Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhìn xuống, nhưng trên bầu trời thật sự là không nhìn thấy rõ lắm, chỉ loáng thoáng thấy từng điểm đỏ đang lóe lên.
"Đó là cái gì?"
"Hệ thống phòng ngự tia tử ngoại màu đỏ! Chúng ta muốn hạ xuống cũng không dễ dàng, nhưng Diệp Ân Tuấn đã nói chuyện với người ở bên trong, cô muốn tới sao? Có cô ở đây, chúng ta có lẽ không cần phải xông vào!”
Tống Dật Hiên nói xong liền bắt đầu tìm kiếm nơi hạ cánh.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới cẩn thận chăm chú đánh giá Tống Dật Hiên.
Anh ta và Diệp Ân Tuấn là hai kiểu đàn ông rất giống nhau, đều đẹp trai như vậy. Nếu như nói Diệp Ân Tuấn là loại người điềm đạm lạnh lùng, thì Tống Dật Hiên chính là ánh nắng đầy nhiệt tình, hai người đều có điểm tốt, nhưng Tống Dật Hiên cũng giống như Diệp Ân Tuấn không phải người bình thường, mặc dù bề ngoài cười toe toét, có chút dáng vẻ như không làm việc đàng hoàng.
"Anh hiểu rất rõ Diệp Ân Tuấn?"
"Hiểu rõ, từ nhỏ đối địch đến lớn, sao có thể không hiểu rõ, tôi hiểu Diệp Ân Tuấn hơn cả bản thân anh ta nữa!”
Tống Dật Hiên đắc ý nói.
Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy anh ta hơi phóng đại.
"Nói mò, nếu như anh thật sự hiểu rõ anh ta, tại sao nhiều năm như vậy vẫn bị anh ta đè ép?”
Nói điều này Tống Dật Hiên liền tức giận.
"Cái gì gọi là tôi bị anh ta chèn ép? Tôi nói cho cô biết, Diệp Ân Tuấn đó chính là quá âm hiểm, cô đừng nhìn anh ta bề ngoài giống như chính nhân quân tử, thật ra trong lòng hung ác và đen tối hơn bất cứ ai. Cô cũng chưa biết, người đó năm năm trước đã mất đi người vợ mà anh ta yêu, khi đó anh ta mới biết rằng anh ta yêu vợ. Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ đồi phế và liều lĩnh của anh ta như vậy, nhưng đời này có thể nhìn thấy dáng vẻ đó, coi như tôi sống không uổng.”
Nghe Tống Dật Hiên nói Diệp Ân Tuấn như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
"Anh biết vợ anh ta?”
Cô cũng không nhớ năm năm trước đã từng gặp Tống Dật Hiên, mặc dù vẫn luôn nghe được, nhưng từ sau khi gả cho Diệp Ân Tuấn, cô dường như không bước ra khỏi nhà, cả ngày đều quay xung quanh Diệp Ân Tuấn, đối với những người bên cạnh anh ta càng không có quá nhiều tiếp xúc và hiểu biết.
Mà vừa rồi cô đã nghe thấy Tống Dật Hiên nói gì?
Anh ta nói Diệp Ân Tuấn yêu vợ mình như vậy?
Điều này sao có thể?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên nói ngoa.
Tống Dật Hiên lại cười nói: "Tôi đương nhiên biết, đó là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Nói xong anh ta còn lắc đầu.
"Là rất ngốc."
Thẩm Hạ Lan trong lòng đắng chát không thôi.
Ngay cả người ngoài cũng nhận thấy rằng năm đó cô ngu dại, đủ để thấy năm đó bộ dạng của cô hèn mọn đến mức nào.
Tống Dật Hiên đang tìm điểm hạ cánh, đương nhiên không thể nhìn thấy vẻ cay đắng chợt lóe lên trên mặt Thẩm Hạ Lan, mà tiếp lấy lời nói của cô: “Cô cũng không biết, người phụ nữ kia cả ngày chân không bước ra khỏi nhà, chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho Diệp Ân Tuấn, nhưng không biết vì sao, kết hôn ba năm lại không có con. Người ngoài vẫn luôn đồn rằng Diệp Ân Tuấn không yêu cô ta mà là bị ép cưới. Nhưng năm năm trước lại nghe nói cô ta mang thai, kết quả bị anh ta cưỡng ép đưa ra nước ngoài, trên đường có lẽ vợ anh ta đã nghĩ thông suốt, muốn cùng vệ sĩ bỏ trốn, kết quả trong lúc vô tình táng thân biển lửa, hài cốt không còn."
Nói tới đây, Tống Dật Hiên còn lắc đầu thở dài.
"Nói thật, vợ anh ta thật sự rất xinh đẹp, chỉ là vì tình yêu nên đánh mất bản thân, vì điểm này thật ra tôi tất hâm mộ Diệp Ân Tuấn. Cả đời này nếu có một người phụ nữ yêu tôi như vậy, tôi chết cũng bằng lòng!”
Tống Dật Hiên không giống như đang nói đùa.
Không ngờ anh ta thoạt nhìn giống hoa hoa công tử, nhưng lại hâm mộ phụ nữ thâm tình như vậy.
"Vừa rồi anh nói sau khi vợ của Diệp Ân Tuấn chết anh ta mới phát hiện ra rằng anh ta yêu vợ mình? Sao lại có thể như thế được?”
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không thể nào, nhưng khoảng thời gian đó Diệp Ân Tuấn giống như bị điên. Lúc anh ta đuổi tới đám cháy, thế lửa quá lớn, hoàn toàn không có cách nào cứu giúp, Diệp Ân Tuấn lao vào như điên, suýt chút nữa chết cháy ở bên trong, nghe nói phổi của anh ta vào thời điểm đó bị khói hung đặc, thật sự không tốt, sau này bà cụ Diệp trở về, lấy cái chết bức bách để anh ta đi chữa trị mới tốt lên một chút. Khoảng thời gian đó Diệp Ân Tuấn thật sự sa sút tinh thần, giống như mất hết linh hồn, cũng không đến công ty. Cô nói xem tại sao lúc đó tôi lại lương thiện như vậy chứ? Vậy mà không thừa dịp lúc đó tận diệt công ty của anh ta, bây giờ suy nghĩ lại mới thấy thật sự hối hận!”
Tống Dật Hiên đang nói, nhưng suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan lại bay xa.
Diệp Ân Tuấn vậy mà xông vào trong đám cháy để cứu cô?
Điều này sao có thể?
Không phải anh ta toàn tâm toàn ý muốn thiêu chết mình sao?
Sao anh ta lại có thể đến cứu mình?
Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là thực hiện để cho người khác xem?
Là muốn xây dựng một hình tượng tốt cho bản thân sao?
Nhưng Tống Dật Hiên còn nói anh ta hít phải khói đặc, phổi cũng bị thương. Nếu như diễn trò, cũng không nhất thiết phải nghiêm túc như vậy?
Thẩm Hạ Lan nghĩ không thông.
Năm đó Diệp Ân Tuấn rốt cuộc là nghĩ thế nào?
Cô hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy thân máy bay rung lắc một trận, Tống Dật Hiên đã tìm được điểm hạ cánh, và bắt đầu hạ xuống.
Suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan lập tức bị kéo lại.
Cô bị cảnh tượng trước mắt kiềm chế lại.
Nơi này rõ ràng là một căn cứ quân sự cỡ nhỏ. Khắp nơi đều là những công trình kiến trúc đang quy hoạch, từng hàng bảo vệ mặc đồ rằn ri, vác súng tiểu liên đứng ở trên đảo, dáng vẻ đang sẵn sàng đón quân địch.
Thẩm Hạ Lan hơi bị dọa.
"Diệp Ân Tuấn lại dám trang bị súng ở đây? Chẳng nhẽ là súng giả?”
"Thật, súng ống đầy đủ. Lisa, hôm nay tôi phải cám ơn cô, nếu không phải cô đi cùng tôi, có lẽ bây giờ tôi đã trở thành tổ ong vò vẽ. Người đàn ông kia sẽ không hạ thủ lưu tình với tôi!”
Mặc dù Tống Dật Hiên nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn là vẻ cười đùa tí tửng như cũ, không nhìn ra một chút khẩn trương nào.
"Thực sự?"
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình hiểu biết quá ít về Diệp Ân Tuấn.
Cô gả cho anh ba năm, vậy mà chưa bao giờ biết Diệp Ân Tuấn lại có một hòn đảo hoang như vậy, không biết trên đảo này còn có một căn cứ quân sự chính quy, càng không biết Diệp Ân Tuấn lại có tư cách dùng súng lục. Hay là nói anh đang tự mình nuôi dưỡng lực lượng vũ trang?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan cũng có chút sợ hãi.
Tống Dật Hiên giống như biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ điều gì, anh ta thấp giọng nói: Mặc dù trong mắt người ngoài Diệp Ân Tuấn là thương nhân, mọi người cũng đều biết anh ta từng đi lính, bây giờ đã xuất ngũ, nhưng anh ta vẫn là quân nhân dự bị, hơn nữa trên người Diệp Ân Tuấn còn có quân hàm. Nhiều người trong số này đều là lão binh đã xuất ngũ, cũng là quốc gia cho phép anh ta nuôi đám người này. Vậy nên anh ta không được coi là phạm pháp, cô đừng lo lắng.”
Nghe thấy Tống Dật Hiên giải thích như vậy, Thẩm Hạ Lan lại nhíu mày sâu hơn.
Cô không biết Diệp Ân Tuấn lại còn có thân phận này.
Nếu Diệp Ân Tuấn lại có thân phận này, vậy có muốn lấy được quả thận trên người Diệp Ân Tuấn, thật sự sẽ dễ dàng như vậy sao?
Nhưng vì con gái cô, cô nhất định phải làm như vậy.
Thẩm Hạ Lan mang theo suy nghĩ như vậy và xuống máy bay.
Người bên ngoài bày thế chờ quân địch, khi nhìn thấy Tống Dật Hiên lại càng căng thẳng như gặp phải kẻ địch lớn.
Tống Dật Hiên lại cười tủm tỉm nói: "Diêm Chấn, đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ là đến thăm một chút, hơn nữa tôi lại mang theo người phụ nữ của Diệp tổng của các anh đến đây thị sát, Diệp Ân Tuấn chẳng lẽ không nói với mấy người sao?”
Để chứng thực tính xác thực trong lời nói của mình, Tống Dật Hiên vội vàng tránh sang một bên, để Thẩm Hạ Lan xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Diêm Chấn là thủ lĩnh ở nơi này, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, anh ta lấy điện thoại di động ra so sánh một chút, đúng là cùng một người so với bức ảnh mà Diệp Ân Tuấn gửi tới, lúc này anh ta mới tiến lên một bước, "Ba" một tiếng cung kính.
"Xin chào cô Thẩm! Diệp tổng đã dặn dò, cô đến nơi này do tôi phụ trách, có chuyện gì cô có thể nói với tôi bất cứ lúc nào! Tôi tên là Diêm Chấn!”
"Xin chào Diêm Chấn, tôi tên là Lisa. Làm phiền anh. Bây giờ tôi muốn đi thăm con trai Thẩm Minh Triết của tôi, có thể không?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ muốn biết Thẩm Minh Triết sống ở đây có tốt hay không.
Diêm Chấn gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, cô Thẩm mời đi bên này!”
Anh ta nghiêng người tránh ra.
Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi, Tống Dật Hiên muốn theo sau, lại bị Diêm Chấn chặn lại.
"Cậu Tống, Diệp tổng nói, rất cảm cám cậu Tống đưa cô Thẩm tới, nhưng đây không phải nơi bình thường, một đại nhân vật giống như cậu Tống chúng tôi không chiêu đãi nổi, vẫn xin cậu Tống đến thế nào thì trở về thế ấy ạ!”
Tư thế của Diêm Chấn rất rõ ràng, chính là không cho Tống Dật Hiên tiến đến, nếu như anh ta thật sự muốn xông vào, những người xung quanh cũng không ngại động thủ với anh ta.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, không ngờ sự phòng bị của Diệp Ân Tuấn đối tới Tống Dật Hiên lại lợi hại như vậy.
Tống Dật Hiên lập tức vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Honey! Cô thật sự nhẫn tâm nhìn bọn họ đối xử với tôi như vậy sao? Tốt xấu gì cách đây không lâu tôi đã chịu tội danh thay cho cô ở Dung Thành, cô đã nói muốn trả ơn tôi. Honey, tôi muốn nhìn con của cô, tôi muốn nhìn cậu bé, tôi muốn đi cùng cô, tôi không muốn rời đi!”
Bây giờ Tống Dật Hiên giống như một đứa trẻ không giành được bánh kẹo, ấm ức không muốn không muốn.
Theo lý thuyết, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi làm những động tác này sẽ khiến cho người ta cảm thấy phát tởm, nhưng dáng dấp Tống Dật Hiên lại rất đẹp mắt, và không hề già nên chỉ cho người ta cảm thấy như một đứa trẻ lớn khiến cho người ta thương tiếc.
Thẩm Hạ Lan có chút mềm lòng.
Diêm Chấn lại chặn lại trước mặt Thẩm Hạ, cười lạnh nói: "Cậu Tống đã lớn như vậy rồi mà còn nhõng nhẽo, còn chưa cai sữa sao? Vậy thì thật tốt, đã đến giờ bú sữa mẹ, cậu Tống nên trở về nhà!”
"Diêm Chấn, anh đừng tưởng rằng bản thiếu gia không dám đánh anh! Chọc giận bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ ném anh vào trong biển cho cá mập ăn, có tin không?”
Tống Dật Hiên thấy Diêm Chấn luôn luôn ngăn cản mình thì lập tức phát hỏa.
Thẩm Hạ Lan thấy một màn như vậy, nghĩ đến mối thù giữa Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên, nếu để Tống Dật Hiên đi theo vào căn cứ quân sự, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn đang ở Dung Thành giải quyết chuyện phiền phức của cô, cô không thể để cho Diệp Ân Tuấn lo lắng điều này nữa.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Tống Dật Hiên, anh đi về trước đi, trở về tôi sẽ đến tìm anh!”
Tống Dật Hiên lập tức cúi mặt.
"Người đẹp, cô cứ như vậy vô tình bỏ rơi tôi sao?”
Thẩm Hạ Lan quả thực cảm thấy mình nghe không tốt, nhưng bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy.
"Ừm, vứt bỏ anh, trở về chị gái sẽ tìm thời gian yêu thương anh, ngoan!”
Tống Dật Hiên lập tức vui vẻ ra mặt.
"Vậy tôi đây sẽ đợi người đẹp sủng hạnh nha!”
Nói xong còn ném cho Thẩm Hạ Lan một cái nháy mắt khiến Diêm Chấn tức giận đến mức suýt chút nữa ra tay với anh ta, nhưng cũng có chút tò mò đối với Thẩm Hạ Lan.
Đây thật sự là người phụ nữ mà Diệp tổng thích sao?
Tại sao lại có cảm giác người phụ nữ này cấu kết cùng Tống Dật Hiên làm chuyện xấu, hồng hạnh xuất tường vậy?