Lúc điện thoại của Thẩm Minh Triết vang lên, đúng lúc Diệp Ân Tuấn vừa đặt điện thoại xuống, muốn nói mấy câu với Thẩm Minh Triết, thì nghe thấy điện thoại của Thẩm Minh Triết vang lên.
“Điện thoại của ai thế?”
Diệp Ân Tuấn theo bản năng hỏi một câu.
Thẩm Minh Triết liếc nhìn, sau đó thờ ơ nói: “Con có chuyện riêng của mình.”
Nói xong cậu bé cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Chuyện riêng? Thằng nhóc này còn có chuyện riêng?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bị con trai của mình xem thường, nhưng chuyện này cũng không hiếm gặp, anh chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Sau khi Thẩm Minh Triết cầm điện thoại, đi ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh ấn nhận video, dáng vẻ ủy khuất của Thẩm Nghê Nghê lập tức xuất hiện trên màn hình.
“Anh trai, anh không yêu em nữa rồi.”
“Sao vậy? Anh trai yêu em nhất.”
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Nghê Nghê mặc dù khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nói dối, anh không hề đến thăm em, em đã rất lâu không gặp anh rồi. Đều là anh Diệp Tranh ở bên cạnh em, anh có phải là anh rất bận không? Anh đang bận cái gì?”
Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Minh Triết kể từ khi sinh ra đã không xa nhau, khoảng thời gian trước bất đắc dĩ Thẩm Minh Triết phải về nước với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Nghê Nghê vô cùng buồn, bây giờ cô bé đã về nước, tại sao anh trai vẫn không đến thăm cô bé chứ?
Thấy dáng vẻ dường như sắp khóc của Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Minh Triết đột nhiên cảm thấy đau lòng.
“Không bận, không bận, lát nữa anh sẽ đến thăm em có được không?”
“Anh nói đấy nhé! Tâm trạng của mẹ không được tốt, bà nội nói mẹ bị dị ứng mỹ phẩm, nhưng em nhớ da của mẹ không có mẫn cảm như vậy.”
Cái gì Thẩm Nghê Nghê cũng nói với Thẩm Minh Triết.
Đôi mắt của Thẩm Minh Triết hơi nheo lại.
“Bị dị ứng mỹ phẩm? Có nghiêm trọng không?”
“Ừ, trông hơi hồng hồng, dáng vẻ rất nghiêm trọng.”
“Biết rồi, lát nữa anh sẽ qua thăm em, em ngoan ngoãn, đừng làm mẹ tức giận biết không?”
Dù sao Thẩm Minh Triết cũng là con trai lớn, lại là anh trai, rất hiểu chuyện.
Thẩm Nghê Nghê nghe thấy Thẩm Minh Triết muốn đến, lập tức mỉm cười.
“Được. Anh, em muốn ăn táo.”
“Không thể, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục, đợi em khỏe rồi, ngày nào anh cũng mua cho em ăn.”
“Đây là anh nói đấy nhá, không được nuốt lời, ai nuốt lời là con cún.”
Thẩm Nghê Nghê lập tức thừa cơ hội thả câu.
Thẩm Minh Triết không khỏi bật cười.
“Được, lừa em thì sẽ là cún.”
“Vẫn là anh tốt nhất, anh là người anh trai tốt nhất trên thế giới này.”
Cái miệng nhỏ của Thẩm Nghê Nghê thật ngọt, quả thật khiến người khác không thể chống đỡ được.
Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê nói chuyện một lúc, mới tắt video.
Cậu bé rất muốn đến thăm Nghê Nghê, lúc nãy cũng đã hứa với Nghê Nghê, nhưng bây giờ bên phía Diệp Ân Tuấn cậu bé phải nói như thế nào?
Thẩm Minh Triết trầm tư quay lại phòng bệnh, lại ở cửa phòng bệnh nghe thấy lời căn dặn của Diệp Ân Tuấn.
“Lát nữa Minh Triết quay lại, không được để thằng bé chạy ra ngoài, đặc biệt là không được để thằng bé đến bệnh viện trung tâm thành phố.”
“Tại sao?”
Đây là giọng nói của Dương Tân.
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Mặt Hạ Lan bị dị ứng, tôi sợ thằng bé đến đó nhìn thấy sẽ đau lòng, thằng nhóc này còn thương mẹ nó hơn tôi. Còn có gần đây Hạ Lan có chút mệt mỏi, thằng bé đi đến lăn qua lăn lại, sợ là cô ấy không đối phó được.”
Đôi mắt Thẩm Minh Triết hơi nheo lại.
Cậu bé không phải là tai họa, sao lại đề phòng cậu bé giống như một tên trộm vậy?
Thẩm Minh Triết lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn đi vào phòng bệnh.
“Đúng vậy, con còn chưa thay quần áo, bẩn chết đi được, hơn nữa ở đây ngủ không ngon, ồn ào, con muốn về nhà ngủ một giấc. Ba đã không sao, chú Dương Tân ở đây với ba là được rồi.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết cũng có lý, hơn nữa thật sự cậu bé không được nghỉ ngơi tốt, quầng thâm dưới mắt khiến người khác phải đau lòng.
“Để chú Dương đưa con về.”
Bây giờ thím Trương đã bị bắt, người của bà ta cũng đã bị Tống Đình xử lý, mặc dù chưa xử lý được nhiều, nhưng ở bên cạnh nhà cũ nhà họ Diệp Dương Tân đã phái rất nhiều người của mình, vì vậy Thẩm Minh Triết về nhà nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn có chút yên tâm.
Thẩm Minh Triết lại vẫy tay nói: “Con tự mình gọi xe về là được rồi.”
“Con chỉ là một đứa bé 4 tuổi!”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn có nghĩa là cậu bé còn quá nhỏ, một mình đi taxi không an toàn, nhưng Thẩm Minh Triết lại nhăn mũi nói: “Một đứa bé 4 tuổi nhưng lại có thể cứu được ba và mẹ.”
Một câu nói khiến Diệp Ân Tuấn không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt với cậu: “Một là chú Dương đưa con về, hai là ở lại.”
“Được rồi, ba thắng.”
Thẩm Minh Triết không đấu tranh nữa, cậu bé quay người nói với Dương Tân: “Chú Dương, chúng ta đi thôi.”
Dương Tân nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Lúc trước một mình cậu bé vẫn có thể, thật sự không cần người bảo vệ.”
Dương Tân dẫn theo Thẩm Minh Triết rời đi, Diệp Ân Tuấn lắc đầu, dù sao cơ thể vẫn có chút mệt mỏi, anh dựa vào đầu giường ngủ.
Sau khi Thẩm Minh Triết lên xe vô cùng yên tĩnh, giống như một đứa bé ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Dương Tân có chút không quen nhìn cậu bé nói: “Sao cháu lại đột nhiên yên tĩnh như vậy?”
“Cháu vốn là một mỹ nam an tĩnh mà.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Dương Tân không khỏi bật cười.
“Được, cháu là một mỹ nam an tĩnh.”
Đối với ý tứ trong câu nói lặp lại của Dương Tân, Thẩm Minh Triết không muốn phản ứng.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài, nhìn cảnh tượng bên ngoài lướt qua, trong đầu lại nghĩ đến chuyện Thẩm Hạ Lan bị dị ứng mỹ phẩm.
Tại sao mẹ lại bị dị ứng mỹ phẩm chứ?
Ở bệnh viện mẹ trang điểm làm gì?
Những nghi hoặc này khiến Thẩm Minh Triết có chút không hiểu.
Chiếc xe rất nhanh đã đến nhà cụ nhà họ Diệp.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Thẩm Minh Triết trực tiếp nhảy xuống xe, vẫy tay với Dương Tân nói: “Chú Dương, tạm biệt.”
Dương Tân thấy dáng vẻ từ chối để anh ta cùng đi vào của Thẩm Minh Triết, lập tức nháy mắt với vệ sĩ ở cửa.
Vệ sĩ lập tức đi về phía trước.
“Cậu chủ Minh Triết, cậu về rồi? Chúng tôi dẫn cậu vào nhé.”
Đối với sự sắp xếp của Dương Tân, Thẩm Minh Triết không có phản ứng quá lớn, cậu bé chậm rãi đi vào nhà cũ của nhà họ Diệp.
Thấy cậu bé đã đi vào một cách an toàn, trong lòng Dương Tân mới cảm thấy nhẹ nhõm, thằng nhóc này hôm nay yên tĩnh một cách bất thường, khiến anh ta ít nhiều có chút bất an.
Thẩm Minh Triết quay về nhà cũ của nhà họ Diệp, vệ sĩ cũng lui ra, người làm thấy Thẩm Minh Triết vội vàng chào hỏi, Thẩm Minh Triết chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng, nói với bọn họ là mình muốn nghỉ ngơi, không cho phép bất kỳ ai làm phiền, tự mình đi về phòng.
Sau khi trở về phòng, Thẩm Minh Triết lập tức thay đổi dáng vẻ an tĩnh, ngoan ngoãn lúc nãy, vội vàng chạy đến trước cửa sổ quan sát.
Bên ngoài chỗ nào cũng có vệ sĩ.
Bởi vì Thẩm Minh Triết đang ở nhà nên Dương Tân sắp xếp một chút, số lượng vệ sĩ nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.
Lông mày Thẩm Minh Triết hơi cau lại.
Thật sự muốn giam cậu ở trong nhà sao?
Sao có thể chứ!
Khóe miệng Thẩm Minh Triết hơi cong lên, hiện lên một nụ cười xảo quyệt.
Cậu bé vội vàng lấy chiếc máy bay không người lái ra, buộc một dây pháo lên, lợi dụng nguyên lý ánh sáng có thể phát ra nhiệt để châm đốt, phóng máy bay không người lái ra.
Trên máy tính hiện thị phương hướng của máy bay không người lái.
Thẩm Minh Triết tìm một nơi trống, nhưng lại cách không quá xa, châm dây pháo trên máy bay không người lái.
Từ xa nghe giống như tiếng súng vậy.
Vệ sĩ ở bốn xung quanh lập tức trở nên lo lắng.
“Tiếng gì vậy?”
“Mau đi xem xem!”
Một vệ sĩ nói với hai vệ sĩ ở bên ngoài.
“Cậu ở lại đi, hai chúng tôi qua xem sao.”
Hai người khác vội vàng chạy qua.
Thẩm Minh Triết nhìn thấy bọn họ đã rời đi, lại nhìn xuống bên dưới, lúc nhìn thấy vệ sĩ kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, lông mày cậu bé hơi cau lại.
Thật phiền phức!
Cậu bé tìm một cây kim gây mê, dùng cách thức thổi sao thổi lên người vệ sĩ kia.
“Bang” một tiếng, một vệ sĩ to lớn như vậy lập tức ngã xuống đất.
“Bingo!”
Thẩm Minh Triết vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó nhanh chóng thả dây thừng xuống, xuôi theo cửa sổ bò xuống.
Khoảng thời gian này học được rất nhiều bản lĩnh từ Diệp Ân Tuấn, đây chỉ là một trong số đó.
Trên cây kim nho nhỏ kia bôi một lượng thuốc lớn, cậu bé không tin không hạ được vệ sĩ kia.
Sau khi Thẩm Minh Triết trèo xuống, vội vàng chạy về phía ngọn núi giả bên cạnh.
Cậu bé nhớ chú Nam Phương đã nói với cậu bé trong sân nhà họ Diệp có một ngọn núi giả, trong ngọn núi giả đó có một con đường có thể thông với bên ngoài.
Đây chính là bí mật của nhà họ Diệp.
Thẩm Minh Triết lợi dụng mọi người đang loạn, chạy vào bên trong ngọn núi giả, đi theo con đường mà Diệp Nam Phương đã từng nói, rất nhanh cậu bé đã ra khỏi nhà họ Diệp, trực tiếp thông với con đường phía sau nhà họ Diệp.
Trên đường tấp nập người đi lại, Thẩm Minh Triết bắt một chiếc xe taxi sau đó nhảy lên.
Tài xế taxi thấy Thẩm Minh Triết chỉ là một đứa bé, có chút không yên tâm nói: “Bạn nhỏ, cháu muốn đi đâu? Người lớn trong nhà cháu đâu?”
“Mẹ cháu đang ở cửa bệnh viện trung tâm thành phố đợi cháu, cháu đến nơi sẽ có người trả tiền cho chú.”
Thấy Thẩm Minh Triết ăn mặc không giống với những đứa bé trong những gia đình bình thường, mặc dù tài xế có chút nghi ngờ, nhưng nghe thấy có người đón, thì trực tiếp lái xe đi về phía bệnh viện trung tâm thành phố.
Thẩm Minh Triết vội vàng lấy điện thoại ra, bảo Lam Tử Thất đi đến cửa bệnh viện trung tâm thành phố đón mình.
Mặc dù Lam Tử Thất có chút bất ngờ khi Thẩm Minh Triết gọi điện thoại cho mình, nhưng vẫn gọi xe đi qua.
Thẩm Minh Triết và Lam Tử Thất gần như đồng thời đến cửa bệnh viện trung tâm thành phố.
Bởi vì cô đã đổi công việc, đi đến một môi trường mới, lượng công việc quá nhiều, mấy ngày nay bị thiếu ngủ một cách nghiêm trọng, sắc mặt rất kém. Đó là Thẩm Minh Triết,nếu như đổi thành người khác cô thật sự không muốn hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình.
Từ xa Thẩm Minh Triết đã nhìn thấy Lam Tử Thất, vội vàng mở cửa sổ của xa taxi ra, giọng nói ngọt ngào gọi: “Mẹ!”
Đây là lần đầu tiên Lam Tử Thất nghe thấy Thẩm Minh Triết gọi mình là mẹ, lập tức sững sờ.
Tài xế taxi thấy sắc mặt của Lam Tử Thất không được tốt, cho là Lam Tử Thất đến đây khám bệnh, Thẩm Minh Triết lại gọi Lam Tử Thất là mẹ, tài xế taxi mới yên tâm.
Chiếc xe dừng trước mặt Lam Tử Thất.
“Cô à, tổng cộng 45.000 đồng.”
Tài xế lấy hóa đơn ra.
Thẩm Minh Triết nhìn về phía Lam Tử Thất cười ngọt ngào, nụ cười kia rất sáng lạn và ngọt ngào, nhưng khiến đôi mắt của Lam Tử Thất nheo lại.
Lúc ở trước mặt tài xế, Lam Tử Thất không nói gì, lấy tiền ra trả, sau đó kéo Thẩm Minh Triết xuống, sau khi nhìn thấy tài xế đã rời đi, Lam Tử Thất lập tức véo tai Thẩm Minh Triết, hằn học hỏi: “Nói, cháu lại gây ra tai họa gì rồi? Sao lại gọi dì là mẹ! Tên tiểu tử nhà cháu lại có ý đồ gì?”
“Aiya, đau đau đau! Dì Tử Thất, dì nhẹ tay một chút!”
Thẩm Minh Triết đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng có chuyện cần Lam Tử Thất giúp đỡ, cậu bé chỉ có thể chịu đựng.
Trong lòng Lam Tử Thất lẩm bẩm.
Thằng nhóc thối tha này lại để cho cô véo tai? Rốt cuộc trong lòng cậu bé lại có ý đồ xấu gì?