Cục Cưng Có Chiêu

Chương 103: Tôi có thể ở lại đây đêm nay không?

Trước Sau

break
Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến suy nghĩ của Hoắc Chấn Đình, cô đứng lên trước, nhanh chóng bước tới cửa phòng phẫu thuật.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”

Lòng bàn tay Thẩm Hạ Lan đổ đầy mồ hôi.

Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này, dường như còn căng thẳng hơn gấp trăm ngàn lần so với khi cô kiểm tra điểm thi đại học.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở phào một hơi: “Tạm thời không có vấn đề gì, nhưng còn phải xem đêm nay có sốt không. Nếu vượt qua được đêm nay thì ngày mai có thể tỉnh lại, như vậy sẽ không sao nữa, còn nếu không qua được...”

Bác sĩ không nói nốt vế còn lại nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn có thể hiểu được.

Đêm nay là đêm quan trọng nhất.

“Tôi có thể ở lại đây đêm nay không?”

Thẩm Hạ Lan biết với chấn thương nghiêm trọng của Diệp Ân Tuấn, có lẽ sẽ bị đưa thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mà phòng chăm sóc đặc biệt sẽ không cho phép người nhà vào cùng, nhưng cứ vậy mà về, cô không thể yên tâm được.

Cô không ngừng nói với bản thân rằng Diệp Ân Tuấn là hy vọng duy nhất của Thẩm Nghê Nghệ, chỉ khi anh khỏe lại thì Nghê Nghê mới có hy vọng.

Bác sĩ hơi khó xử.

Đúng lúc này Tống Đình quay lại.

“Để cô ấy ở lại đi, cô ấy là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Diệp, là bà chủ tương lai của nhà họ Diệp chúng ta!”

Lời này của Tống Đình khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Bác sĩ thấy Tống Đình nói vậy thì vội vàng trở nên cung kính với cô.

“Cô Thẩm, vui lòng thay quần áo vô trùng rồi theo chúng tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng trước khi vào tốt nhất cô hãy ăn gì đó đi, vì chúng tôi không cho phép người nhà ăn uống trong đó. Cô biết đấy, người bệnh có dung dịch dinh dưỡng.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu đồng ý

Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa đói nhưng vì để có sức khỏe chăm sóc Diệp Ân Tuấn, cô vẫn cố gắng ép bản thân ăn một ít đồ ăn, sau đó thay quần áo vô trùng rồi vào phòng chăm sóc đặc biệt cùng Diệp Ân Tuấn.

Hoắc Chấn Đình muốn nói gì đó nhưng không ai cho anh ta cơ hội.

Tống Đình thấy anh ta như vậy thì hờ hững nói: “Cậu chủ Hoắc, anh đợi ở ngoài đi. Cô Thẩm nhà chúng tôi nói rồi, trước khi tổng giám đốc Diệp chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm thì anh không được đi đâu hết.”

“Nực cười! Từ bao giờ mà Hoắc Chấn Đình tôi muốn đi đâu lại do một người phụ nữ quyết định chứ?”

Hoắc Chấn Đình nói xong, vệ sĩ của anh ta đã có phần không nghiêm túc được nữa.

Không do một người phụ nữ quyết định thế anh đi đi, việc gì phải ở lại đây mãi, nhất định phải đợi đến khi  yếu ớt như vậy.

Cô vẫn luôn nghĩ trận hỏa hoạn năm năm trước đã thiêu rụi tình cảm trong lòng cô thành tro bụi, nhưng lúc này cô mới nhận ra mình vẫn còn chút ấm áp dành cho anh.

Diệp Ân Tuấn đang hôn mê cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như có thể ra đi bất cứ lúc nào, khiến cô không tự chủ nghĩ đến Thẩm Nghê Nghê.

Từ lúc lọt lòng đến giờ, Thẩm Nghê Nghê cũng ngủ nhiều hơn thức, giống như Diệp Ân Tuấn lúc này.

Đang nghĩ tới đây thì điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên tiếng chuông cuộc gọi video.

Thẩm Hạ Lan vội hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lúc này cô mới phát hiện là con gái Thẩm Nghê Nghê gọi tới.

Đây có được tính là một loại thần giao cách cảm không?

Thẩm Hạ Lan cười khổ nhưng vẫn nhanh chóng ấn nút nghe.

“Mẹ”

Giọng nói non nớt, mềm mại của Thẩm Nghê Nghê vọng lại, giống như đôi bàn tay dịu dàng xoa dịu nỗi đau trong lòng Thẩm Hạ Lan.

“Nghê Nghê, vừa mới ngủ dậy à con?”

“Vâng, mặt trời hôm nay thật ấm áp! Nhưng mẹ à, ngực con khó chịu lắm. Mẹ, mẹ đang ở đâu thế? Mẹ đang ở bệnh viện à? Mẹ bị ốm sao?”

Thẩm Nghê Nghê ở bệnh viện quanh năm, đương nhiên vô cùng quen thuộc với các thiết bị ở bệnh viện. Phòng chăm sóc đặc biệt cũng là nơi cô bé thường hay đến, bây giờ nhìn thấy ở đây, cô bé không khỏi lo lắng sốt ruột.

Thấy con gái lo lắng như vậy, Thẩm Hạ Lan lật đật nói: “Không, mẹ không bị ốm, nhưng một người bạn của mẹ ốm nên mẹ đến đây chăm sóc.”

“Bạn của mẹ ạ? Nghê Nghê có biết không? Là nam hay nữ ạ? Mẹ, con có thể nhìn một lát không?”

Thẩm Nghê Nghê không phải cô bé quá hiếu kỳ, nhưng đột nhiên cô bé lại muốn được thấy người bạn này của mẹ.

Trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên siết chặt.

“Sao Nghê Nghê lại muốn thấy người bạn này của mẹ?”

“Con không biết, con chỉ muốn nhìn một lát thôi, không được ạ?”

Môi Thẩm Nghê Nghê cũng tái nhợt như Diệp Ân Tuấn lúc này.

Thẩm Hạ Lan vốn định từ chối nhưng cuối cùng cô cũng không đành lòng, bèn nhẹ nhàng chĩa điện thoại vào mặt Diệp Ân Tuấn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, một cảm giác kỳ lạ quanh quẩn trong lông ngực khiến cô bé không khỏi hét lên.

“Mẹ, chú ấy là ai vậy? Sao lại giống con đến thế?”
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc