“Phía ba mẹ nhà họ Thẩm cháu sẽ nói chuyện, bây giờ chủ yếu là Hạ Lan còn sống, nhưng vấn đề thân phận của cô ấy không giải quyết được. Nhà họ Thẩm đã khai trừ khỏi hộ khẩu,thân thế tở Mỹ cũng bị Đường Trình Siêu rút lui hết, hôm nay Hạ Lan là ở lại bất hợp pháp. Bất kể bây giờ cô ấy đang ở đâu thì cũng phải giải quyết thân phận Hạ Lan trước mới được. Cháu nghĩ ba mẹ nhà họ Thẩm sẽ hiểu.”
Bà Hoắc nghe xong, hơi lo lắng.
“Bây giờ có tin tức của Hạ Lan chưa?”
“Không có, nhưng cháu tin cô ấy sẽ liên lạc cho chúng ta.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến mọi người yên lặng một lúc.
Tiêu Ái thấp giọng nói: “Vấn đề thân phận tôi đang giải quyết, tôi đã khai báo tất cả với bên trên, hơn nữa hy vọng cho con gái tôi một thân phận chính. Nhưng bây giờ tôi muốn hỏi, Hạ Lan muốn nhận tổ quy tông hay là tạm thời sẽ dùng thân phận Thẩm Hạ Lan để đăng kí?”
Vấn đề này khiến bà cụ Hoắc hơi khó xử.
Nếu theo suy nghĩ của bà, dĩ nhiên hy vọng Thẩm Hạ Lan sẽ nhận họ Hoắc, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan không biết tung tích, càng không biết thân phận thật của mình, huống chi là thái độ của ba mẹ Thẩm bên kia thế nào họ cũng không biết. Họ không biết gì cả, bọn họ cũng không biết nên làm gì bây giờ.
“Tôi thấy tốt nhất là thế này, tôi sẽ đi nói chuyện với ba mẹ Thẩm trước, quay lại thì chúng ta nói vấn đề này sau. Bên trên kiểm tra cũng cần mấy ngày, khoảng thời gian này chúng ta thảo luận kỹ một chút và tìm cách giải quyết. Ngoài ra tôi cũng sẽ đẩy nhanh thời gian đi tìm tung tích Hạ Lan. Cô chắc hẳn có quyền biết.”
Lời Diệp Ân Tuấn khiến cả hai bên đều gật đầu đáp ứng.
Sau lần gặp mặt này, bà cụ Hoắc muốn để Tiêu Ái trở lại nhà họ Hoắc, Tiêu Ái từ chối nhưng vẫn phải theo bà cụ Hoắc trở về nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đình và Diệp Ân Tuấn đi ở phía sau, cười khổ nói: “Không ngờ người phụ nữ đầu tiên khiến tôi rung động lại là cháu gái tôi!”
“Cho nên cậu đã được định sẵn chỉ có thể làm chú cô ấy.”
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn lại rất tốt.
Vô hình đi mất một tình địch, khiến anh cảm thấy áp lực giảm đi.
Đối với sự nhạo báng của Diệp Ân Tuấn, Hoắc Chấn Đình lại không phản ứng mạnh, chỉ thấp giọng nói: “Tôi thì dễ rồi, nhưng Tống Dật Hiên thì không hẳn. Gần đây mẹ cậu ta tâm trạng không tốt, cậu ta không có thời gian đến tìm cậu, nếu để cho cậu ta biết Hạ Lan xảy ra chuyện chỉ một mình cậu quay lại, có khi cậu ta sẽ liều mạng với cậu.”
“Nói tới Tống Dật Hiên, tôi thực sự không hiểu sao cậu ta bị Hạ Lan mê hoặc như vậy? Cậu ta không phải một gã công tử ăn chơi sao?”
Diệp Ân Tuấn không cảm thấy Tống Dật Hiên là đối thủ của mình, cũng không cảm thấy Tống Dật Hiên sẽ lâu dài với Thẩm Hạ Lan, nhưng là thời gian lâu như vậy, những việc Tống Dật Hiên làm vì Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn đều biết.
Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói: “Nghe nói cậu ta và Hạ Lan đã gặp nhau khi còn nhỏ, cậu ta nói khi còn bé Hạ Lan đã cứu cậu ta.”
“Hả?”
Một chuyện này lại khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy bất ngờ.
Sau khi hai người ra khỏi khách sạn Hilton, Hoắc Chấn Đình thấp giọng hỏi: “Ba mẹ bên nhà họ Thẩm có cần tôi đi cùng cậu không?”
“Không cần, cậu là người nhà họ Hoắc, cậu đi có khi lại không tốt. Nếu có thời gian, đến chào hỏi cậu Mặc ở Kinh đô để cho phía trên thẩm tra nhanh một chút, sớm cho Hạ Lan một thân phận mới là quan trọng nhất.”
Diệp Ân Tuấn dành thời gian cho việc khác tốn sức, chỉ có thể để Hoắc Chấn Đình đi làm việc này, huống chi danh tiếng nhà họ Hoắc với phía trên mạnh hơn nhà họ Diệp nhiều, nói chuyện cũng dễ hơn.
Nhà họ Hoắc nhiều người hy sinh vì tổ quốc, trước mắt chỉ còn lại Hoắc Chấn Đình và Thẩm Hạ Lan, bất kể nói thế nào, phía trên cũng sẽ cho Thẩm Hạ Lan một thân phận, điểm này Diệp Ân Tuấn rất chắc chắn.
Hoắc Chấn Đình gật đầu một cái, hai người đi hai hướng.
Diệp Ân Tuấn đã gặp ba mẹ Thẩm ở nhà họ Thẩm.
Sau khi trở lại Hải Thành, thím Trương bỏ trốn, Hoắc Chấn Đình đã từng hy vọng ba mẹ Hoắc ở lại nhà họ Hoắc, nhưng bọn họ cảm thấy ở nhà mình thoải mái, nên mới trở về.
Bình thường nhớ Thẩm Nghê Nghê đến nhà họ Diệp thăm Thẩm Nghê Nghê, bà Diệp cũng sẽ phái người đưa Thẩm Nghê Nghê tới cùng bọn họ, hai người rất vui vẻ.
Nghe được Diệp Ân Tuấn tới, ba mẹ Thẩm tự ra cửa nghênh đón.
Mẹ Thẩm nhìn sau lưng Diệp Ân Tuấn một chút, hỏi: “Hạ Lan không cùng đi à?”
Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt bà mong đợi, áy náy nói: “Hạ Lan xảy ra chuyện.”
Mấy chữ này khiến bà suýt chút nữa không đứng được.
“Sao thế? Rốt cuộc ra chuyện gì? Lúc đầu để cho chúng ta đi ta đã thấy bất an, đứa nhỏ này rốt đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Thẩm nghẹn ngào.
Ba Thẩm đỡ bà, thở dài một cái nói: “Em để Ân Tuấn vào nhà đã, chúng ta vào trong nói. Em cũng đừng quá kích động, Ân Tuấn có thể ở đây, nói rõ Hạ Lan vẫn là có hy vọng.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu một cái nói: “Mẹ, chúng ta vào trong nói đi.”
Mẹ Thẩm lúc này mới đi theo Diệp Ân Tuấn vào trong.
Diệp Ân Tuấn kể hết chuyện xảy ra ở Mỹ cho ba mẹ Thẩm, bao gồm thân phận thật của Thẩm Hạ Lan và tình cảnh bây giờ Thẩm Hạ Lan phải đối mặt.
Đối với chuyện kết quả xét nghiệm Thẩm Hạ Lan không có quan hệ với họ, đối với ba mẹ Thẩm là một chuyện họ nghi ngờ, hôm nay nghe được Diệp Ân Tuấn nói như vậy, bọn họ mới phản ứng được.
“Ý con là nói, đứa trẻ ra đời ở giờ phút đó của chúng tôi đã mất rồi?”
Mẹ Thẩm không thể chấp nhận được sự thật này.
Diệp Ân Tuấn không biết phải an ủi như thế nào.
Mẹ Thẩm khóc đứt ruột, ba Thẩm ở bên cạnh an ủi.
“Chẳng lẽ con gái chúng ta nuôi hai mươi năm, nhà họ Hoắc nói lấy là lấy sao? Chúng ta vẫn cứ ngỡ nó là con gái ruột của mình! Bây giờ không phải là muốn lấy mạng chúng ta hay sao? Ban đầu lúc ở Mỹ, cái đó Nhan Như Ngọc để chúng ta ký gì đó, nói là cho Hạ Lan khôi phục thân phận, chúng ta mới ký. Sớm biết là hại Hạ Lan, dù thế nào cũng không kí. Nhưng làm sao bây giờ đây? Ba nó à, con gái chúng ta bây giờ phải làm thế nào đây?”
Mẹ Thẩm khóc hết sức đáng thương, tự nhiên trong lòng ba Thẩm cũng khó chịu.
“Hạ Lan là con nhà họ Thẩm, bất kể các người nói gì, từ khi con bé theo họ chúng ta, chúng ta đã làm ba mẹ nó, con bé là con gái của chúng ta! Bây giờ con nói với chúng ta, Hạ Lan xin lại thân phận, chúng ta không phản đối, nhưng là họ Hoắc, trong lòng chúng ta… Trong lòng…”
Ba Thẩm không nói được.
Diệp Ân Tuấn biết lòng ba mẹ Thẩm khó chịu, nhưng không biết nên làm gì mới phải.
Ngay tại lúc này, điện thoại Diệp Ân Tuấn vang lên.
Là cuộc gọi của bà cụ Hoắc.
Diệp Ân Tuấn không biết bà cụ Hoắc muốn nói gì, rất sợ nhà họ Hoắc đang tranh cãi vấn đề này, nhưng lại không thể không nghe điện thoại, Diệp Ân Tuấn cắn răng nhận điện thoại.
“Bà Hoắc.”
“Ân Tuấn à, ta đã thương lượng với Tiêu Ái, bây giờ Hạ Lan còn không biết thân phận thật của mình, chúng ta cũng không có quyền thay con bé quyết định gì, cháu thấy thế có được không? Tạm thời xin thân phận dùng tên Thẩm Hạ Lan, chờ Hạ Lan trở lại, muốn đổi lại họ Hoắc, hay tiếp tục lấy họ Thẩm, chúng ta đều không ý kiến, đều nghe con bé. Nhiều năm qua như vậy, chỉ cần con bé có thể nhận tổ quy tông, họ gì chúng ta đều cảm thấy không có vấn đề. Huống chi hơn hai mươi năm qua, công nuôi dưỡng Hạ Lan của ba mẹ nhà họ Thẩm chúng ta không thể quên.”
Nghe được bà cụ Hoắc nói như vậy, lòng Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng trầm xuống.
“Được, bà, cháu biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn nói lại lời của bà Hoắc cho ba mẹ Thẩm.
Ban đầu ba mẹ Thẩm sửng sốt một chút, ngay sau đó ôm nhau khóc oà.
“Cám ơn mọi người, cám ơn.”
Diệp Ân Tuấn lại an ủi bọn họ mấy câu, lúc này mới rời khỏi nhà họ Thẩm.
Tống Đình bên kia không có tin tức gì, nói cách khác không có tìm được tung tích Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn trong lòng hết sức thấp thỏm.
Chẳng lẽ Thẩm Hạ Lan không lên thuyền?
Chẳng lẽ cô bị người khác bắt cóc?
Nếu không, tại sao cô vẫn không có tin tức gì?
Chuyện đã qua đã nhiều ngày, dù trên người Thẩm Hạ Lan có thương nặng hơn, bây giờ không phải cũng nên gọi điện thoại về rồi sao?
Số điện thoại anh không thay đổi, số của nhà họ Diệp cô cũng biết, thậm chí cô cũng có thể gọi cho Lam Tử Thất hoặc là ba mẹ Thẩm báo bình an, nhưng tại sao bây giờ một chút tin tức cũng không có?
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Diệp Ân Tuấn hận không được mang toàn bộ Hải Thành, thậm chí tất cả khu vực xung quanh lên kiểm tra một lần.
Ngay tại lúc này, bà Diệp gọi cho anh.
“Ân Tuấn, mẹ biết Hạ Lan mất tích là đả kích lớn với con, nhưng trước đó hay là con trở lại thăm Nghê Nghê chút đi, hai ngày nay con bé không ổn lắm, Diệp Tranh ở cạnh chăm sóc con bé, con bé thì cứ gọi mẹ, con mau trở về chút đi.”
Nghe được bà Diệp nói như vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn càng thêm khó chịu.
Người ta nói mẹ con liền tâm, đây là vì cảm giác Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện mới như vậy sao?
Bất kể nói thế nào, Diệp Ân Tuấn vẫn rất nhanh chạy về nhà họ Diệp.
Thẩm Nghê Nghê đã hôn mê.
Trên đường trở về, cơ thể Thẩm Nghê Nghê khó chịu, cho tới bây giờ chưa từng ngồi thuyền, nôn dã man, mới lên đất liền đã sốt cao.
Bà Diệp không dám chậm trễ, đưa Thẩm Nghê Nghê đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra, kết hợp bệnh cũ của Thẩm Nghê Nghê, nói thận Thẩm Nghê Nghê suy kiệt, cần chuẩn bị phẫu thuật gấp.
Mà Thẩm Nghê Nghê nói gì cũng không muốn đợi trong bệnh viện, bà Diệp không thể làm gì khác hơn là đưa con bé về, hơn nữa còn thuê bác sĩ giỏi nhất về điều trị.
Diệp Ân Tuấn thấy con gái vất vả lắm mới nuôi thêm được chút thịt lại chẳng thấy gì, vô cùng đau lòng.
Anh ngồi bên cạnh Thẩm Nghê Nghê, xoa đầu cô nhóc nói: “Ngoan nào con yêu, con phải khoẻ biết không? Mẹ con rất lo lắng cho con, nếu như bệnh con tốt lên, mẹ trở về nhất định sẽ rất vui.”
Diệp Tranh ở một bên nghe, thấp giọng hỏi: “Ba, Nghê Nghê trở lại tìm liền lão đại, chúng ta đều nói lão đại đi ra ngoài huấn luyện, đến lúc đó đừng lỡ miệng.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, phát hiện đứa nhỏ này rất trưởng thành, cũng biết vì bệnh Thẩm Nghê Nghê nên trấn an anh.
“Ừ, vất vả cho con rồi.”
“Không vất vả, con là anh lớn mà.”
Diệp Tranh ngượng ngùng cười một tiếng, rất hưởng thụ lời khen của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Nghê Nghê vẫn còn đang hôn mê, không biết chuyện Diệp Ân Tuấn trở lại, chỉ không ngừng gọi mẹ, làm cho trong lòng Diệp Ân Tuấn thêm khó chịu.
Anh đứng dậy rời khỏi phòng Thẩm Nghê Nghê, lại nghe được điện thoại nhà đột nhiên vang lên.
Sẽ là ai gọi tới?
Là Thẩm Hạ Lan sao?
Diệp Ân Tuấn căng thẳng trong lòng, nhanh chóng đi tới chỗ điện thoại.