Tống Đình lạnh đến run rẩy, vội vàng mặc áo khoác vào, hơn nữa không khỏi nói: "Đây là mùa đông sao?”
“Trong này là mùa đông lợi dụng nguyên lý sinh vật để mô phỏng.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, nhấc chân đi vào bên trong.
Tống Đình không hiểu lắm ý của Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng không hỏi nhiều, cứ thế đi vào theo.
Ở đây có rất nhiều giống hoa mai, thậm chí ngay cả cây mai xanh cũng có, có thể thấy được Diệp Ân Tuấn thực sự đã tốn rất nhiều tâm tư.
Hương hoa mai thấm vào ruột gan.
Thẩm Hạ Lan bước chậm trong rừng hoa mai, trái tim lại từng chút tan chảy.
Đi đến cuối cùng là một phòng tranh.
Thẩm Hạ Lan bước chậm về phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tranh ra, một mùi thơm xông vào mũi.
Nơi này cũng đặt bồn hoa mai, so với hoa mai tự nhiên bên ngoài càng thêm tinh xảo.
Thẩm Hạ Lan nhìn bức tranh treo bên trong phòng tranh, ít nhiều cảm thấy quen mắt.
Đột nhiên con ngươi của cô đỏ lên.
Đó là một tác phẩm khi cô mới học vẽ năm bốn tuổi, thực ra cũng không tính là tác phẩm, chỉ là vẽ nguệch ngoạc mà thôi, nhưng tại sao Diệp Ân Tuấn lại có?
Thẩm Hạ Lan đi tới trước mặt, nhìn dấu vết mình lưu lại phía trên, xác định đây chính là bức tranh năm đó của mình.
Nhìn theo hướng bắc này, có tác phẩm của cô lúc năm tuổi, lúc bảy tuổi, lúc tám tuổi, còn có tranh đoạt giải mười hai tuổi. Mãi cho đến khi Thẩm Hạ Lan tốt nghiệp đại học, trong này gần như đã có tất cả các tác phẩm trong cuộc đời cô.
Mỗi một tác phẩm, đều được Diệp Ân Tuấn kêu người đóng khung treo lên, bên trên không có một chút bụi tàn. Nước mắt của Thẩm Hạ Lan sắp không ngừng rơi.
Người đàn ông ngốc nghếch này, tại sao cho tới bây giờ cũng không cho cô biết những điều này?
“Năm năm qua Diệp Ân Tuấn thường xuyên đến không?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút trầm thấp.
Tống Đình gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc mới bắt đầu, Tổng giám đốc Diệp thường xuyên ở đây một mình, ai cũng không cho ở cùng, sau đó là một tuần đến một lần, đều không xê chuyển. Nhưng mà mỗi lần đến đây, Tổng giám đốc Diệp đều là một mình, ngay cả tôi cũng không được đi theo. Anh ấy nói đây là không gian riêng tư của anh ấy, không cho bất cứ ai đặt chân vào. Hôm nay tôi đưa mợ chủ đến đây, không biết sau này Tổng giám đốc Diệp có mất vui không.”
“Sẽ không.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, mặt mày ẩn tình.
Cô xem toàn bộ bức tranh, dường như đã xem hết cuộc đời mình.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không lập mộ cho cô, nhưng lại dùng cách này để nhớ cô, nhớ cô. Tình cảm sâu đậm như vậy nếu không phải là tình yêu, vậy còn có cái gì là tình yêu đây?
Thẩm Hạ Lan từ từ quan sát, tỉ mỉ quan sát.
Xuyên qua bức tranh, phía sau là một gian phòng ngủ.
Ở đây treo một bộ váy cưới và lễ phục kiểu Trung Quốc.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra, đó là cô mặc lúc kết hôn, lúc trước chiếc váy cưới này là do Diệp Ân Tuấn mang từ nước ngoài đến. Mặc dù hôn lễ được tổ chức vô cùng vội vàng, nhưng tất cả những gì nên cho Thẩm Hạ Lan cô, Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ không chấp nhận qua.
Nghe nói chiếc váy cưới này được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris, Diệp Ân Tuấn đã đặt trước đó rất lâu.
Có lẽ năm đó không phải chuẩn bị cho Thẩm Hạ Lan, nhưng cuối cùng mặc lên người cô, trở thành áo cưới của cô, lễ phục kết hôn của cô.
Trong lúc đó, lễ phục kiểu Truyền thống là do Thẩm Hạ Lan tự chọn, hai cổ áo mở, rất cổ điển, cũng rất đoan trang khí chất.
Cô đi tới trước lễ phục, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ phía trên.
Ở phía sau lễ phục treo một bộ quần áo đuôi tôm màu trắng, đó là Diệp Ân Tuấn mặc năm đó, là Thẩm Hạ Lan tự tay mua cho anh.
Hôm nay bộ lễ phục này được treo ở đây, chính giữa phòng ở phía sau có treo một tấm biển, trên đó viết bốn chữ lớn mạ vàng.
“Trăm năm hòa hợp!”
Mũi Thẩm Hạ Lan cay cay, không nhịn được nữa rơi lệ.
Nắm lấy tay anh, cùng anh đi đến lúc già, đây là ý nghĩ duy nhất của cô khi gả cho Diệp Ân Tuấn. Năm năm trước cô cho rằng Diệp Ân Tuấn ruồng bỏ cô, từ đó bắt đầu hận người đàn ông này, lại không nghĩ rằng năm năm qua, anh lại dùng phương thức này để tưởng nhớ cuộc hôn nhân và tình cảm giữa bọn họ.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy trên bàn trung tâm của căn phòng đặt hai chiếc nhẫn, chính là nhẫn lúc bọn họ kết hôn.
Lúc đó Thẩm Hạ Lan để nhẫn lại, không ngờ Diệp Ân Tuấn vẫn còn giữ lại.
Dưới nhẫn là giấy chứng nhận kết hôn của họ.
Giấy chứng nhận kết hôn đã không còn mới, thậm chí bên góc có chút mài mòn, nhìn ra được người ta thường xuyên vuốt ve lật xem.
Thẩm Hạ Lan lấy ra nhìn thoáng qua, bộ dạng đã từng quen thuộc làm cho cô nước mắt nóng doanh tròng.
Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, Thẩm Hạ Lan lấy ảnh chụp trong ống tay áo ra.
Đó là từ nhà họ Hoắc đem theo, là người phụ nữ trên giá vẽ của Hoắc Chấn Phong, là một tấm ảnh ố vàng, nhưng quỷ dị chính là, cô ta lại giống hệt Thẩm Hạ Lan trước kia!
Trên thế giới này làm sao có thể có người tương tự như vậy?
Mấu chốt là người phụ nữ nếu có quan hệ gì với Hoắc Chấn Phong, hiện tại cũng xấp xỉ tuổi của mẹ Thẩm rồi chứ?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút bất an.
Người phụ nữ này có quan hệ gì với cô?
Tại sao lại giống như vậy?
Nếu như nói bọn họ là một người, phỏng chừng cũng sẽ không ai hoài nghi, thế nhưng cô lại hết lần này tới lần khác không có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ này.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan dâng lên sự nghi ngờ.
Cô chưa từng nghe nói mình không phải là con của nhà họ Thẩm, càng chưa từng nghe nói nhà họ Thẩm có quan hệ gì với nhà họ Hoắc, thậm chí có quan hệ thân thích gì, như vậy bức ảnh tương tự này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không ra.
Cô lại cất bức ảnh đi.
Nơi này khắp nơi đều là hơi thở của cô, mặc dù cô không có ở đây, nhưng nơi này một hoa một cỏ, một cây một cành đều là dựa theo sở thích của cô mà trang trí.
Thay vì nói đây là nghĩa trang tư nhân của Diệp Ân Tuấn, không bằng nói là cho Thẩm Hạ Lan cô đặc biệt tạo không gian riêng tư.
Thẩm Hạ Lan ngồi ở trong phòng, mặc dù rét lạnh vô cùng, nhưng trái tim lại nóng, máu sôi trào.”
Tống Đình lạnh đến mức có chút không chịu nổi, không thể không nhắc nhở Thẩm Hạ Lan: "Mợ chủ, chúng ta nên trở về, Tổng giám đốc Diệp cũng không biết đã ăn cơm trưa chưa.”
Bị anh ta nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ tới mình còn chưa kịp ăn cơm trưa, càng đừng nói đến Diệp Ân Tuấn.
“Được, trở về thôi.”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan không thể chờ đợi được muốn gặp Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này quả thực quá nội liễm rồi.
Anh đối tốt với cô vì sao không nói sớm cho cô biết?
Tại sao năm năm qua nhớ nhung cô không cho cô biết?
Thẩm Hạ Lan không kịp chờ đợi đi ra ngoài, thậm chí ở cửa ngã một cái, Tống Đình sợ tới mức vội vàng đỡ, Thẩm Hạ Lan lại cười nói: "Không có chuyện gì, không đau đâu.”
Tống Đình cảm thấy cảm xúc của Thẩm Hạ Lan có chút thay đổi, vui vẻ có chút khó hiểu.
Anh ta không biết vì sao, nhưng vẫn đỡ Thẩm Hạ Lan dậy.
Đầu gối Thẩm Hạ Lan có chút bầm tím, nhưng lại không để ý.
Sau khi hai người ra khỏi lâm viên tư gia, một đường chạy đến bệnh viện. Lúc đi ngang qua Ngự Thực Viên, Thẩm Hạ Lan bảo Tống Đình dừng lại.
Cô đi vào mua cho Diệp Ân Tuấn một phần canh bồ câu.
Nghe nói canh bồ câu rất có lợi cho việc lành vết thương.
Thẩm Hạ Lan cẩn thận cầm canh bồ câu về phòng bệnh.
“Diệp Ân Tuấn, anh xem tôi mang về cho anh cái gì này?”
Thẩm Hạ Lan thanh âm trong trẻo, mang theo một tia vui vẻ cùng mừng rỡ.
Diệp Ân Tuấn lại thản nhiên nhìn cô, không buồn không vui.
“Sao vậy?”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhận ra bầu không khí trong phòng bệnh hình như không đúng lắm.
Tống Đình vội vàng nghĩ tới điều gì đó, vừa muốn mở miệng, lại bị Diệp Ân Tuấn quát lớn.
“Đi ra ngoài!”
Một tiếng quát lớn này mang theo một tia áp lực cùng sự nhưỡng nhịn, càng có một tia phẫn nộ nói không nên lời.
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc, đặt bát canh bồ câu trong tay lên bàn, nhanh chóng rót một chén ra đưa cho Diệp Ân Tuấn, cười nói: "Anh thừa dịp còn nóng nhanh uống, tôi nghe người già nói, trên người có vết dao, uống canh bồ câu sẽ nhanh lành lại. Hôm nay không có thời gian, ngày mai tôi tự mình mua bồ câu nấu cho anh.”
Diệp Ân Tuấn nhìn canh bồ câu nóng hổi trước mắt, trong đầu lại không ngừng hiện ra lời Triệu Ninh hỏi Thẩm Hạ Lan.
Anh đột nhiên mở miệng.
“Lần này em trở về là vì báo thù và trả thù phải không? Tất cả những gì em làm với tôi đều là hư tình giả ý, đều là vì lợi dụng tôi phải không?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngẩn người.
Cô dường như hiểu ra điều gì đó, cánh tay ít nhiều có chút cứng ngắc.
“Anh để Tống Đình đi theo tôi là vì giám sát tôi?”
“Nói cho tôi biết có phải không? Trước kia em đối tốt với tôi, tình cảm đối với tôi đều đã bị trận hỏa hoạn kia thiêu rụi rồi có phải không? Bây giờ tình cảm của em dành cho tôi là gì? Là hận? Hay là trả thù? Em muốn biết sau khi Diệp Ân Tuấn tôi yêu Thẩm Hạ Lan em sẽ như thế nào sao? Bây giờ hài lòng chưa? Có cảm giác hài lòng hay không? Có phải em cũng phải để tôi trải nghiệm sự tuyệt vọng của em trong đám cháy không? Em nói đi, chỉ cần em nói, tôi sẽ đi. Tôi thành toàn cho sự trả thù và lửa giận của em.”
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn có chút đỏ tươi, Thậm chí có những thứ trong suốt quanh quẩn trong hốc mắt.
Tim đau quá!
Thì ra yêu một người không chỉ có ngọt ngào, còn có đau đớn thấu xương.
Anh cho rằng năm năm qua anh đã trải qua năm tháng dày vò nhất trên thế giới, không nghĩ tới năm năm thời gian còn không bằng hiện tại Triệu Ninh hỏi lại Thẩm Hạ Lan một câu.
Cô không trả lời, đó chính là cam chịu!
Vừa nghĩ đến Thẩm Hạ Lan mang theo tâm tư báo thù trở lại gần mình, vừa nghĩ đến từ lần gặp mặt này đến bây giờ, Thẩm Hạ Lan lạt mềm buộc chặt, Diệp Ân Tuấn có chút không chịu nổi.
Anh giống như một kẻ ngốc bị đùa giỡn xoay quanh.
Nếu mà Thẩm Hạ Lan trở về rồi nói cho anh biết, cô là vì năm đó báo thù mà đến, cho dù là muốn cái mạng này của anh, anh cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ anh lòng đau vô cùng.
Vẫn như cũ có thể vì cô trả giá hết thảy, thậm chí là mạng sống, chỉ là vị trí ngực giống như bị người xé ra một cái động lớn, máu tươi đầm đìa, thống khổ không muốn sống.
Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, anh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên.
Nhưng tại sao trái tim không hiểu sao lại có chút chua xót?
“Diệp Ân Tuấn, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Vậy là như thế nào? Em dám nói em trở về không phải là vì trả thù tôi? Không phải vì trở về lợi dụng tôi không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn run rẩy.
Thẩm Hạ Lan lại không phản bác được.
Ý định ban đầu của cô khi trở về quả thật là để trả thù, còn là để trở về lấy đi một thứ trên người Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ cô phải giải thích thế nào?
Thẩm Hạ Lan sốt ruột nói: "Trước đây đều là bởi vì hiểu lầm, bây giờ tôi đối với anh là thật. Diệp Ân Tuấn, tôi thừa nhận lần này tôi trở về đối với anh quả thật có ý đồ khác, nhưng đó không phải là vì bản thân tôi, mà là vì chúng ta…”
“Đủ rồi!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cắt đứt lời của cô, thậm chí còn lật đổ bát canh bồ câu trong tay cô.
Canh bồ câu rất nóng, lúc hắt canh đổ trúng bàn tay của Hạ Lan, mu bàn tay cô lập tức đỏ lên.
Diệp Ân Tuấn muốn đưa tay ra nhưng chỉ nhìn một chút, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Anh nắm chặt hai tay của mình lại, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!”