Cục Cưng Có Chiêu

Chương 275: Đứa nhỏ này vô pháp vô thiên quá rồi đấy

Trước Sau

break
Diêm Chấn nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn vào đôi mắt trong suốt lại chân thành của cô, anh đột nhiên có chút không dám đối diện.

Ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, anh tự mình cảm thấy xấu hổ.

Cuối cùng anh cũng hiểu, người con gái mà Diệp Ân Tuấn thích rốt cuộc là kiểu con gái thế nào.

“Cô rất tốt, Thẩm Hạ Lan, thật đấy, nếu như cô không phải là vợ của Diệp Ân Tuấn, có lẽ tôi sẽ không đối xử với cô như vậy.”

“Nếu như tôi không phải là vợ của Diệp Ân Tuấn, thì tôi cũng không có cơ hội được quen biết anh. Giáo quan Diêm, chúng ta quen biết nhau là thông qua Diệp Ân Tuấn, thái độ làm người của anh ấy thế nào anh nhất định hiểu rất rõ, nếu như ban đầu anh nói rõ tình huống của mình với Ân Tuấn, thì có lẽ gia đình các anh đã sớm được đoàn tụ rồi. Là anh lựa chọn không tin tưởng vào người bạn, người đồng đội của mình, lựa chọn đứng ở vị trí đối lập với anh ấy. Nhưng tôi hy vọng mình có đủ khả năng thành toàn cho anh, anh cũng đừng làm hại anh ấy nữa. Cho dù sự phản bội của anh cũng đã khiến anh ấy tổn thương rồi, nhưng đừng sử dụng đến vũ lực. Người đồng đội tốt nhất, người đồng đội mà đến cả tính mạng cũng không tiếc hy sinh, đột nhiên trở thành kẻ địch, anh nhẫn tâm làm thế sao?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diêm Chấn có chút ngượng ngàng, lại càng không dám nhìn thẳng.

Anh ta lạnh lùng nói: “Đi đi. Có lẽ tôi có thể cho cô một cơ hội để suy nghĩ lại đấy.”

“Không cần đâu, cứ tiếp tục trốn tránh thế này, còn không bằng quang minh chính đại đi đến trước mặt thím Trương, tôi ngược lại muốn hỏi thử bà ta xem, rốt cuộc có chỗ này không hài lòng với đứa con dâu là tôi đây.”

Lúc này Thẩm Hạ Lan căn bản không hề sợ hãi.

Diêm Chấn có chút bối rối, anh ta khó hiểu mà nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Cô không sợ chết sao? Lẽ nào cô không biết thím Trương là người thế nào à? Cô đã từng bị bà ta bán ra nước ngoài, thiếu chút nữa trở thành món đồ chơi cho người khác rồi, mà còn không biết tâm địa bà ta có bao nhiêu đen tối hả? Cô chẳng biết cái gì hết, cũng không đem theo thứ gì, cứ thế mà đi cùng tôi tới gặp thím Trương, cô có thể mường tượng được kết cục của mình không? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, Diệp Ân Tuấn không khéo sẽ phát điên luôn ấy nhỉ?”

“Đã đến lúc này rồi, mà anh vẫn lo lắng cho tâm tình của Diệp Ân Tuấn, xem ra anh cũng không phải hoàn toàn hận anh ấy nhỉ. Giáo quan Diêm, chuyện này không phiền anh phải bận tâm đâu.”

Thẩm Hạ Lan thế mà lại nở nụ cười, cười đến xinh đẹp, cười đến thản nhiên, nhất thời khiến cho Diêm Chấn có chút không biết làm sao, cũng không hiểu sao hơi hơi kính phục.

“Cảm ơn anh.”

Lời cảm ơn của Thẩm Hạ Lan với Diêm Chấn chẳng có chút hưng phấn nào, sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, Thẩm Hạ Lan liền leo lên chiếc xe Diêm Chấn đã chuẩn bị từ trước.

Diêm Chấn lái xe rời đi, Thẩm Minh Triết từ trên máy bay không người lái trông thấy rõ ràng mọi chuyện, lo quýnh cả lên.

“Lão Diệp, ba mau đi tới vị trí con vừa phát qua cho ba đi, mẹ bị giáo quan Diêm đưa đi rồi.”

Trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng cực kỳ sốt ruột, nhưng lúc này anh lại có vẻ khá bình tĩnh.

“Diêm Chấn làm gì mẹ con rồi?”

“Ông ta không làm gì cả, hai người chỉ nói chuyện một hồi, con nghe không rõ nói gì, hình như mẹ chủ động lên xe, sau đó hai người rời đi.”

Thẩm Minh Triết cảm thấy đầu óc của mẹ mình chắc chắn là hỏng rồi, hay mẹ vẫn chưa biết thân phận của giáo quan Diêm nhỉ?

Không thể nào đâu!

“Lão Diệp, ba mau mau lên đi, còn rề rà gì nữa đó.”

“Im ngay! Ba không cần con chỉ đạo mình phải làm gì.

Lúc này trong lòng Diệp Ân Tuấn đang không ngừng gào thét.

Cái thằng lỏi con này, nếu không phải nó dùng đạn hơi cay khiến anh phải tạm thời đẩy Thẩm Hạ Lan ra ngoài, thì Thẩm Hạ Lan làm gì đụng phải Diêm Chấn cơ chứ?

Bây giờ thằng lỏi này lại còn dám hô to gọi nhỏ với anh, nếu không phải tình huống lúc này không cho phép, thì anh không cho thằng lỏi này một trận không được.

Diệp Ân Tuấn phát hiện mình bây giờ càng ngày càng có khuynh hướng bạo lực với Thẩm Minh Triết rồi.

Nhưng quả thực chẳng còn cách nào, đứa nhỏ này quá vô pháp vô thiên mà.

Thẩm Minh Triết đương nhiên nghe ra được giọng điệu cắn răng nghiến lợi của Diệp Ân Tuấn, cho dù có hơi lo lắng, lại vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Gửi định vị qua cho ba, cứ theo sát mẹ con là được, những thứ khác con không cần phải quan tâm.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn đã ẩn nhẫn hơn nhiều.

Thẩm Minh Triết uhm một tiếng, nhanh chóng gửi vị trí qua.

Diệp Ân Tuấn nhìn lộ trình di truyền của xe, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

“Nghê Nghê bên kia thế nào rồi? Bây giờ còn không phẫu thuật liệu có kịp không?”

Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Bà nội đột nhiên quyết định giữ Nghê Nghê lại nhà cũ của nhà họ Diệp, nói đợi chừng nào ba về lại bàn chuyện phẫu thuật sau, nếu như ba vẫn không về thì cứ để Nghê Nghê đợi, nhưng con thấy tình trạng của Nghê Nghê không được tốt lắm. Ba, nếu như ba không thể cùng mẹ mau chóng trở về, Nghê Nghê phải làm thế nào đây? Bây giờ còn đang ở cạnh em, con sợ em sẽ……”

“Đừng sợ, ba sẽ lập tức qua đó.”

Tâm tình Diệp Ân Tuấn có thể nào tốt cho được?

Một bên là vợ mình, một bên là con gái mình, bất kể thế nào, anh đều rất khó để đưa ra lựa chọn, nếu như được, anh thật muốn chọn cả hai, nhưng mà bây giờ anh thật sự có thể bỏ mặc Thẩm Hạ Lan không quan tâm, một mình quay lại cứu Nghê Nghê sao?

Đáp án rất rõ ràng là không thể nào!

Diệp Ân Tuấn đang phải chịu giày vò trong lòng, Thẩm Hạ Lan bên kia cũng có chút lo lắng.

Cô cũng đang nghĩ tới Nghê Nghê.

Đúng vào lúc này, bộ đàm trên người cô lại kêu lên.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diêm Chấn một cái, lạnh nhạt mở miệng.

“Tôi có thể nghe không?”

“Là Diệp Ân Tuấn à?”

“Không biết nữa, chắc là vậy đó, anh nên biết, nếu như không phải vì anh, bây giờ Ân Tuấn có lẽ đã ở Hải Thành cho con gái tôi làm phẫu thuật rồi. Con gái tôi từ khi mới sinh ra sức khỏe đã không tốt, vẫn luôn phải ở trong bệnh viện, thậm chí đến bộ dạng quán KFC bên ngoài thế nào con bé cũng không biết. Bây giờ con bé đã sắp được năm tuổi rồi, thế những mỗi ngày đều chỉ biết trong bệnh viện có bao nhiêu phòng bệnh, bao nhiêu bác sĩ thôi, thế giới bên ngoài bệnh viện lại hoàn toàn không hiểu rõ. Con bé đã mong chờ năm năm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày ba mình có thể hiến tăng cho mình một quả thận, nhưng bây giờ ba của con bé lại không thể về kịp. Bác sĩ nói con bé sắp không chống đỡ được nữa rồi.”

Thẩm Hạ Lan không phải cố tình muốn nói những thứ này với Diêm Chấn, nhưng mà cô quả thực rất lo cho Thẩm Nghê Nghê.

Diêm Chấn nghe cô nói như vậy, đột ngột đạp mạnh phanh xe.

“Cô có thể nhận cuộc gọi, tôi có thể coi như không trông thấy gì, dù sao thì điều kiện của thím Trương cũng chỉ là dẫn cô tới chỗ bà ta thôi, về phần trên đường cô tới có ai theo sau không, thì không thuộc chức trách của tôi.”

Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn Diêm Chấn.

Người đàn ông cứng rắn như sắp thép này, trước mặt trẻ con rốt cuộc cũng không nhẫn tâm được.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân Diệp Ân Tuấn có thể làm bạn với người này tới tận giờ.

Vốn dĩ bản chất anh ta cũng không xấu, đáng tiếc……

Thẩm Hạ Lan không nói thêm gì nữa, trực tiếp mở bộ đàm lên.

Đầu kia bộ đàm truyền đến giọng nói của Tiểu Thi.

“Bộ đàm của mọi người bị rơi, tôi chỉ muốn báo cho mọi người biết, tôi đã ra ngoài rồi thôi.”

Giọng nói của Tiểu Thi khiến Thẩm Hạ Lan không biết có bao nhiêu thất vọng.

Sao lại không phải là Diệp Ân Tuấn chứ?

Hơn nữa Diệp Ân Tuấn thế nào mà lại làm rơi bộ đàm của mình không biết?

Rõ ràng bọn họ đều đã xem nhẹ Tiểu Thi rồi.

Tiểu Thi có thể thần không biết quỷ không hay lấy trộm đi bộ đàm bên người Diệp Ân Tuấn, đây quả thực là điều Thẩm Hạ Lan không ngờ đến.

“Tôi biết rồi, cô tự tìm một chỗ mà ẩn nấp đi, bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn, tự cô phải cẩn thận một chút, nếu như không có chuyện gì thì ném bộ đàm đi thì hơn đó, thứ này với cô mà nói chẳng có chỗ tốt nào đâu.”

Thẩm Hạ Lan không muốn nói những lời này, nhưng mà bây giờ không nói vậy cô cũng không biết mình nên nói gì nữa.

Tiểu Thi do dự một lát mới nói: “Tôi thấy cô bị người đưa đi, có cần tôi báo cho Diệp Ân Tuấn không? Cũng xem như báo đáp ơn cứu mạng của cô với tôi, từ giờ phút này hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”

Thẩm Hạ Lan lại cười, nói: “Không cần đâu, anh ấy có thể tự tìm tới được, cho dù cô không nói với anh ấy, anh ấy cũng biết tôi đang ở đâu.”

Tiểu Thi không thể nào quen nổi với cái sự tự tin này của Thẩm Hạ Lan, chẳng qua cô ta vẫn thấp giọng hỏi: “Tôi có thể giúp gì được cho cô không? Tôi đã nói đó, tôi không muốn mắc nợ cô.”

“Tôi cũng nói rồi đấy, không cần. Thứ chúng tôi cần cô không giúp được đâu, bây giờ tôi hy vọng biết bao nhiêu sẽ có người có nhóm máu RH-, có thận phù hợp với con gái tôi. Nếu được vậy thì cho dù tôi với Ân Tuấn có xảy ra chuyện đi nữa, con gái tôi vẫn có thể tiếp tục sống. Đáng tiếc đây đều là mơ ướng viển vông. Thế nên Tiểu Thi, cứ như vậy đi, chúng ta từ biệt tại đây, sau này không gặp lại nữa.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan ngắt kết nối, thậm chí trực tiếp ném bộ đàm đi.

Nếu chiếc bộ đàm còn lại đã không còn ở trong tay Diệp Ân Tuấn, thì cô cũng chẳng cần phải cầm theo làm gì.

Tiểu Thi nhìn chiếc bộ đàm trong tay mình, đầu bên kia truyền đến âm báo bận, rõ ràng Thẩm Hạ Lan đã ngắt kết nối.

Cô ta hơi hơi nhíu mày, lại không nói gì, xoay người rời khỏi cái chốn thị phi này.

Thẩm Hạ Lan nói đúng, ở lại chỗ này với cô ta mà nói là quá nguy hiểm.

Khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, cô ta tuyệt đối không để người khác tiếp tục khống chế cuộc sống sau này của cô ta nữa đâu.

Diêm Chấn trông thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cô cứ yên tâm, tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần thím Trương dám ra tay với Nghê Nghê, người của tôi nhất định sẽ không để yên đâu.”

“Anh……”

Thẩm Hạ Lan hơi hơi kinh ngạc, cũng có chút không dám tin.

Diêm Chấn vội vàng nghiêng đầu sang, nói: “Tôi chỉ muốn được đoàn tụ với vợ mình thôi, chứ không muốn sát hại người khác, càng không hy vọng một đứa trẻ phải trở thành vật hy sinh vì hành động của mình. Tôi còn chưa điên rồ đến mức đó.”

“Cảm ơn anh, Diêm Chấn.”

Thẩm Hạ Lan rốt cuộc cũng mỉm cười.

Giờ phút này, cô lựa chọn tin tưởng Diêm Chấn.

Diêm Chấn đã bảo vệ được Thẩm Nghê Nghê, thì lần này hẳn cũng có thể.

Thẩm Hạ Lan buông tất cả lo nghĩ xuống, cười nói: “Đi thôi, để gia đình anh được đoàn tụ, chúng ta mau qua đó đi, không khéo thím Trương sớm chờ đến mất kiên nhẫn rồi ấy.”

“Cô không định đợi Diệp Ân Tuấn một lát à? Có khi anh ấy đang ở ngay sau đó.”

Diêm Chấn nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên lại hơi lưỡng lự.

Thẩm Hạ Lan vẫn cười đến là tự tin.

“Anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi đâu, hơn nữa bất kể tôi đi tới đâu, anh ấy cũng sẽ tìm được thôi. Chuyện của tôi với thím Trương cũng nên đặt một dấu chấm hết rồi.”

Lúc nói những lời này, Thẩm Hạ Lan không có chút xíu lo lắng hay sợ hãi nào, với cô mà nói, chỉ cần Diệp Ân Tuấn còn, Thẩm Minh Triết còn, thì cô sẽ hoàn toàn yên tâm.

Hai người con trai một lớn một nhỏ ấy, quả thực chính là món quà tốt đẹp nhất mà ông trời ban tặng cho cô.

Diêm Chấn không nói chuyện nữa, trầm mặc nổ máy, nhanh chóng cho xe tiến về phía trước.

Quang cảnh phía trước càng lúc càng rộng mở, Thẩm Hạ Lan đã có thể thấy được con đường đất quen thuộc.

“Chúng ta đang đi vào sơn động à?”

“Đúng vậy, đó là địa bàn của thím Trương.”

Diêm Chấn cũng không giấu Thẩm Hạ Lan.

Đối với địa hình nơi này, Thẩm Hạ Lan sớm đã thuộc nằm lòng rồi, chẳng qua lần này quay trở lại, cảm xúc đã có chút bất đồng.

Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diêm Chấn dừng xe lại, Thẩm Hạ Lan chủ động xuống xe, Diêm Chấn theo phía sau, đi thẳng một đường vào trong.

Tiểu Tử đang chờ trước cửa, trông thấy bọn họ đi đến thì vội vàng chạy vào thông báo cho thím Trương.

Thẩm Hạ Lan không có cảm xúc gì quá lớn, thấp giọng nói với Diêm Chấn: “Nhớ là lát nữa đừng có vội vàng giao tôi ngay cho thím Trương đấy, phải để bà ta giao vợ của anh ra trước đã, tôi sợ bà già này còn có hậu chiêu.”

Câu này không phải nói ra để đe dọa hay gì, mà bằng vào hiểu biết của Thẩm Hạ Lan về thím Trương, bà ta chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn thả Diêm Chấn đi đâu.
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc