Khuôn mặt Cổ lão gia u sầu, đi qua đi lại không ngừng.
Vừa rồi ông thu được tin tức Phùng huyện lệnh dùng bồ câu đưa tới. Tề Duệ đang ở khắp nơi điều tra chuyện vật tư công trình. Đều do lần này mưa to, sớm không tới trễ không tới, cố tình ngay lúc này. Vật tư đê đập kia chất lượng không tốt, đương nhiên sẽ không chịu nổi một kích!
“Phụ thân, ta thấy người đã quá lo lắng, ta nghe nói cái gì Duệ Vương gia kia bị trọng thương, nằm ở trên giường không xuống được, làm sao còn có thời gian đi thăm dò chuyện của chúng ta, nhất định là người cùng Phùng huyện lệnh quá mức căng thẳng!”
Bên cạnh Cổ Cảnh Vinh lại vẻ mặt thanh thản, lão phụ thân chính là thích mù bân tâm.
“Ngươi thì biết cái gì? Duệ Vương gia bị thương, nhưng là nghe nói bên người hắn có một nữ nhân tên là Tần Mộ Dao, nữ nhân này không đơn giản!”
Cổ lão gia cau mày.
Mưa to rơi hai ngày hai đêm, thành Cẩm Tú lại gặp tai hoạ. Những nơi góc thấp như ngã tư đường gần như đều bị ngập.
Mà Tần Mộ Dao này, lại ở thời điểm thích hợp thành công đem tất cả dân chúng chuyển dời đến nơi an toàn.
Mà từ đó về sau, nàng lại bắt đầu toàn diện tra rõ nguyên nhân đê đập suy sụp! Liền ngay cả Phùng huyện lệnh cũng bắt đầu cảnh giác, ông sao có thể không lo lắng?
“Một nữ nhân mà thôi, có thể làm ra được chuyện gì?”
Trong mắt Cổ Cảnh Vinh hiện lên một chút khinh thường.
“Nếu thật sự là một nữ nhân mà thôi thì tốt rồi!”
Cổ lão gia thở dài. Hiện tại ông cũng chỉ có thể cầu nguyện, trăm ngàn đừng tra ra dấu vết gì để lại.
…………
Trong biệt quán, tại đại sảnh.
“Tất cả mọi chuyện đều dàn xếp tốt lắm sao?”
Tần Mộ Dao uống một ngụm đại hồng bào thượng đẳng, vừa lòng gật gật đầu.
“Đều dàn xếp tốt lắm, tất cả dân chúng gặp tai hoạ đều an trí thích đáng, hiện tại đang rửa sạch ngã tư đường, về phần tu bổ đê, vậy ……”
Nam Tinh tỉ mỉ hồi báo tiến độ bên dưới.
Tràng mưa to hôm kia, làm đê đập suy sụp, hơn nữa liên tiếp xuống mưa to, toàn bộ ngã tư đường thành Cẩm Tú đều gặp tai hoạ nghiêm trọng. Mà tất cả mọi chuyện đều bởi vì Tề Duệ chân bị thương không thể xuống giường, toàn bộ dừng ở trên vai Tần Mộ Dao.
“Hiện tại mực nước đã muốn giảm xuống, về chuyện tu bổ đê trước hết cứ để đó. Đúng rồi, chuyện ta cho ngươi tra tra thế nào?”
Tần Mộ Dao đánh gãy lời hắn nói, buông chén trà, giương mắt, lại nhìn đến Mạc Thiếu Khanh một thân áo trắng đứng ở cửa, cười nhìn nàng, tươi cười sáng lạn kia làm cho nàng trong nháy mắt thất thần.
Phục hồi tinh thần lại, Tần Mộ Dao ý bảo Hồng Anh mời Mạc Thiếu Khanh tiến vào, dâng trà nóng.
Cứ như vậy, Mạc Thiếu Khanh lẳng lặng ngồi ở một bên, đợi nàng đem mọi chuyện xử lý xong.
“Đây là thứ ta đêm nhập quý phủ Phùng huyện lệnh được đến.”
Nam Tinh trình lên một quyển sách nhỏ.
Tần Mộ Dao mở ra vừa thấy, trong mắt xẹt qua một vệt sáng âm trầm.
“Quả nhiên không ngoài ta dự liệu, xem ra Phùng huyện lệnh này mò đến không ít mỡ a!”
Ttrong mắt Nam Tinh xẹt qua một chút khinh thường.
Quan viên cùng thương nhân cấu kết như vậy, hắn nhưng là gặp không ít!
“Ta vốn nghĩ đến Phùng huyện lệnh kia là một quan tốt, không nghĩ tới lại tham như vậy. Tiểu thư, hiện tại Duệ Vương gia trọng thương trong người, không lẽ tiếp tục để cho hắn tiếp tục nhơn nhơn tiêu diêu tự tại như vậy đi?”
Hồng Anh cũng bắt đầu tức giận bất bình.
Đê đập kia suy sụp, thiếu chút nữa làm cho tiểu thư nhà nàng không về được, khẩu khí này làm sao cũng nuốt không trôi!
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên.
Tiết mục quan – thương cấu kết thật sự là diễn hoài không chán. Ở đời trước, loại hành vi này chính là chỗ đau của nàng, chính là vì tiểu lợi tiểu lời cũng liền thôi, nhưng nếu liên lụy tới lợi ích dân chúng, nàng là làm sao cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
“Nam Tinh, ngươi phân phó đi xuống, giúp ta chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu, nhớ kỹ muốn tận lực xa hoa phong phú. Mặt khác, đưa thiệp mời cho quý phủ Phùng huyện lệnh, Cổ gia cùng vài nhà buôn bán thành Cẩm Tú, đã nói là Duệ Vương gia muốn cho quý tộc thành Cẩm Tú đều đến gặp mặt. Đúng rồi, nhớ rõ đặc biệt ghi chú, cần phải mang theo người nhà cùng nhau tham gia!”
Tần Mộ Dao thản nhiên phân phó nói, trong mắt hiện lên một chút tia sáng biến hoá kỳ lạ.
“Vâng!”
Nam Tinh chú ý tới trong mắt nàng hiện lên vệt sáng, nhưng cũng đoán không ra nàng rốt cuộc muốn làm chút gì, chỉ có thể yên lặng lĩnh mệnh lui ra.
“Hồng Anh, phiền ngươi giúp ta làm chút điểm tâm được không?”
Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản tươi cười.
Hồng Anh giật mình, đột nhiên mắt sáng lên, nhất thời hiểu được, thức thời lui ra, trong lòng đánh giá.
‘Thế này xem ra tâm nguyện của phu nhân tỷ lệ đạt thành càng ngày càng cao!’
Tần Mộ Dao mới vừa rồi đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, ngày đó từ ngoài thành trở về xong, chuyện liên tiếp làm cho nàng bận tối mày tối mặt, Mạc Thiếu Khanh cũng bởi vì chuyện cửa hàng, hai người vẫn là lần đầu tiên chạm mặt.
“Thiếu Khanh hôm nay đến có chuyện gì?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, chống lại khuôn mặt Mạc Thiếu Khanh tươi cười, kinh dị phát hiện hắn tươi cười so với ban đầu hơn một tia nhân khí. Nghĩ đến ngày đó trong lòng nàng chợt lóe qua rung động, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
“Có thể mời Dao Nhi nhắm mắt lại hay không?”
Mạc Thiếu Khanh buông chén trà, từ ghế trên đứng lên, chống lại hai tròng mắt trong sáng lấp lánh của Tần Mộ Dao, trong mắt tràn đầy chân thành, làm cho Tần Mộ Dao cũng rất khó cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Làm sao? Chuyện gì thần thần bí bí như vậy?”
Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng, dựa theo trong lời hắn nói nhắm hai mắt lại.
Có lẽ là mấy ngày nay đầu óc căng chặt như dây cung, giờ phút này nhìn đến tươi cười của Mạc Thiếu Khanh, giống như thả lỏng ra một chút.
Mạc Thiếu Khanh cười mà không nói, chính là đi đến bên cạnh thân thể của nàng, im ắng từ trong lòng hắn lấy ra một cây trâm ngọc bích trong suốt, động tác mềm nhẹ cắm ở trên mái tóc đen bóng của nàng, đánh giá cẩn thận dáng vẻ của nàng, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, vừa lòng gật gật đầu.
“Được rồi!”
Đem gương đồng đặt ở trước mặt Tần Mộ Dao.
Mấy ngày hôm trước, lúc hắn ở tuần tra cửa hàng ngọc khí, lần đầu nhìn đến cây trâm ngọc bích này, chỉ biết chỉ có nàng mới có thể đem cây trâm này đúng giá trị của nó.
Tần Mộ Dao mở mắt ra, rõ ràng thấy trong gương đồng chính mình, trên tóc hơn một cây trâm ngọc bích hình dạng rất khác biệt, trong lòng sáng tỏ.
‘Thì ra là thế!’
Giương mắt chống lại cặp mắt mỉm cười của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng giương lên một chút trêu cợt.
“Huynh trực tiếp mang lên trên đầu ta, cũng không lo lắng nếu ta không nhận, vậy huynh chẳng phải là rất khó xử sao?”
Hành động của Mạc Thiếu Khanh, như là dự đoán chắc chắn nàng sẽ nhận, chỉ sợ cũng chỉ có Mạc Thiếu Khanh sẽ có tự tin như vậy!
“Nàng sẽ không nhận sao?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một luồng ánh sáng.
Nếu không nhận, vừa rồi nàng sẽ không dễ dàng nhắm mắt lại như vậy! Khôn khéo như nàng, làm sao có thể thấy không rõ tình trạng!
Tần Mộ Dao chợt ngẩn ra, giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn.
Quả nhiên vẫn là một lão hồ li giỏi tính kế!
“Vậy nếu ta vừa rồi không có nhắm mắt, không nhận lời huynh, lễ vật của huynh chẳng phải là đưa không được sao?”
Tần Mộ Dao híp mắt, giương mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút cười khẽ, không nghĩ khinh địch như vậy làm cho hắn chiếm thượng phong.
Mạc Thiếu Khanh cao thâm cười.
“Thứ muốn tặng cho Dao Nhi, cho dù là nghĩ ra một ngàn loại phương pháp, Thiếu Khanh cũng sẽ làm cho cây trâm ngọc bích này mang ở trên đầu Dao Nhi, bởi vì chỉ có ở trên đầu nàng, nó mới có thể bày ra sáng rọi lớn nhất!”
Tươi cười của Tần Mộ Dao cứng đờ.
Mạc Thiếu Khanh này bản sự nói lời ngon tiếng ngọt nhưng thật ra không nhỏ, chính là không biết có bao nhiêu nữ nhân có vinh hạnh này, nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn.
Tần Mộ Dao nhún vai, nhắm mắt.
“Thiếu Khanh, huynh sẽ không nên vì đưa ta trâm ngọc bích này mà đến đi?”
Mạc Thiếu Khanh giật mình, thật không ngờ nàng sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng là gần như trong nháy mắt lại khôi phục như thường, sắc mặt lại có vẻ nghiêm nghị.
“Chuyện này……. Ta nhận được thư của Chân Giác, nghe nói kinh thành đã xảy ra một chuyện!”
Chuyện gì nghiêm trọng đến mức Mạc Thiếu Khanh muốn tới nói cho nàng? Chẳng lẽ có liên quan đến nàng?
Nghĩ đến đây, Tần Mộ Dao lập tức trở nên nghiêm túc hắn lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Mộ Dao đứng dậy, kích động cầm lấy vạt áo Mạc Thiếu Khanh.
Chuyện có liên quan đến nàng ở kinh thành, cũng chỉ có Tần phủ. Chẳng lẽ thật là Tần phủ đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh chợt lóe.
Sự kích động của Tần Mộ Dao vượt qua tưởng tượng của hắn, hiện tại liền ngay cả hắn cũng không xác định hắn có nên đem chuyện này tiết lộ cho nàng biết hay không.
‘Vạn nhất Dao Nhi đã biết, làm ra chuyện gì đến, vậy……’
Hai người cứ giằng co như vậy.
Nhưng là, ở trong mắt những người khác khoảng cách giữa hai người lại có vẻ phá lệ ái muội.
Nam nhân vừa vào cửa xong chợt ngẩn ra, cả người nhất thời như mọc rễ ở chỗ này, không biết nên đi vào hay là nên rời đi……