Hoàng cung Bắc Tĩnh quốc, trời sáng khí trong, khó gặp được ngày không có gió tuyết, ánh sáng mặt trời mỏng manh chiếu khắp nơi, dường như cả nước đều khoác lên mình sắc thái bàng bạc đầy mộng ảo.
Tần Mộ Dao vừa lâm triều trở về, cho người đặt những tấu chương cần phê duyệt ở phòng ngoài, thanh thản xử lý quốc sự.
Mấy ngày nay sức khỏe của Tần Tấn đã khôi phục rất nhiều, nhưng trí nhớ lại quay trở lại rất nhiều năm về trước. Nhìn cái bụng lớn như quả cầu của Tần Mộ Dao, cứ nghĩ chính là Tần phu nhân đang mang thai ngày trước, thường hay nói ra những lời làm hại Mạc Thiếu Khanh có đôi khi phải ghen tuông.
Mỗi lần Mạc Thiếu Khanh thấy ông vào đều nhìn ông đầy đề phòng.
Mỗi khi Tần Tấn tới chơi, Tần Mộ Dao đều phát hiện Mạc Thiếu Khanh ôm nàng thật chặt. Thông minh như nàng, đương nhiên là có thể nhìn ra suy nghĩ của hắn. Chỉ có điều nàng không nói ra, vẻ mặt cười cười nhìn hai nam nhân thân thiết của mình, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào.
Nhìn thấy biểu hiện quan tâm của phụ thân với mình, nàng biết, năm đó phụ thân cũng yêu thương và cẩn thận với mẫu thân. Nhìn nhìn Mạc Thiếu Khanh, nàng thực may mắn, mình giống như mẫu thân, lấy được một trượng phu thật tốt.
Đột nhiên, đang xem tấu chương, phút chốc ánh mắt Tần Mộ Dao căng thẳng, lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Thiếu Khanh nhận thấy sự khác thường của nàng, vô thức tiến lên.
“Dao Nhi, làm sao vậy?”
Ánh mắt lo lắng dừng ở trên bụng nàng.
Hài tử lại đạp nàng sao?
Tầm mắt Tần Mộ Dao vẫn dán chặt vào tấu chương. Đọc nội dung trong tấu chương, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút tối tăm.
“Thiếu Khanh…”
Giọng nói của Tần Mộ Dao mang theo vài phần trầm thấp.
“Hoàng Đế Nam Khải quốc, Nam Cung Ly hy vọng lần này tự ta đến tham gia yến hội chúc mừng của hắn!”
Trong đầu Tần Mộ Dao hiện ra hình ảnh thiếu niên bị vô số côn bổng đập xuống, đau đớn mà không kêu lấy một tiếng.
Hắn mời mình đi sao? Hắn báo cáo thắng lợi đại chiến, vừa đăng đế vị, lẽ ra là láng giềng thì bọn họ cũng nên đi chúc mừng, đồng thời cũng thuận tiện ký kết bang giao. Trước nay những việc thế này đều phái sứ thần đi, vì sao lần này Nam Cung Ly lại muốn đích thân nàng đi?
“Không! Không được!”
Mạc Thiếu Khanh vừa nghe, cự tuyệt không chút do dự.
Hiện tại Dao Nhi đang mang thai, sao có thể chịu đựng được mấy ngày mệt nhọc? Hắn kiên quyết không đồng ý.
“Nhưng…”
Lông mày Tần Mộ Dao càng nhăn chặt.
Sau khi đọc xong nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Nếu hắn đã muốn mời đích thân nàng mà nàng không đi, liệu có thể ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nước hay không?
Sau khi lấy Mạc Thiếu Khanh, nàng càng cảm nhận được tầm quan trọng của sự yên ổn. Nếu không phải tình thế bắt buộc thì nàng không muốn nhìn thấy chiến tranh.
“Dao Nhi! Không được! Hiện tại nàng không chỉ có một mình, trong bụng nàng còn có hài tử của chúng ta. Nàng nhẫn tâm bắt hài tử phải bôn ba chịu khổ ư? Nàng nhẫn tâm để ta lo lắng cho nàng mỗi ngày ư?”
Một tay Mạc Thiếu Khanh ôm bả vai nàng, một tay để trên bụng nàng, thấp giọng nói bên tai nàng, nhưng ngữ khí lại vô cùng cương nghị.
Chẳng bao lâu nữa là hài tử sẽ ra đời, hắn không cho phép có bất kỳ nhân tố bất an nào xảy ra.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao biết hắn sợ hãi.
Từ ngày gánh vác chuyện triều chính đến nay, càng ngày nàng càng coi trọng lợi ích của Bắc Tĩnh quốc, gần như là thống trị quốc gia của mình. Cho nên có một số việc phải suy trước tính sau. Trong thân thể của nàng không phải chỉ có một mình nàng mà còn có cả ngàn vạn dân chúng Bắc Tĩnh quốc nữa!
“Hài tử phải mấy tháng nữa mới ra đời. Đợi đến lúc trở về thì vừa kịp sinh hài tử. Hơn nữa, ta sẽ bảo vệ hài tử thật tốt, không để hài tử vất vả!”
Tần Mộ Dao ôm cổ hắn, làm nũng như mọi khi. Nàng biết, Mạc Thiếu Khanh cũng bó tay với chuyện nàng làm nũng.
Chỉ có điều, lần này, chiêu này quả thực đã hoàn toàn vô dụng với Mạc Thiếu Khanh. Chỉ thấy phút chốc sắc mặt hắn trầm xuống, giọng nói bình tĩnh:
“Dao Nhi, nàng thật sự muốn đi sao?”
“…”
Tần Mộ Dao chỉ nhìn hắn, không trả lời. Chỉ có điều, không cần trả lời, với sự hiểu biết của Mạc Thiếu Khanh về nàng thì cũng đã biết đáp án của nàng.
“Được!”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên thốt ra một chữ này, chỉ có điều thần sắc trên mặt lại không có tia cưng chiều và bất đắc dĩ như từ trước đến nay. Lúc này vẻ mặt hắn lạnh lùng, khiến trong lòng Tần Mộ Dao không khỏi ngẩn ra, lập tức sinh ra một loại dự cảm không tốt. Bàn tay ôm cổ hắn cũng không khỏi nắm thật chặt.
Quả nhiên, dự cảm của Tần Mộ Dao không phải là vô căn cứ. Cả người Mạc Thiếu Khanh như thể phủ một tầng băng sương, khiến thời tiết đang có chút ấm áp đột nhiên lạnh giá.
“Nàng đi đi! Coi như ta chưa nói gì!”
Giọng nói và vẻ mặt của Mạc Thiếu Khanh đều lạnh lùng, đẩy tay Tần Mộ Dao ra, im lặng đứng dậy, để lại cho Tần Mộ Dao một bóng lưng lạnh lùng, bước đi mà không quay đầu lại nhìn nàng.
Tạch một tiếng, trái tim Tần Mộ Dao cảnh giác, vô thức kêu lên:
“Thiếu Khanh…”
Trước kia, chỉ cần nàng gọi ‘Thiếu Khanh’ thì mặc kệ là Mạc Thiếu Khanh đang làm gì cũng đều lập tức xuất hiện ở bên cạnh nàng. Mà lúc này, bước chân của Mạc Thiếu Khanh không hề ngừng lại, đi thẳng ra bên ngoài cung điện.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao đứng lên khỏi ghế nhìn bóng dáng đã biến mất, thần sắc trên mặt càng trở nên nghiêm nghị.
Lần này Thiếu Khanh thật sự tức giận sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Mộ Dao như bị kim đâm, vội vã định đuổi theo Mạc Thiếu Khanh ra bên ngoài cung điện. Chỉ có điều, vừa cất bước, cái bụng lớn như quả cầu lại khiến nàng ngừng lại.
Tần Mộ Dao nhìn bụng mình, trái tim cảnh giác.
Làm gì thì làm nàng cũng phải cẩn thận vì hài tử!
“Công chúa… Phò mã thật sự lo lắng cho người. Kỳ thật, có thể để Vũ Văn Thừa tướng thay thế người đi sứ Nam Khải quốc mà. Với địa vị của Vũ Văn Thừa tướng ở Bắc Tĩnh quốc thì Hoàng Đế Nam Khải quốc cũng không thể chê trách gì được. Hơn nữa… Phò mã nói đúng, hiện tại người không phải chỉ có một mình, đường xá xóc nảy, chẳng may hài tử phải chịu khổ, xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó người sẽ hối hận.”
Thanh Lam tiến lên đỡ Tần Mộ Dao, dìu nàng ngồi xuống. Nhìn cái bụng cực lớn của Tần Mộ Dao, đến ngay cả nàng ta nhìn nàng đi trong tuyết cũng còn cảm thấy kinh hồn táng đảm, huống chi là Phò mã yêu Công chúa đến tận xương?
“Ta thật sự sai rồi sao?”
Tần Mộ Dao thấp giọng thì thầm.
Nàng chỉ cảm thấy cho dù có thế nào chỉ cần có Thiếu Khanh ở bên cạnh nàng thì sẽ không có việc gì. Mặc dù đi đường xóc nảy cũng không là gì cả. Không phải là Thiếu Khanh sẽ không để nàng chịu vất vả hay sao?
“Công chúa, từ khi người tạm thời gánh vác việc triều chính tới nay, dường như mọi sự chú ý và thời gian đều dồn vào việc triều chính. Nhưng, bất cứ khi nào Phò mã cũng ở bên cạnh người, chỉ cần người cần một cái thì Phò mã luôn là người đầu tiên phát hiện ra. So với muội và Hồng Anh, Phò mã còn giống nha hoàn của người hơn đó!”
Thanh Lam quan sát sắc mặt Tần Mộ Dao. Nàng biết Công chúa coi nàng và Hồng Anh như tỷ muội, cho nên nàng mới có thể nói ra những lời thật tình như thế này.
Trong đầu Tần Mộ Dao hiện ra bóng dáng Mạc Thiếu Khanh.
Thanh Lam nói không sai, Thiếu Khanh luôn dịu dàng chờ đợi ở bên cạnh nàng, dường như nàng coi việc nhìn thấy hắn như là một thói quen, coi chuyện Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nàng là chuyện đương nhiên như trời với đất. Nàng biết hắn đang hi sinh, cũng biết là mình nên đáp lại tình yêu của hắn. Nàng chắc chắn là mình yêu hắn, nhưng hình như nàng còn xem nhẹ cái gì đó thì phải?
Cuối cùng thì nàng đã xem nhẹ cái gì?
Tần Mộ Dao vỗ vỗ trán, dường như là muốn cố gắng tìm ra nàng đã xem nhẹ cái gì. Nhưng, mặc dù nàng có cố gắng đến đâu thì trong đầu vẫn cứ trống rỗng.
“Công chúa, kỳ thật, Phò mã luôn luôn đặt người lên vị trí hàng đầu!”
Thanh Lam đi đến phía sau Tần Mộ Dao, mát xa huyệt Thái Dương cho nàng.
Phút chốc Tần Mộ Dao cả kinh, bởi vì lời của Thanh Lam và động tác của nàng ta. Những động tác này thường ngày Mạc Thiếu Khanh vẫn làm. Không chỉ như thế, từ khi nàng bắt đầu tạm gách vác việc triều chính, cứ lúc nào nàng thấy mệt mỏi là Mạc Thiếu Khanh lại mát xa cho nàng.
“Công chúa, nô tỳ biết một số chuyện mà người không biết, người có muốn nghe không?”
Thanh Lam nhẹ nhàng chăm chú xoa các huyệt vị cho Tần Mộ Dao, dần dần khiến Tần Mộ Dao trầm tĩnh lại.
Chuyện mà nàng không biết? Là về Thiếu Khanh sao?
Nheo mắt, trong nháy mắt Tần Mộ Dao cảm thấy có hứng thú, lừ mắt mang theo vài phần không vui với Thanh Lam.
“Từ bao giờ muội có cái kiểu nói chuyện úp úp mở mở như thế với ta vậy?”
“Người còn nhớ chuyện lần trước người thấy Phò mã đến gặp Vũ Văn tiểu thư không?”
Thanh Lam mở miệng, ánh mắt chớp chớp.
Đó là chuyện của mấy tháng trước, Công chúa vô tình phát hiện ra Phò mã thường xuyên đến ‘Hiên Cẩn đường’ tìm Vũ Văn tiểu thư. Vì thế mà Công chúa đã ghen tuông dữ dội, còn ra lệnh ép Phò mã không được rời khỏi nàng nửa bước trong khoảng thời gian dài.
Lúc đó, mọi chuyện của hiệu buôn Mạc gia đều được Phò mã giao cho Mạc Thiếu Ngạn toàn quyền quản lý, còn bản thân mình thì canh giữ ở bên cạnh Tần Mộ Dao, không rời nửa bước.
“Lần đó…”
Thân thể Tần Mộ Dao chấn động, lông mày càng nhăn chặt.
Trong lòng nàng, Vũ Văn Cẩn vẫn là một mầm tai hoạ. Nàng đã vài lần bàn bạc với Vũ Văn Hạo Thiên để giới thiệu vài công tử vương tôn quý tộc cho Vũ Văn Cẩn, nhưng đều bị Vũ Văn Cẩn cự tuyệt. Vừa nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh đã lộ ra dáng vẻ ái mộ chẳng coi phu nhân của Mạc Thiếu Khanh là nàng đây ra gì. Điều này khiến nàng vô cùng không vui.
Nàng vốn cứ nghĩ rằng mặc kệ Vũ Văn Cẩn quấn quít lấy Mạc Thiếu Khanh, chỉ cần Thiếu Khanh không có ý gì với nàng ta là được. Nhưng… lần đó mấy ngày liền hắn đều vụиɠ ŧяộʍ đi tìm nàng ta! Sao nàng có thể không tức giận được kia chứ?
“Kỳ thật, lần đó Phò mã chỉ có chuyện nhờ Vũ Văn tiểu thư mà thôi. Phò mã muốn những lúc Công chúa mệt mỏi thì có thể mát xa cho người để giảm bớt mỏi mệt, mà Vũ Văn tiểu thư lại vô cùng tinh thông phương diện này, cho nên…”
Trong mắt Thanh Lam xẹt qua một chút ý cười.
Việc này cũng do nàng vô tình nghe Khúc Phong nói mà thôi!
Nghĩ đến Khúc Phong, ánh mắt Thanh Lam hiện lên một tia nhu hòa, trên mặt lập tức xuất hiện một tia ngượng ngùng.
Oanh một tiếng, Tần Mộ Dao như là bị cái gì đó gõ vào đầu.
Thiếu Khanh hắn…
Nghĩ đến chuyện Mạc Thiếu Khanh mát xa cho mình, nàng còn tưởng Mạc Thiếu Khanh vốn đã biết, chứ không ngờ… Hóa ra hắn tìm Vũ Văn Cẩn là vì chuyện này!
“Vậy tại sao hắn lại phải vụиɠ ŧяộʍ?”
Tần Mộ Dao nhắm mắt. Thoáng có chút xấu hổ vì vẻ ghen tuông của mình hồi đó.
“Không phải Công chúa không thích nhìn thấy Phò mã tiếp xúc với nữ nhân khác sao?”
Trong mắt Thanh Lam lóe ánh sáng trêu chọc, lực mát xa cũng tăng thêm vài phần.
Công chúa nhà nàng a, trong thiên hạ này ai cũng biết là vô cùng thông minh cơ trí. Nhưng, chuyện liên quan đến Phò mã thì đôi khi lại ngốc nghếch biết chừng nào.
Nhận thấy Thanh Lam đang bỡn cợt, trong lòng ngẩn ra, Tần Mộ Dao vô thức bưng chén trà lên, như là để che giấu điều gì đó. Nhưng bàn tay đang run nhè nhẹ kia lại tiết lộ cảm xúc xấu hổ của nàng.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt, trong đầu hiện lên hình ảnh Mạc Thiếu Khanh mát xa cho nàng, dường như thân thể cũng thoải mái hơn. Nhớ tới lời nói của Thanh Lam…
Thiếu Khanh luôn đặt mình ở vị trí hàng đầu… Còn mình thì sao? Tuy rằng biết rõ mình toàn tâm toàn ý yêu hắn, nhưng…
Nàng không khỏi hỏi lại mình, mình có đặt Thiếu Khanh ở vị trí hàng đầu không?
Đặt ở vị trí hàng đầu? Có lẽ, đây chính là thứ mà mình đã xem nhẹ.
Tìm được đáp án, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua ánh sáng hưng phấn.
Bây giờ nàng đã biết mình nên làm thế nào rồi!
“Thanh Lam, tay nghề mát xa của muội cũng không tệ, cũng học từ Vũ Văn Cẩn à?”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp động, trong lòng đang âm thầm lên kế hoạch.
Dáng vẻ vừa rồi của Thiếu Khanh hình như là thật sự tức giận đây!
Hít thở một hơi thật sâu, trong lòng Tần Mộ Dao biết mình phải tìm cách lấy lòng hắn mới được!
“Không phải, tay nghề của nô tỳ là do mẫu thân trước đây ở trong cung chỉ dạy, tuy rằng kém xa so với Phò mã, nhưng huyệt vị cơ bản vẫn chuẩn.”
Thanh Lam như có chút đăm chiêu nói, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, dường như hiểu được suy nghĩ của Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt.
“Công chúa, người có muốn học không?”
“Khụ khụ…”
Đang uống trà Tần Mộ Dao đột nhiên bị sặc.
Suy nghĩ của mình lộ liễu như vậy ư?
Cố gắng tự đè nén sự xấu hổ trong lòng, đặt chén trà lên bàn, ánh mắt chớp chớp.
“Học, học cũng không tệ!”
Thanh Lam nhìn dáng vẻ của Tần Mộ Dao, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm.
Nếu Công chúa muốn học thì đương nhiên là nàng sẽ không ngại chỉ dạy cho Công chúa rồi!
Nghĩ đến chuyện vừa rồi Phò mã rời đi với vẻ mặt lạnh nhạt, nếu có thể hưởng thụ việc Công chúa tự mình mát xa thì có khi vẻ lạnh lùng kia lại biến thành nóng bỏng!
Đêm khuya.
Sau khi Mạc Thiếu Khanh từ bên ngoài trở về, liền ở luôn trong thư phòng riêng của hắn trong cung điện, xử lý chuyện của hiệu buôn Mạc gia.
Trên thực tế, đối với những chuyện của hiệu buôn Mạc gia, từ lâu rồi hắn đã không để ý, tất cả trọng tâm đều đặt ở trên người Tần Mộ Dao và hài tử.
Mà thái độ hôm nay của Dao Nhi lại làm hắn bị tổn thương.
Dao Nhi có thể coi trọng phụ mẫu của mình hơn hắn, điều này hắn cũng thấy không sao cả. Nhưng, từ khi Dao Nhi bắt đầu xử lý triều chính tới nay, hắn phát hiện dường như mình đã bị xem nhẹ.
Hiện tại Dao Nhi còn coi trọng quốc sự hơn mình và hài tử sao?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót, Mạc Thiếu Khanh cố dứt khỏi bóng dáng của Tần Mộ Dao, chuyên tâm vào sổ sách trước mắt, muốn làm sao lãng sự chú ý. Nhưng, mặc kệ cho hắn có cố gắng đến thế nào thì bóng dáng của Tần Mộ Dao vẫn luôn xoay quanh trong đầu hắn.
Nghĩ đến chuyện nàng muốn đi Nam Khải quốc, nghĩ đến chuyện nàng phải chịu đựng mấy ngày xóc nảy, trái tim hắn liền thắt lại không sao buông được ra.
Bỏ hết sổ sách trên bàn, Mạc Thiếu Khanh nắm chặt hai tay.
Bây giờ Dao Nhi sao rồi? Nàng đã quyết định xong chưa?
Nghĩ đến chuyện hôm nay đột nhiên mình làm mặt lạnh bỏ nàng ở lại…
Sau khi hắn rời đi, nàng có đau lòng không? Mình không về ăn cơm trưa cùng nàng, nàng có an phận dùng cơm không?
Vô số câu hỏi quấn lấy Mạc Thiếu Khanh. Càng nghĩ thì trong lòng lại càng lo lắng.
Hắn hối hận.
Lẽ ra mình nên nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng không nên đi chứ sao lại dùng cách đó bỏ nàng lại như vậy!
Mạc Thiếu Khanh muốn nhìn thấy nàng ngay, nhưng trong lòng như bị bóp chặt, không sao bước chân đi được.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày.
“Ai đó?”
“Phò mã, Công chúa hỏi khi nào thì Phò mã trở về phòng nghỉ.”
Giọng nói của Thanh Lam từ bên ngoài truyền vào, bình tĩnh không gợn sóng.
Mạc Thiếu Khanh giật mình, lập tức chú ý tới thời gian.
Theo thói quen thì giờ này là lúc Dao Nhi tắm rửa. Dao Nhi cho người làm một bồn tắm lớn phía sau căn phòng của bọn họ, lần nào hai người cũng tắm chung với nhau. Sau khi tắm xong, hắn đều mát xa cho nàng.
Mà hôm nay… Dao Nhi đang chờ mình mát xa sao?
Hay là nàng muốn mình về sớm để tiếp tục thuyết phục mình đồng ý cho nàng đi sứ Nam Khải quốc?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Thiếu Khanh phút chốc trở nên nghiêm khắc, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng.
Không, không được! Nàng có nói gì cũng không thể thuyết phục được hắn! Nếu Dao Nhi để ý đến mình, sẽ không thể không để ý đến sự lạnh lùng của mình ngày hôm nay. Nếu mình lạnh lùng với nàng mà có thể khiến nàng từ bỏ ý định đi Nam Khải quốc thì mình cũng tình nguyện thử một lần.
“Ta còn có chút chuyện chưa xử lý xong, bảo Công chúa nghỉ ngơi trước đi!”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên nói ra miệng, cố nén cảm giác muốn ôm Dao Nhi vào trong ngực, bình tĩnh ngồi lại, tập trung toàn bộ sự chú ý vào sổ sách trước mắt.
“Vâng.”
Giọng nói ngoài cửa dừng một chút rồi mới đáp lại.
Thanh Lam không khỏi nhíu mày.
Xem ra hôm nay Phò mã tức giận thật rồi. Bình thường, Phò mã đều ở bên cạnh Công chúa, một khắc cũng không muốn rời đi, mà hôm nay lại…
Nghĩ đến sự chuẩn bị của Công chúa…
Xem ra lại khiến Công chúa thất vọng rồi!
Sau khi Thanh Lam rời đi, thân thể Mạc Thiếu Khanh nhịn không được mà đứng vụt lên, đi nhanh ra cửa. Nhưng lúc tay vừa chạm vào cánh cửa, thân thể lại đột nhiên dừng lại, tay thu trở về.
“Ai…”
Mạc Thiếu Khanh thở dài, không ngừng đi đi lại lại trong thư phòng. Khuôn mặt vốn luôn khôn khéo giờ lại bối rối.
Nếu mình kiên trì không để ý đến Dao Nhi một thời gian, có lẽ Dao Nhi sẽ bỏ qua chuyện đi sứ Nam Khải quốc! Nếu bây giờ hắn xuất hiện trước mặt nàng thì liệu có phá hủy hết tính toán của hắn hay không?
Vậy thì những khổ sở mà mình phải chịu đựng cả ngày hôm nay sẽ uổng phí hay sao?
Trong đầu Mạc Thiếu Khanh hỗn loạn. Mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Tần Mộ Dao thì hắn lại không biết nên làm gì.
Mà ở một nơi khác, Tần Mộ Dao nghe được câu trả lời của Thanh Lam, phút chốc sắc mặt trầm xuống, lập tức hiểu ra chuyện gì!
Hôm nay nàng đã suy nghĩ thật lâu. Nàng yêu Thiếu Khanh là một chuyện, nhưng có đặt Thiếu Khanh vào vị trí hàng đầu hay không thì lại là một chuyện khác. Xem ra tình yêu của nàng kém xa so với tình yêu của hắn. Đúng là nàng vẫn thường bỏ qua hắn!
Trong lòng xẹt qua một chút áy náy, nhìn mọi thứ mà mình đã chuẩn bị, cả một bồn tắm rải đầy cánh hoa, trên nhuyễn tháp bên cạnh đã trải đệm giường mới. Hôm nay nàng đã giành cả một ngày để học cách mát xa từ Thanh Lam, thầm muốn lấy lòng hắn mà thôi, nhưng không ngờ…
“Còn có chuyện chưa xử lý xong à?”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp chớp, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình buồn bực khi không được đặt ở vị trí hàng đầu, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
“Nếu hắn chưa xử lý xong, sao ta có thể nghỉ ngơi trước một mình được. Ta sẽ đến xử lý cùng hắn!”
Trong lòng dâng lên một chút kiên định, cá tính không chịu thua của nàng lập tức bị khơi lên.
Thanh Lam nhìn ý chí chiến đấu trên mặt Tần Mộ Dao, khóe miệng giương lên ý cười nhợt nhạt.
“Hồng Anh, còn không mau lấy áo choàng đến cho Công chúa!”
Hồng Anh lập tức lấy áo choàng, khoác vào cho Tần Mộ Dao.
Tuy rằng hôm nay Hồng Anh không ở trong phòng, nhưng nghe Thanh Lam nói và nhìn ánh sáng trong mắt Tần Mộ Dao, nàng có thể đoán được Đại thiếu gia vẫn đang trốn tránh tiểu thư.
Đoàn người đi từ căn phòng phía đông cung điện đến thư phòng ở phía tây.
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa. Vừa vang lên một tiếng, liền nghe thấy tiếng nam nhân bên trong trả lời:
“Nói với Công chúa, lát nữa ta mới xong việc, bảo nàng không cần chờ ta!”
Tần Mộ Dao đang ở ngoài cửa nghe lời nói của hắn mà không khỏi giật mình.
Công việc lát nữa mới xong? Nàng muốn xem có chuyện gì quan trọng hơn so với nàng!
Đưa một ánh mắt về phía Thanh Lam và Hồng Anh, hai nha đầu cực kỳ ăn ý đẩy cửa ra.
Lập tức, Tần Mộ Dao liền xuất hiện trong tầm mắt Mạc Thiếu Khanh, lông tơ trên mũ áo choàng bị gió thổi bay bay, khiến ánh mắt Mạc Thiếu Khanh không khỏi lóe lóe, gần như vô thức muốn kéo nàng vào để đỡ bị gió đêm lạnh thổi vào.
Nhưng, trong lòng lại có một giọng nói bảo hắn không được để ý, không được để ý!
Mạc Thiếu Khanh nhắm mắt, rồi lại mở mắt liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái, lập tức cúi đầu, ánh mắt tập trung vào sổ sách. Nhưng, chính hắn cũng biết rõ là mặc dù ánh mắt nhìn vào sổ sách nhưng trái tim thì đã chạy đến bên cạnh Tần Mộ Dao rồi.
Hành động của hắn khiến Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, trong lòng dâng lên một chút không vui.
Hắn đang cố ý không thèm nhìn nàng sao? Nếu là lúc bình thường, chỉ cần vừa thấy nàng, hắn đều vội vã đến gần nàng rồi! Xem ra, hôm nay hắn tức giận không hề ít đâu.
Ánh mắt lóe lóe.
Nhiệm vụ đêm nay của nàng thật lớn a!
Tần Mộ Dao đi vào thư phòng, cố ý bước thật chậm, ánh mắt khóa chặt Mạc Thiếu Khanh. Chỉ thấy hắn không hề ngẩng đầu lên, làm ra vẻ không phát hiện ra sự tồn tại của nàng vậy.
“Thiếu Khanh… Sổ sách của chàng đẹp hơn cả ta sao?”
Tần Mộ Dao chậm rãi lên tiếng, truyền vào tai Mạc Thiếu Khanh khiến mọi nỗ lực vốn có của hắn tan thành mây khói. Nhưng ánh mắt hắn vẫn không ngước lên.
Tần Mộ Dao nhắm mắt.
Không để ý tới nàng phải không?
Vươn tay, đoạt lấy sổ sách đang hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Thiếu Khanh…”
“Dao Nhi… Đừng náo loạn! Mau về nghỉ ngơi đi!”
Lúc này Mạc Thiếu Khanh không thể không ngước mắt nhìn Tần Mộ Dao. Lúc gặp ánh mắt của nàng, trái tim hắn liền mềm ra. Trong lòng lại cố gắng…
Không, không được, hắn không thể vứt bỏ sự kiên trì của mình.
“Thiếu Khanh, không phải chàng chán ta rồi đấy chứ?”
Vẻ mặt của Tần Mộ Dao đau khổ, trong mắt ẩn ẩn mang theo vài phần chỉ trích, tay vỗ về nhè nhẹ lên bụng, cũng nhìn thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh.
“Bảo bối, con còn chưa có ra đời mà phụ thân của con đã không thèm để ý đến con! Nếu…”
“Dao Nhi, nàng biết rõ ràng là không phải như thế!”
Mạc Thiếu Khanh lập tức chặn lời của nàng.
Sao hắn lại có thể không thương hài tử kia chứ? Trên thực tế, hiện tại hắn còn đang hận không thể ôm nàng và hài tử vào trong ngực. Nhưng, cứ nghĩ đến chuyện Dao Nhi muốn đi Nam Khải quốc, trái tim hắn liền trở nên kiên định.
Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tần Mộ Dao một cái, thần sắc trên mặt lại lạnh lẽo thêm vài phần, một lần nữa ngồi xuống ghế, tiện tay cầm một cuốn sổ, mở ra xem, hạ quyết tâm không nhìn Tần Mộ Dao nữa.
Tần Mộ Dao giật mình.
Như vậy cũng chưa có tác dụng sao?
Vỗ nhè nhẹ lên bụng, giờ nàng mới phát hiện ra, Thiếu Khanh có thể kiên trì đến như vậy.
Thấy hành động của hắn, Tần Mộ Dao bỏ sổ sách xuống, đi thẳng đến phía sau Mạc Thiếu Khanh. Cái bụng lớn chắn giữa hai người lập tức khiến Tần Mộ Dao nhíu mày, vươn tay, nhẹ nhàng xoa bả vai Mạc Thiếu Khanh. Nàng có thể cảm nhận được bên dưới y phục là đôi vai rắn chắc to lớn.
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh giữ chặt bàn tay đang tàn sát bừa bãi của nàng, mơ hồ hiểu được kỹ xảo của Tần Mộ Dao.
Mỗi lần như vậy nàng đều dùng thân thể để dụ dỗ hắn, mà quả thật hắn lại không có năng lực chống đỡ lại sự dụ dỗ của nàng, trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Dường như mình thật sự bị nàng nắm chặt trong tay rồi!
Nhưng, hắn cũng mong lời nói của mình có chút trọng lượng trong lòng Dao Nhi, chứ không phải lần nào cũng bị nàng thuyết phục.
Trên thương trường, không ai có thể địch được với cao thủ đàm phán như hắn, thương vụ nào mà không giành thắng lợi. Vậy mà ở trước mặt Tần Mộ Dao, hắn chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi! Vĩnh viễn bị nàng thuyết phục!
“Đừng nhúc nhích!”
Tần Mộ Dao gỡ tay hắn, cúi người nói bên tai hắn. Đôi tay mềm mại của nàng tiếp tục du di trên thân thể nam nhân, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
Thiếu Khanh tưởng mình định quyến rũ hắn sao? Nhưng mà, tối nay nàng muốn đùa chứ không phải muốn quyến rũ!
Đỉnh mày tuấn tú của Mạc Thiếu Khanh càng nhăn chặt.
Cuối cùng thì Dao Nhi muốn làm gì đây?
Chậm rãi, Mạc Thiếu Khanh cảm nhận được lực đạo vừa phải của tay nàng chạy trên người mình, lập tức, dường như toàn bộ thân thể đều cảm thấy thoải mái, giống như rơi vào cảm giác mà nàng muốn đem lại. Trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.
“Dao Nhi…”
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao lại một lần nữa ngắt lời hắn.
“Thế nào? Kỹ thuật của ta được không?”
“…”
Mạc Thiếu Khanh giật mình, trong mắt dâng lên một tia nghi hoặc.
Kỹ thuật của nàng?
“Tuy rằng không được bằng chàng, nhưng ta mới học, sau này phiền chàng cho ta mượn thân thể chàng để luyện tập! Không được cự tuyệt, bởi vì ta chỉ biết dùng thân thể của chàng để luyện tập thôi!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, ngữ khí mang theo vài phần ngang ngược. Nhưng trong sự ngang ngược lại lộ ra sự mềm mại đáng yêu.
Ánh mắt chợt lóe, dường như đã hiểu ra chuyện gì.
Dao Nhi đang mát xa cho mình a!
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh lập tức xẹt qua một chút ngọt ngào. Chỉ có điều sao nàng có thể làm được?
Còn chưa kịp hỏi ra miệng, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tần Mộ Dao.
“Thiếu Khanh, cám ơn chàng đã vì ta mà học mát xa, nhưng ta cũng muốn cho chàng biết, vì chàng, ta cũng có thể đi học!”
Tay Tần Mộ Dao ngừng lại, tựa vào lưng Mạc Thiếu Khanh, khiến thân thể của mình dán chặt vào lưng hắn, đầu tựa vào vai hắn, khiến mặt hai người kề sát vào nhau.
“Thiếu Khanh, ta yêu chàng!”
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.
Dao Nhi thổ lộ tình yêu với hắn!
Trong lòng hắn kích động, cảm nhận được nữ nhân mình yêu đang ở phía sau, hận không thể lập tức xoay người ôm nàng vào trong ngực. Chỉ có điều…
“Nàng yêu ta, có thể vì ta mà không đi Nam Khải quốc được không?”
Tuy rằng ngữ khí của Mạc Thiếu Khanh vẫn chưa được nhu hòa như bình thường, nhưng cũng không cứng rắn lạnh nhạt như vừa rồi.
Đây mới là chuyện mà hắn để ý.
Dao Nhi lấy lòng mình như vậy, là muốn để mình đáp ứng nàng đi Nam Khải quốc sao? Nếu như vậy, hắn thà nàng không nói yêu mình, không lấy lòng mình. Hắn chỉ muốn khóa chặt nàng ở Bắc Tĩnh quốc, ở bên cạnh hắn, an an ổn ổn chờ đợi hài tử ra đời mà thôi.
Vừa hỏi ra miệng, liền cảm giác thấy thân thể nữ nhân phía sau mình giật mình. Khóe miệng giương lên một chút chua xót.
Vẫn không được sao? Quả nhiên là Dao Nhi coi trọng quốc sự hơn so với mình và hài tử a!
“Ta có thể!”
Nằm ngoài dự kiến của Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao nói ra đáp án của mình, trong mắt xẹt qua một tia sáng, tay ôm cổ Mạc Thiếu Khanh càng chặt hơn.
Chẳng những nàng khiến hắn cảm nhận được nàng yêu hắn, còn muốn cho hắn biết, trong lòng nàng sẵn sàng đặt hắn lên vị trí hàng đầu!
Mạc Thiếu Khanh không dám tin vào tai mình, toàn bộ thân thể cứng đờ lại. Một lát sau mới chậm rãi hồi phục lại tình thần.
Vừa rồi Dao Nhi nói – nàng có thể?
“Dao Nhi, nàng nói lại xem nào? Ta muốn nàng lặp lại lần nữa!”
Mạc Thiếu Khanh kích động đẩy tay nàng ra, để nàng lọt vào giữa hai chân mình, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong.
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một chút ý cười, ngồi lên đùi hắn, nhìn thẳng hai mắt hắn, kiên định gật đầu.
“Chàng không hề nghe sai, Thiếu Khanh… Ta có thể! Ta có thể vì chàng mà không đi Nam Khải quốc, ta cũng sẽ thử vì chàng mà làm bất cứ chuyện gì. Giống như chàng vì ta mà làm mọi thứ vậy!”
Hắn sẽ là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của nàng!
Mạc Thiếu Khanh không biết nên biểu đạt sự vui mừng trong lòng như thế nào. Nhìn nữ nhân trước mắt. Đây không thể nghi ngờ gì chính là món quà lớn nhất giành cho hắn!
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh thấp giọng gọi tên Tần Mộ Dao, nhìn ánh sáng dịu dàng trong mắt nàng.
Có thể được Dao Nhi đối xử như vậy, hắn cảm thấy hạnh phúc biết chừng nào!
Tay đặt lên bụng nàng:
“Dao Nhi, ta cũng yêu nàng!”
Giờ này khắc này, ngoại trừ dùng chữ ‘yêu’ để biểu đạt chân tình của mình với Dao Nhi, những lời khác đều trở thành vô nghĩa. Bàn tay to đỡ gáy Tần Mộ Dao, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, tựa như đang ôm trong lòng một chiếc bình sứ cổ vô cùng quý giá, tinh tế liếm lên đôi môi nàng, dịu dàng thật nhẹ.
Dường như Tần Mộ Dao có thể cảm nhận được tình cảm của hắn trong nụ hôn. Cũng muốn trao tình cảm cho hắn, Tần Mộ Dao ôm cổ hắn, thân thể hai người kề sát vào nhau, độ nóng trong không khí càng ngày càng cao. Bàn tay to của nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đồi vì đang mang thai mà thêm mềm mại đầy đặn của nàng.
“Ưm…”
Tần Mộ Dao ‘ưm’ ra tiếng. Tay Mạc Thiếu Khanh giống như là có điện, chạm đến đâu thì dòng điện lại truyền đến thân thể nàng đến đó, còn chạm vào tận linh hồn nàng. Hai người đã thành thân lâu như vậy, nàng phát hiện ra Mạc Thiếu Khanh càng ngày càng quen thuộc thân thể của nàng, thậm chí còn quen thuộc hơn so với chính nàng.
Nam nhân hôn, dịu dàng lâu dài, giống như muốn hôn đủ cho cả đời. Hắn thích cảm giác dịu dàng như dòng nước này. Nhìn Tần Mộ Dao dần dần mềm đi trong vòng tay mình, trong lòng xẹt qua một chút lo lắng.
Trên thực tế, hắn vốn cũng biết mình không thể kháng cự được sự dụ dỗ của Dao Nhi, mà Dao Nhi cũng không kháng cự được sự quyến rũ của mình.
Mạc Thiếu Khanh lập tức càng thêm hối hận.
Lẽ ra hôm nay mình nên dùng thủ đoạn quyến rũ để khiến Dao Nhi đồng ý với mình mới phải! Hắn tin tưởng, lúc đó, mình có yêu cầu gì thì nàng cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Có lẽ Dao Nhi nói rất đúng, đối với nàng thì hắn cũng là một yêu tinh đầy mê hoặc!
Mạc Thiếu Khanh nhận thấy trạng thái của nữ nhân trong lòng mình, khóe miệng giương lên một chút ý cười. Buông đôi môi nàng ra, nhìn dáng vẻ còn đang mê mẩn của nàng, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Đây là Dao Nhi của hắn a! Tiểu yêu tinh của riêng hắn!
Lúc này, nàng giống như một đóa hoa nở rộ, xinh đẹp không cưỡng nổi.
Tâm thần ngẩn ra, ôm lấy Tần Mộ Dao, đi ra ngoài cửa…
Ngoài cửa, thái giám và cung nữ đều đã bị Thanh Lam và Hồng Anh cho lui xuống, dọc đường đi, ánh mắt hai người khóa chặt lấy nhau, dường như không ai muốn nhìn đi chỗ khác. Vội vàng trở về phòng, hai người hôn nhau đến khó chia lìa.
Tần Mộ Dao cảm giác được một bàn tay to đang cởi y phục của mình, tuy động tác khá vội vàng nhưng vẫn cố gắng kìm chế, cố gắng để không làm mình bị tổn thương.
Thiếu Khanh như vậy khiến nàng cảm nhận được niềm hạnh phúc được yêu thương, được che chở ngọt ngào! Nàng nguyện ý cả đời đắm chìm trong tình yêu và sự che chở của hắn, không phải cố gắng làm gì, không phải suy nghĩ cái gì hết!
Không có quốc gia, không có phụ mẫu của nàng, chỉ có hai người bọn họ mà thôi!
Hai người nồng tình mật ý lại một lần nữa khiến độ ấm trong phòng đạt tới cao trào. Nhưng…
Đột nhiên, trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra. Nghĩ đến ước nguyện ban đầu của mình, không phải tối hôm nàng muốn mát xa cho hắn chứ không phải quyến rũ hắn sao? Như thế nào mà giờ hai người lại…
Trong giây phút tỉnh táo lại, Tần Mộ Dao túm lấy tay Mạc Thiếu Khanh.
“Dao Nhi?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút nghi hoặc, nhìn hành động của Tần Mộ Dao, vô cùng khó hiểu.
Thân thể Mạc Thiếu Khanh áp sát lại gần Tần Mộ Dao, thấp giọng nói bên tai nàng, tiếp tục cởi bỏ y phục trên người nàng.
Một đêm đẹp như thế này, nếu mà chỉ mát xa thì không phải là quá lãng phí hay sao?
“Nhưng…”
Tần Mộ Dao tiếp tục kháng nghị.
Nàng đã lên kế hoạch kỹ càng cho đêm nay, muốn cho Thiếu Khanh biết được thành quả học tập cả một ngày của nàng, lại còn muốn được hắn khen nữa chứ! Sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua như thế?
“Dao Nhi, nàng quên những lời nàng vừa mới nói rồi sao?”
Ngữ khí chất vấn của Mạc Thiếu Khanh mang theo vài phần ngang ngược.
Vừa rồi còn nói vì hắn mà làm mọi chuyện, giờ lại không muốn nữa rồi sao?
“Chuyện này rõ ràng không liên quan đến chuyện đó!”
Nghĩ đến chuyện mình vừa thổ lộ với hắn, sắc mặt trầm trầm.
Nhưng nam nhân kia cũng không để ý tới lời của nàng, từng món y phục trên người bị cởi ra, dường như nàng không thể ngăn cản nổi.
“Sao lại không liên quan. Ta nói chính là chuyện đó!”
Nói rồi ngang ngược hôn lên môi nàng.
Đây chính là cách hữu hiệu nhất để nuốt hết kháng nghị của nàng vào trong bụng mình.
“Ưm…”
Tần Mộ Dao để cho nam nhân hôn.
Sao hôm nay hắn lại ngang ngược như vậy chứ?
Nhìn trượng phu đang hết sức nhiệt tình, Tần Mộ Dao nghĩ.
Thôi để đêm mai mát xa cho hắn cũng không muộn.
Không bao lâu, y phục trên cả hai người đều được cởi ra hết. Mà vừa rồi Tần Mộ Dao vốn còn đang kháng nghị, giờ này mặc dù Mạc Thiếu Khanh đã buông môi nàng ra nhưng nàng lại không thể nói ra lời kháng nghị nữa. Trong phòng, âm thanh ái muội vang lên, độ ấm liên tục lên cao…
Nằm ngoài dự kiến của Tần Mộ Dao, vốn đã lên kế hoạch mát xa cẩn thận, lại từ hôm nay hoãn đến ngày mai, dường như là vô số ngày mai không dứt. Kỹ xảo mát xa mà nàng học được từ Thanh Lam lại không có đất dụng võ với Mạc Thiếu Khanh.
Mỗi khi bắt đầu mát xa, còn chưa kịp thi triển thì đã bị Mạc Thiếu Khanh đưa trên giường. Nhưng mỗi một lần, Mạc Thiếu Khanh đều cực kỳ cẩn thận. Dù sao, bụng của Tần Mộ Dao cũng không phải chỉ lớn như bình thường, hơn nữa lại còn mỗi ngày một lớn thêm.
Tình cảm phu thê hai người càng thêm như keo như sơn. Trên mặt Tần Mộ Dao luôn tươi cười, mỗi ngày ăn cơm do chính tay Mạc Thiếu Khanh chuẩn bị. Tất cả cung nữ thái giám nhìn thấy nàng, đều lộ ra thần sắc hâm mộ.
Đồng thời, bọn họ cũng đang chờ mong tiểu chủ tử ra đời.
Tần Mộ Dao đã giao việc đi sứ Nam Khải quốc cho Vũ Văn Hạo Thiên. Nàng đã quyết định, trước hết phải làm một thê tử tốt để đem lại niềm vui cho Mạc Thiếu Khanh đã!
Cuộc sống của hai người lại tràn ngập ngọt ngào. Nhưng, hôm nay, Tần Mộ Dao đột nhiên nhận được một phong thư, nội dung trên thư đánh bật hết sự vui vẻ của mấy ngày qua.
Tần Mộ Dao đọc đi đọc lại bức thư trên tay, trong mắt xẹt qua một chút tối tăm. Nàng có thể không đi theo lời mời của Nam Cung Ly, nhưng bức thư này thì nàng lại không thể đắn đo suy nghĩ kỹ càng trước khi quyết định!
Suốt mấy ngày, trong lòng Tần Mộ Dao đều mâu thuẫn. Cuối cùng thì nàng cũng không thể tránh né được chuyến đi đến Nam Khải quốc sao? Nhưng cứ nghĩ đến sự phản đối của Thiếu Khanh, nàng lại còn hứa hẹn với hắn. Nếu mình lại nói đến chuyện đi Nam Khải quốc, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn có cho rằng hành động mấy hôm nay của mình là cố tình để mê hoặc hắn không?
Không! Chuyện này nhất định sẽ gây tổn thương cho Thiếu Khanh! Chỉ cần nghĩ đến chuyện Thiếu Khanh sẽ cảm thấy bị tổn thương, lòng nàng lại mềm ra. Cuối cùng thì bây giờ nên làm cái gì?
“Công chúa, người có tâm sự à?”
Vũ Văn Hạo Thiên đưa tấu chương đến Ngự thư phòng, nhận thấy lông mày Tần Mộ Dao nhăn lại chưa hề giãn ra, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Tần Mộ Dao giật mình, ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên. Nghĩ đến chuyện phiền não của mình, ánh mắt sáng ngời.
Có lẽ nam nhân này sẽ cho mình một gợi ý hay.
“Hạo Thiên, ngươi nói xem nếu lần này đi sứ Nam Khải quốc mà ta không tự đi thì liệu Nam Cung Ly có ghi hận không?”
Tần Mộ Dao như là đang che giấu cái gì đó, nhợt nhạt uống một ngụm trà.
“Không phải Công chúa đã quyết định rồi sao? Để thần đi thay người, dù sao Nam Khải quốc mới đánh bại Tây Nhạc quốc, mặc dù có ghi hận hay không thì bọn họ cũng sẽ không có hành động gì khác đâu!”
Vũ Văn Hạo Thiên khẳng định.
Nếu Nam Cung Ly có thể đánh bại Tây Nhạc quốc, vậy chứng minh hắn ta không phải là người ngu xuẩn.
Nửa năm trước, chuyện Tần Mộ Dao dẫn dắt quân đội không tốn người nào mà đuổi được Lâm Sở và Tề Duệ ra khỏi đất Bắc Tĩnh quốc đã lan truyền khắp thiên hạ. Nếu Nam Cung Ly thật sự muốn làm gì mạo phạm thì hắn cũng sẽ bị như vậy mà thôi.
“Nói cũng đúng, chỉ có điều…”
Tần Mộ Dao nghĩ đến phong thư kia, vẫn có chút do dự.
Mình có nên nói cho Vũ Văn Hạo Thiên không?
“Công chúa có chuyện gì cứ nói đừng ngại, chia sẻ âu lo cho người là nhiệm vụ của thần!”
Vũ Văn Hạo Thiên tận lực tỏ ra xa cách.
Mỗi khi ở bên cạnh Tần Mộ Dao, hắn đều không ngừng nhắc nhở bản thân, Dao Nhi và Mạc Thiếu Khanh yêu nhau, hắn phải thu hồi sự ái mộ của mình.
Nhưng, lần nào cũng chỉ đạt được hiệu quả cực kỳ nhỏ bé, tựa như hiện tại, chuyện đưa tấu chương hoàn toàn có thể giao cho người khác, nhưng trong tiềm thức của mình, hắn lại muốn nhìn thấy Tần Mộ Dao.
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút vui mừng.
Quả nhiên Vũ Văn Hạo Thiên là một Thừa tướng không tệ!
“Ngươi xem cái này đi!”
Tần Mộ Dao đặt bức thư lên bàn, trong lòng lại thở dài một hơi. Trong đầu bóng dáng mẫu thân và Mạc Thiếu Khanh luân phiên xuất hiện, khiến nàng vô cùng đau đầu.
Vũ Văn Hạo Thiên tiến lên lấy bức thư, mở ra, lúc nhìn thấy nội dung trên đó, trong phút chốc sắc mặt trầm xuống.
“Công chúa có tính toán gì không?”
Chuyện liên quan đến Hoàng Hậu nương nương, khó trách Công chúa lo lắng như vậy!
“Ta… Trên thư nói ta phải tự đến Nam Khải quốc đón mẫu thân, ngươi nói ta còn có thể làm như thế nào!”
Vẻ mặt Tần Mộ Dao âm trầm.
Ngoại trừ việc tự mình đi thì nàng còn có cách nào khác nữa sao? Mẫu thân đang ở trong tay Lộng Nguyệt và Ngưng Sương, so với chuyện đi sứ Nam Khải quốc thì còn khó giải quyết hơn.
Trong lòng nàng mâu thuẫn, mỗi khi nghĩ đến chuyện đích thân đi Nam Khải quốc thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh Mạc Thiếu Khanh bị tổn thương khiến lòng nàng vô thức đau đớn.
“Nhưng Phò mã…”
Vũ Văn Hạo Thiên nắm chặt bức thư trong tay, lập tức hiểu được ý của Tần Mộ Dao.
Trên thực tế hắn cũng không đồng ý để Tần Mộ Dao tự mình đi Nam Khải quốc. Nếu là Tần Mộ Dao trước đây thì còn có thể, nhưng hiện tại nàng đang có thai, không giống ngày xưa.
“Ta biết, hắn sẽ không đáp ứng. Ta chỉ muốn tìm ngươi để bàn bạc xem làm thế nào thì ta mới có thể đi mà hắn không biết.”
Tần Mộ Dao dừng một chút, cố gắng áp chế cảm giác áy náy với Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Người muốn gạt hắn?”
Nghe Tần Mộ Dao nói vậy, Vũ Văn Hạo Thiên cả kinh.
Không biết rời đi lúc nào? Nàng muốn gạt Mạc Thiếu Khanh? Mạc Thiếu Khanh là người thông minh ra sao, hơn nữa, hắn ta thường xuyên ở bên cạnh Dao Nhi, nếu muốn gạt hắn mà rời đi cũng không phải là chuyện đơn giản!
“Trừ cách đó ra, còn có cách gì khác nữa đâu?”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút chua xót.
Nàng cũng không muốn gạt Thiếu Khanh. Nhưng, không dối gạt hắn, thì mình sẽ không thể đi, không phải sao?
Mắt thấy càng ngày càng gần đến thời gian ước định viết trên thư, mà nàng lại không nắm rõ được điều gì. Lúc này nàng đã có chút luống cuống tay chân!
Vũ Văn Hạo Thiên trầm ngâm một lát. Hắn biết Mạc Thiếu Khanh vô cùng kiên trì trong chuyện đi sứ Nam Khải quốc lần này. Ngoại trừ vụиɠ ŧяộʍ rời đi thì chẳng còn cách nào khác!
“Vậy người có nghĩ tới lúc người trở về sẽ đối mặt với hắn như thế nào không?”
Mạc Thiếu Khanh để ý Dao Nhi như vậy, nếu biết Dao Nhi có chuyện gạt hắn, chắc hẳn là sẽ chịu đả kích không nhỏ đi!
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút chua xót.
Đối mặt như thế nào? Nàng chưa nghĩ đến. Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, nàng cũng có thể dự đoán được hình ảnh đó!
Thiếu Khanh sẽ không để ý tới mình sao? Hoặc là…
Tần Mộ Dao thoát khỏi suy nghĩ trong đầu.
Không thể để lún sâu vào những suy nghĩ tiêu cực được!
Nhưng, nàng cũng không thể không quan tâm đến chuyện của mẫu thân được. Đã xa cách mấy tháng rồi, tuy rằng biết mẫu thân vẫn được an toàn, nhưng, nếu mình không đi, Lộng Nguyệt và Ngưng Sương sẽ đối xử với mẫu thân như thế nào? Nàng thật sự không thể tưởng tượng được!
Nay nàng đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cho dù nàng có lựa chọn như thế nào thì đều làm ảnh hưởng đến phía còn lại!
Nếu, tình cảm của nàng với phụ mẫu ít đi một chút, nàng có thể an an ổn ổn chỉ làm thê tử của Thiếu Khanh, không đi quản quốc sự, cũng không thèm nghĩ đến sự an toàn của bọn họ! Nhưng, trên người phu thê Tần Tấn lại là tình yêu thương của nàng đối với phụ mẫu ở cả hai thế giới!
Nếu nàng yêu Thiếu Khanh ít đi một chút, như vậy nàng có thể không chút do dự đi Nam Khải quốc đón mẫu thân về, không cần băn khoăn đến cảm nhận của Thiếu Khanh. Nhưng, tình yêu của nàng với Thiếu Khanh đã vượt qua sự tưởng tượng của nàng, đến ngay cả chuyện chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hắn thương tâm thôi mà nàng đã cảm thấy đau lòng rồi!
Nàng vốn quả quyết như vậy mà lúc này cũng không biết nên lựa chọn thế nào!
Hoặc là mình nên nói cho hắn. Nhưng nhỡ kết quả là hắn lại một lần nữa không cho phép thì sao?