Cục Cưng Có Chiêu

Chương 209: Anh ta cố ý gây chuyện

Trước Sau

break
Câu nói của quản gia vẫn còn chưa dứt lời, trái lại vừa nói thì lại làm bà cụ Đường tức giận.

Lúc trước nếu như không phải là nhìn thấy lợi ích của mảnh đất kia thì bà ta cũng sẽ không chủ động tìm Diệp Ân Tuấn mở lời, lúc đó ký hợp đồng bà cụ Đường cũng không có ý định viết điều khoản này vào, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nói là sợ sau này nhà họ Đường sẽ bắt chẹt, vẫn nên để luật sư bổ sung thêm điều khoản.

Bây giờ chỉ là điều khoản này để nhà họ Đường phải đâm lao theo lao.

Nếu như mảnh đất đó vẫn còn chưa chính thức đưa vào sản xuất thì Diệp Ân Tuấn đã cho rồi.

Bây giờ mảnh đất đó đã tìm được nhà đầu tư thương lượng và thậm chí cũng đã ký hợp đồng rồi, một khoản tiền lớn đã được trút vào, bây giờ cũng chỉ đợi đến khởi công kiếm tiền, lúc này Diệp Ân Tuấn lại làm như vậy với bọn họ quả thật là muốn mạng của nhà họ Đường.

Mặc dù là nói vốn lưu động của nhà họ Đường cũng không dựa vào chút tiền đó, nhưng mà bà cụ Đường vẫn đau lòng lắm nha.

Tự dưng lại bị người ta chơi một vố không hiểu, là ai thì cũng sẽ không dễ chịu, nhưng mà trong chuyện này Diệp Ân Tuấn lại còn có lý do có chứng cứ. Đứa cháu trai Đường Trình Siêu vô dụng của nhà họ Đường bọn họ thế mà lại lén lút mua Thẩm Hạ Lan nhà người ta, đồng thời còn trốn đi.

Chuyện này tiến hành âm thầm thì cũng thôi đi, vậy mà để Diệp Ân Tuấn bắt được chứng cứ.

Bây giờ bà cụ Đường hận không thể cầm cây gậy ở trong tay đánh chết cái tên khốn nạn Đường Trình Siêu này mới thôi.

Bây giờ nghe thấy quản gia nói chuyện này một lần nữa, hai mắt của bà cụ Đường khẽ đảo, trực tiếp hôn mê bất tĩnh.

Quản gia bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng ấn nhân trung của bà cụ, sau đó gọi cho bác sĩ gia đình, vất vả lắm mới làm cho bà cụ Đường tỉnh lại, lúc này có người đến thông báo Diệp Ân Tuấn đã đến rồi.

Bà cụ Đường cảm thấy không khí ở lồng ngực đều không đủ để hô hấp.

Bà ta lăn lộn trong thương trường cả đời, chưa từng nhìn thấy người nào âm hiểm như là Diệp Ân Tuấn.

“Không gặp, cứ nói là tôi bị bệnh nặng, miễn tiếp khách.”

Người mà lúc này bà cụ Đường không muốn gặp nhất đó chính là Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cũng không để ý cái gì trực, tiếp xông vào.

“Bà cụ, bà có ý gì hả?”

Diệp Ân Tuấn bước đến, giọng nói lạnh lùng làm bà cụ Đường hận không thể ngất đi một lần nữa, đáng tiếc là bà ta không có cách nào giả vờ nữa, bởi vì Diệp Ân Tuấn đã đi đến trước mặt của bà ta.

“Tôi nghe nói là bà Đường bị bệnh, cho nên cố ý mời bác sĩ đến đây để khám cho bà, không biết là hiện tại bà Đường đã khá hơn chút nào chưa?”

Diệp Ân Tuấn cười nhạt, lộ ra vẻ nho nhã lễ độ nhưng mà bà cụ Đường đã sớm mắng anh ở trong lòng.

Cái tên gian thương này!

Nhưng mà trên mặt của bà cụ vẫn treo nụ cười.

“Diệp tổng, ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy?”

“Gió tà.”

Diệp Ân Tuấn thờ ơ nở nụ cười, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Bà cụ, chúng ta đều là người làm ăn, người làm ăn quý trọng chữ tín. Lúc trước bà cụ muốn mảnh đất ở phía nam thì cũng đã nói rõ ràng với tôi rồi, ân huệ trước đó của nhà họ Đường với Hạ Lan đều xóa bỏ hết, hai nhà chúng ta không ai nợ ai, thậm chí bà cũng đã hứa hẹn với tôi là sẽ trông chừng đứa cháu trai của bà cho đàng hoàng, sẽ không để cho anh ta làm bất cứ chuyện gì quá đáng với vợ của tôi. Nhưng mà hiện tại cháu trai của bà lại nhốt vợ của tôi, dù sao thì bà cụ cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý đối với chuyện này, không phải là nhà họ Đường đất cũng muốn người cũng muốn lấy luôn đó chứ?”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, thậm chí cũng không có dao động, nhưng mà giống như là một cái tác vang dội đánh ở trên mặt của bà cụ Đường trước mặt của tất cả mọi người.

Gương mặt già nua của bà ta không chịu đựng nổi.

“Diệp tổng, thằng nhỏ lớn lên không có mẹ, thằng cháu hư hỏng Trình Siêu lại làm gì ở bên ngoài tôi thật sự không biết, tôi cũng đang cho người đi tìm thằng bé, đến bây giờ vẫn còn chưa trở lại nữa ư?”

“Bà cụ, bà nói như vậy cũng không đúng đâu, lúc mà bà muốn mảnh đất đó thì bà cũng đâu có nói như vậy.”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có chút bức người.

Bà cụ Đường bị nghẹn không có lời nào để nói, gương mặt già nua đỏ bừng lên.

“Nhà họ Đường là danh môn vọng tộc, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có, tại sao lại phải đoạt phụ nữ với nhà họ Diệp chúng tôi. Bà cũng biết rồi đó, Hạ Lan là vợ của tôi, còn đã sinh ra một trai một gái, cho dù là nhà họ Đường các người không quan trọng việc Hạ Lan là người phụ nữ của tôi thì cũng phải xem xem Hạ Lan có vui hay không chứ? Tôi nghe nói là Hạ Lan bị cháu trai của bà ép buộc giữ lại, nếu như cô ấy thật sự có tình cảm với cháu trai Đường Trình Siêu của bà thì tôi cũng sẽ không làm khó, nhưng mà Hạ Lan với tôi là thật lòng yêu nhau, nhà họ Đường làm như vậy không phải là có chút khi dễ người khác rồi à? Hay là cảm thấy nhà họ Diệp chúng tôi không có người?”

Diệp Ân Tuấn càng nói thì giọng nói càng lạnh lùng, mà bà cụ Đường thì lại nhỏ mồ hôi.

Cả đời này của bà ta có lúc nào nhận phải sự sỉ nhục như thế này.

Nhưng mà hiện tại tất cả những chuyện này lại làm cho bà ta không có cách nào biện minh cho mình, một bụng lửa giận cũng không có chỗ để phát tiết, lúc nhìn thấy quản gia đứng ở bên cạnh lập tức giận bùng phát.

“Còn đứng đó làm gì nữa hả? Gọi điện thoại cho thằng cháu bất hiếu kia đi, nói là tôi sắp chết rồi, kêu nó trở về chịu tang!”

Bà cụ Đường thật sự giận dữ dội.

Quản gia thấy lời nói này mà bà ta cũng đã nói ra rồi, vội vàng chạy đi gọi điện thoại cho Đường Trình Siêu.

Đường Trình Siêu uống say, thấy cuộc gọi của nhà cổ, lúc đầu cũng không có ý định nhận nhưng mà vẫn cứ luôn vang lên, vang lên làm cho anh ta tâm phiền ý loạn.

“Chuyện gì?”

Anh ta giận dữ quẹt nút nghe.

Quản gia nơm nớp lo sợ: “Cậu chủ, cậu nhanh chóng trở về nhà đi, Diệp tổng nhà họ Diệp đến rồi, làm cho bà cụ vô cùng tức giận, bà cụ nói nếu như mà cậu không về thì cứ đợi nhặt xác của bà ấy đi.”

Mặc dù là nói như vậy không hay cho lắm, nhưng mà quản gia thật sự không có cách nào khác.

Mấy ngày nay sức khỏe của bà cụ Đường thật sự không tốt, vốn dĩ trái tim của bà ấy đã không khỏe, nếu như kích động quá mức mà hôn mê bất tỉnh, quản gia quả thật không dám nghĩ.

Huống hồ gì Diệp Ân Tuấn còn không phải là người dễ nói chuyện, đương nhiên quản gia hi vọng Đường Trình Siêu có thể trở về chủ trì đại cục.

Đường Trình Siêu nghe thấy Diệp Ân Tuấn đến nhà cổ nhà họ Diệp, hai mắt híp lại: “Tôi trở về ngay đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Đường Trình Siêu nhìn mình thê thảm tiều tụy ở trong gương, cười khổ nói: “Đường Trình Siêu ơi Đường Trình Siêu, sao mày có thể biến mình trở thành như thế này được hả, chẳng lẽ mày muốn để Diệp Ân Tuấn nhìn thấy à?”

Anh ta đấm một phát vỡ cả tấm gương, sau đó nhanh chóng chỉnh lý mình cho thật tốt, thay một bộ quần áo lúc này mới đi ra cửa.

Cũng không trôi qua bao lâu, Đường Trình Siêu liền trở về nhà cổ nhà họ Đường.

Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên ghế sofa nhàn nhã uống nước trà, mà bà cụ Đường ở đối diện bị chọc sắp giận muốn chết.

Nhìn thấy Đường Trình Siêu trở về, bà cụ cũng không đoái hoài gì đến đạo đức tu dưỡng của mình cần phải giữ vững ở trước mặt của người ngoài, trực tiếp ném ly nước ở trước mặt mình về phía Đường Trình Siêu.

“Cái thằng cháu vô dụng này, cháu còn biết trở về nữa hả?”

Đường Trình Siêu vội vàng tránh qua một bên, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cười cợt mình thì sắc mặt của Đường Trình Siêu trở nên âm trầm.

“Diệp tổng, anh có ý gì đây?”

“Tôi còn muốn biết là Đường tổng có ý gì nữa đó. Đường tổng không tiếc một khoản tiền lớn và mua vợ của tôi, đồng thời giam cầm, bây giờ tôi mang theo ba trăm tỷ đến đây hi vọng và Đường tổng sẽ thả Thẩm Hạ Lan, vợ của tôi ra. Tôi nghĩ là chúng ta đều là nhân vật có mặt mũi, còn không đến mức phải kéo đến cục cảnh sát làm gì.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn chọc tức Đường Trình Siêu.

“Diệp Ân Tuấn, anh nói ra lời này không cảm thấy là nó vô lý hả, đúng là tôi đã mua Thẩm Hạ Lan nhưng mà cô ấy đã bị người khác cướp đi rồi.”

“Bây giờ anh đang nói lý do thoái thoát với tôi đó à, anh cảm thấy là tôi sẽ tin ư?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên đứng dậy trực tiếp giằng co với Đường Trình Siêu.

Đường Trình Siêu cười lạnh nói: “Cái này chẳng lẽ không phải là kiệt tác của Diệp tổng à? Đã đón người ta về rồi cần gì phải đến nhà họ Đường chúng tôi gây sự chứ hả, Diệp tổng, chuyện này anh làm cũng không rõ cho lắm.”

“Nếu như tôi đã thật sự tìm được vợ của tôi rồi thì tôi cần gì phải đến đây chứ? Đường Trình Siêu, tôi biết tình cảm của anh đối với Hạ Lan, từ bắt đầu đại học thì tôi đã biết rồi, nhưng mà Hạ Lan đã gả cho tôi, anh vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định. Chuyện năm năm trước tôi rất biết ơn anh, cũng vì chuyện này mà tôi đã rút lui hết các tiềm lực kinh tế của nhà họ Diệp khỏi nước Mỹ, trả lại một mảnh đất cho nhà họ Đường của các người, hiện tại các người đã cầm được lợi ích rồi thì lại âm thầm giam giữ vợ của tôi. Anh có ý gì hả?”

Lời nói hùng hổ dọa người của Diệp Ân Tuấn rốt cuộc cũng đã chọc giận Đường Trình Siêu.

“Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng! Bây giờ Thẩm Hạ Lan đang ở đâu, chắc có lẽ là cũng không ai rõ ràng hơn anh đâu Diệp Ân Tuấn. Tôi nói cho anh biết, ở đây là nước Mỹ, không phải là Hải Thành, anh đừng có đùa giỡn lưu manh ở đây với tôi!”

Lửa giận của Đường Trình Siêu và Diệp Ân Tuấn hết sức căng thẳng.

Đúng lúc này điện thoại di động của Đường Trình Siêu lại vang lên.

Anh ta không hề suy nghĩ chút nào mà trực tiếp nhấn nút trả lời.

“Có chuyện gì?”

“Đường tổng, không xong rồi, cô Thẩm chạy trốn rồi.”

Điện thoại là của thư ký của Đường Trình Siêu gọi tới, bởi vì lúc này đều im lặng cho nên tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng giọng nói của Đường Trình Siêu trong điện thoại.

“Cô đang nói tào lao cái gì vậy hả?”

Đường Trình Siêu quả thật bị chọc giận đến điên rồi, không biết là thư ký của mình rốt cuộc bị cái gì, còn sắc mặt của bà cụ Đường lại vô cùng khó coi.

“Đường Trình Siêu, có phải là con thật sự muốn bởi vì một người phụ nữ mà đạp đổ cả nhà họ Đường luôn không?”

“Không có đâu bà nội, Thẩm Hạ Lan đã được người ta cứu đi từ lâu rồi, chuyện này không phải là thật.”

Đường Trình Siêu muốn giải thích, Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng cười một tiếng: “Thư ký chắc là thư ký của anh đúng không? Chẳng lẽ là thư ký của anh lại còn nói dối à?”

Lời này của Diệp Ân Tuấn vừa mới nói ra, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.

Thư ký Trương đã đi theo Đường Trình Siêu nhiều năm rồi, gần như là sau khi tốt nghiệp đại học thì đã làm việc ở bên cạnh của Đường Trình Siêu, người nào cũng biết thư ký Trương có ý với Đường Trình Siêu, nếu như nói ai cũng có khả năng phản bội Đường Trình Siêu thì duy nhất chỉ có thư ký Trương sẽ không làm vậy.

Nhưng mà bây giờ cuộc điện thoại này lại là của thư ký Trương gọi tới, cái này khiến cho bà cụ Đường thiếu chút nữa ngất đi một lần nữa.

“Cái thằng cháu hư đốn này, còn không mau nói thật đi, rốt cuộc là con đã nhốt cô Thẩm, à không, bà Diệp ở đâu rồi?”

“Con không có, bà nội!”

Đường Trình Siêu cảm thấy oan uổng muốn chết đi được.

Mặc dù là anh ta cũng không hiểu tại sao thư ký Trương lại gọi một cuộc điện thoại cho anh ta, nhưng mà bây giờ anh ta có miệng cũng không thể biện minh được.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Nếu như Thẩm Hạ Lan không có chuyện thì còn tốt, nếu như cô ấy có xảy ra vấn đề gì thì anh cũng đừng trách Diệp Ân Tuấn tôi không khách khí với nhà họ Đường của các người!”

Nói xong, anh trực tiếp xoay người lại thở phì phò rời đi.

Bà cụ Đường chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, vội vàng kêu quản gia lấy nước cho bà ta uống.

Đường Trình Siêu nhìn thấy bộ dạng này của bà cụ giống như không phải là giả vờ, vội vàng bước tới.

“Bà nội, bà tin tưởng cháu đi, mặc dù là cháu có âm thầm mua Thẩm Hạ Lan, đúng là cháu cũng đã nhốt cô ấy mấy ngày, nhưng mà cô ấy thật sự được người cứu đi rồi. Cháu nghi ngờ người đó chính là Diệp Ân Tuấn, anh ta đây là đang cố ý gây chuyện.”

Lời này Đường Trình Siêu vừa mới nói ra, bà cụ cũng kiềm chế không được mà tán một bạt tay, trực tiếp đánh trên mặt của Đường Trình Siêu nóng rát, trong miệng còn có mùi sắt rỉ trào ra.
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc