sẹo chứ?”
Tần Mộ Dao đột nhiên nói, nếu so giữa người đeo mặt nạ và Nam Tinh, nàng vẫn thích cái người bị nàng chỉnh đến nghiến răng nghiến lợi không hề nề hà kia chứ không phải Nam Tinh trước mắt, vì mục đích của mình mà tiếp cận nàng.
Nhưng, lại cố tình, hai người đều là hắn!
“Cám ơn tiểu thư quan tâm.”
Nam Tinh đang quay lưng về phía nàng chợt ngẩn ra, trên mặt nhịn không được run rẩy.
Vết sẹo lúc trước trên lưng hắn rất sâu, mỗi một lần nghĩ đến đều theo bản năng nhớ lại lúc được nàng ‘cứu trị’, Tần Mộ Dao cường hãn còn hắn thì ẩn nhẫn!
Đột nhiên, Nam Tinh nhắm mắt, che khuất ánh sáng chợt lóe qua, như có như không nhìn thân ảnh Tần Mộ Dao, đáy mắt mơ hồ có một tia áy náy hiện lên.
Thừa dịp Tần Mộ Dao không chú ý, Nam Tinh chậm rãi nâng tay, dường như có một làn sương khói từ trong cổ tay áo tỏa ra. Mùi hoa mạn đà la nhẹ nhàng truyền đến, Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy một trận mê muội trong đầu, nghĩ rằng có chuyện bất thường, Tần Mộ Dao theo bản năng nhìn về phía sau, rõ ràng chống lại cặp mắt kia của Nam Tinh, hai mắt này dường như đã hơi hơi biến hóa, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Hai mắt này … Giống như đã từng quen biết…
Còn chưa kịp tìm hiểu xem rốt cục đã thấy đôi mắt này ở đâu, một làn sương khói dày đặc đánh úp về phía Tần Mộ Dao, giây tiếp theo, thân thể mềm nhũn, ngã vào lòng Nam Tinh.
“Thực xin lỗi, Dao Nhi!”
Nam Tinh thì thào mở miệng, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, trong mắt dâng lên một chút dịu dàng, nâng cánh tay nàng lên, kéo ống tay áo lên, điểm đen vốn có trên cánh tay nàng đã dần dần biến mất. Hương khí mạn đà la vừa rồi nàng hít vào, ngoại trừ việc khiến nàng hôn mê, đồng thời cũng là giải dược của điểm đen trên cánh tay.
Việc này xem như lễ vật cuối cùng Nam Tinh hắn trao cho nàng, coi như là bồi thường sự phản bội…
***
Bóng đêm như mực bao phủ toàn bộ kinh thành. Hai cái bóng bị kéo dài dưới ánh trăng.
(Mai Mai: Chỗ này ta thấy hơi bị mâu thuẫn nha, đã bóng đêm như mực lại còn có ánh trăng? Ụt: Ta cũng thấy mâu thuẫn cơ mà đó là nguyên văn của tác giả nha, không thay đổi được T_T )
“Có mang người đến không?”
Thanh âm nam nhân trầm thấp truyền đến, trong giọng nói lộ ra ngữ khí vội vàng không thể che giấu.
Nam Tinh nhắm mắt, bước vào trong xe ngựa, bế Tần Mộ Dao xuống.
Vừa mới chuyển thân, nam nhân kia liền khẩn cấp đỡ Tần Mộ Dao sang tay hắn, ánh trăng xuyên qua, khi nhìn thấy khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong kia, vẻ mặt tuấn lãng mới nở rộ ra một chút tươi cười.
Ánh mắt Nam Tinh khẽ nhúc nhích, trong lòng như là bị cái gì đánh một chưởng.
“Người ta muốn đâu?”
Nam nhân liếc Nam Tinh một cái, phân phó với bóng đêm một tiếng.
“Dẫn hắn ra!”
Lạnh lùng phân phó một tiếng, nam nhân ôm ngang Tần Mộ Dao trong lòng, khóe miệng giương lên một chút ý cười, đi sang một xe ngựa khác, từ đầu đến cuối, ánh mắt nam nhân cũng chưa hề rời khỏi người Tần Mộ Dao.
Nam nhân đi rồi, một thị vệ liền đẩy một thiếu niên ra, mà thiếu niên kia rõ ràng là Nam Cung Ly.
Nam Cung Ly phẫn nộ chạy tới trước mặt Nam Tinh, rống to ra tiếng với hắn.
“Vì sao phải làm như vậy? Ta muốn tự do, nhưng không hy vọng tự do của ta lại chính là dùng nàng để đổi lấy!”
Nam Cung Ly nắm chặt hai tay, hắn vĩnh viễn cũng quên không được buổi trưa hôm đó, chính Tần Mộ Dao đã cứu hắn một mạng từ dưới loạn côn, còn chỉ dạy hắn rằng co được dãn được mới là đại trượng phu chân chính!
“Ly Hoàng tử, đây là phương pháp nhẹ nhàng nhất để giành được tự do cho người!”
Trong mắt Nam Tinh xẹt qua một chút ánh sáng kì dị.
“Nam Khải quốc và Hoàng Thượng đều thực sự cần người!”
“Cần ta? Nam Khải quốc không phải đã có Hoàng huynh sao?”
Nam Cung Ly cười khẽ ra tiếng, nhìn thẳng hai mắt Nam Tinh.
Trong người bọn họ chảy cùng dòng máu, cho dù là bảy năm không gặp, hắn vẫn nhận ra đây là người huynh đệ từ nhỏ đã ở bên mình.
Thân thể Nam Tinh đột nhiên ngẩn ra, không biết nói gì nhìn thiếu niên trước mắt, lập tức trong mắt xẹt qua một chút thưởng thức.
‘Hắn dường như còn khôn khéo hơn so với trong tưởng tượng của mình!’
“Việc đã đến nước này, Tần Mộ Dao đã ở trong tay hắn, chúng ta cũng đành bất lực!”
Nam Tinh nhìn về phía chiếc xe ngựa vừa rời đi, trong lòng buồn bã.
Hắn tự nhủ, vì Nam Khải quốc, cái gì hắn cũng có thể từ bỏ, cái gì hắn cũng có thể lợi dụng.
Chỉ là, hắn không biết là một ngày nào đó ở nhiều năm sau, ngày hôm nay hắn có bao nhiêu cố gắng để bảo vệ Nam Khải quốc, khi đó, hắn sẽ hối hận bấy nhiêu vì lựa chọn hôm nay!
Bất lực?!
Nam Cung Ly nắm chặt hai tay thành quyền, cắn chặt hàm răng, như là đang cực lực ẩn nhẫn cái gì, trong cặp đôi mắt lóe ra vẻ thâm trầm và kiên định không hợp tuổi.
Nhìn về phương hướng xe ngựa rời đi, hắn thề trong lòng, một ngày nào đó, hắn sẽ biến mình trở nên có năng lực quyết định nắm giữ hết thảy, cho đến lúc đó, không ai có thể bắt nạt nàng!
‘Mộ Dao tỷ tỷ, chờ ta!’
***
Tần Mộ Dao từ từ chuyển tỉnh, chỉ cảm thấy vẫn còn lơ mơ choáng váng, hỗn loạn, phá lệ khó chịu.
Trong đầu hiện ra hình ảnh trước khi hôn mê.
Áo choàng… mùi hoa mạn đà la… Nam Tinh… Ảnh mắt biến ảo…
Mi tâm Tần Mộ Dao nhíu chặt, nàng không sao nghĩ ra được đã từng gặp cặp mắt kia lúc nào!
Khóe miệng Tần Mộ Dao không khỏi giương lên một chút châm chọc.
Đây là hỗ trợ trong lời Nam Tinh sao? Vừa mới nghĩ rằng Nam Tinh sẽ không hại nàng, hắn liền dùng hành động thực tế đập nát hiểu biết mới của nàng với hắn, xem ra tâm phòng bị của nàng vẫn quá yếu!
Nam Tinh! Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, từ nay về sau, Tần Mộ Dao ta và ngươi không đội trời chung!
“Làn da tiểu thư thật đẹp a! Tiểu thư là người đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp!”
Mi tâm Tần Mộ Dao vừa nhíu, mới giật mình thấy toàn thân mình lõa thể ngâm trong bồn tắm. Hai tay theo bản năng che trước ngực, toàn bộ thân thể trầm vào trong nước, vơ lấy vài đóa hoa che trước cảnh xuân mơn mởn.
“Chuyện này là sao?”
Tần Mộ Dao nhìn chằm chằm đám nha hoàn trước mắt, cả người cảnh giác, dư quang quét về bốn phía.
Bài trí hoa lệ, tinh tế, nha hoàn từng đôi… Xa hoa khiến nàng líu lưỡi.
Đám nha hoàn nhìn nhau, đều hung hăng trừng mắt lườm nha hoàn vừa mở miệng nói chuyện một cái, như là đang trách cứ nàng ta vừa rồi nói nhiều.
“Tiểu thư, y phục đã chuẩn bị xong, xin để chúng nô tỳ hầu hạ người mặc y phục!”
Nha hoàn đầu lĩnh hướng ánh mắt về phía mấy người khác, ngay sau đó, có hai nha hoàn dâng lên một bộ y phục gấm vóc hoa lệ.
Tần Mộ Dao nhìn bố trí này trong lòng suy nghĩ.
Nam Tinh đưa nàng đi đâu? Mọi thứ ở nơi này đều lộ ra quỷ dị và nghiêm túc.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Tần Mộ Dao trấn định lại, lạnh lùng phân phó, lời nói đầy khí phách khiến đám nha hoàn kia không khỏi ngẩn ra, mấy người liếc nhau, yên lặng buông đồ trong tay, rời khỏi phòng.
Đợi cho sau khi tất cả mọi người rời đi, Tần Mộ Dao rất nhanh chui ra khỏi hồ tắm, mặc y phục, đi ra cửa phòng.
“Tiểu thư, mời đi cùng chúng nô tì!”
Nha hoàn đầu lĩnh nhìn thấy Tần Mộ Dao từ trong phòng đi ra, cung kính nói.
Tần Mộ Dao giật mình.
‘Các nàng muốn đưa nàng đi đâu?’
Híp mắt, trong lòng Tần Mộ Dao phòng bị, nhưng vẫn đi theo các nàng.
Nha hoàn dẫn Tần Mộ Dao đến trước một cửa phòng, nhìn cửa phòng, mi tâm hơi nhướn lên.
Nhìn hình bóng bên trong phòng, nàng có thể kết luận trong đó là một nam nhân cao lớn.
‘Đó là ai?’
Tần Mộ Dao biết, chỉ cần đẩy cửa ra, là có thể biết người đã ép nàng đến đây là ai!
Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, ánh mắt dao động, tiến lên từng bước, đột nhiên đẩy cửa ra, ánh vào trong mắt là ánh mắt người trong phòng, mi tâm Tần Mộ Dao nhăn càng sâu!