Liên Hoa, tân hôn hạnh phúc! Mục Thần mặc bộ tây trang phù rể màu trắng, mặt tươi cười chúc mừng.
Tổng giám đốc Liên, đầu bạc răng long! Thời Hoan và Thời Lạc cùng mặc trang phục của dâu phụ, chân thành nói chúc mừng.
Vĩnh kết đồng tâm, mỹ mãn hạnh phúc! Tần Mẫn Mẫn cũng mặc trang phục của dâu phụ, thật lòng chúc phúc.
Uyển Nhu cũng là dâu phụ cười nói: Ha ha, Liên Hoa, còn chúc cậu sớm sinh quý tử, nhưng mà lần này cậu nhất định phải để tiểu bảo bảo nhận tớ làm mẹ nuôi! Tiểu Bạch không muốn gọi, thật là đáng tiếc.... ...
Tiểu Bạch mặc trang phục của hoa đồng giơ chân: Cháu chỉ có một mẹ, mới không cần mẹ nuôi mẹ kiếp cái gì! Dì Uyển Nhu, về sau em gái cháu tuyệt đối cũng sẽ không nhận dì làm mẹ nuôi!
Hả, sao Tiểu Bạch xác định nhất định sẽ có em gái? Ngộ nhỡ là em trai thì thế nào? J cũng mặc tây trang màu trắng, anh nói bằng tiếng Trung quái dị, chen vào hỏi.
Nhất định là em gái! Là em gái đáng yêu ngọt ngào mềm mại! Không cần em trai đâu! Tiểu Bạch giận dữ kêu la: Không cho phép chú J nói gở, nếu không cháu lập tức đóng băng tài khoản ngân hàng của chú, để cho chú chỉ có thể uống gió tây bắc!
... ....
Liên Hoa nhìn mọi người trong phòng, dịu dàng cười.
Cô ngồi trong phòng nghỉ của cô dâu ở khách sạn cao cấp thành phố K, mặc trên người áo cưới đắt tiền được đặt riêng, đồ trang sức tinh sảo như vẽ thêm mắt rồng càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của cô.
Hôm nay, cô gả cho người đàn ông mình yêu, cô ở đây đợi Triển Thiểu Khuynh tới đón cô.
Trong nháy mắt hình như suy nghĩ lại trở về năm năm trước, khi đó cô thấp thỏm do dự có muốn gả cho Đỗ Yến Thừa không, mà năm năm sau, hôm nay, cô thản nhiên chờ đợi hôn lễ, lòng tràn đầy hạnh phúc vui vẻ.
Sao có thể may mắn vậy, cô có thể tìm được người duy nhất làm bạn với mình đến hết đời trong bể người, cùng tiến vào lễ đường với anh!
Từ sau khi cầu hôn thành công trước toàn thế giới, đến bây giờ chính thức cử hành hôn lễ, thời gian đã qua hai tháng.
Cô và Triển Thiểu Khuynh đều phải bận rộn xử lý công việc chồng chất ở công ty, việc tổ chức và chuẩn bị hôn lễ hầu như do ông cụ Triển—— à không, hiện tại nên đổi lại, đều là ba sắp xếp, vào hôm nay là ngày lành, cô khoác áo cưới, gả cho Triển Thiểu Khuynh làm vợ.
Tiểu Bạch là hoa đồng trong hôn lễ, Thời Hoan Thời Lạc Uyển Nhu Mẫn Mẫn đều là phù dâu của cô, Mục Thần và J biến thành trai đẹp sau khi giảm cân làm phù rể, hôn lễ lần này của cô, nhận mong đợi của tất cả mọi người, tràn đầy hạnh phúc.
Giờ lành đã đến, Liên Hoa, con nên vào lễ đường rồi! Mặt ông cụ Triển đỏ lừ đi vào, ông mặc bộ tây trang sang trọng, lại không giấu được vui mừng: Phù rể phù dâu và hoa đồng đáng yêu nhất của chúng ta, phải bắt đầu làm việc rồi..., mỗi người đều có vị trí và riêng đừng đi nhầm chỗ, hôm nay không cho phép ai gây ra lỗi!
Một phòng tuôn ra một tràng tiếng nói tiếng cười, phù rể đi ra khỏi cửa phòng, đến lễ đường tìm chú rễ, mà dâu phụ và Tiểu Bạch vây quanh Liên Hoa, sửa sang lại váy cưới và trang sức cho cô.
Liên Hoa của chúng ta thật là đẹp động lòng người, Thiếu Khuynh nhà ta thật là có phúc! Ông cụ nhìn Liên Hoa ăn mặc kiều diễm ướt át, cười không khép miệng, ông lắc lư tay trái, nói với Liên Hoa: Hôm nay ba tạm thời thay thế vị trí ba con, dắt con đi qua thảm đỏ trong hôn lễ, tự tay giao con cho Thiếu Khuynh!
Vâng. Liên Hoa gật đầu một cái, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ông cụ, dâu phụ và Tiểu Bạch từ từ đi lên thảm đỏ.
Triển Thiểu Khuynh đã sớm nóng nảy chờ ở lễ đường vừa thấy Liên Hoa, hô hấp cũng cứng lại, cô thật là đẹp, đẹp đến cực hạn!
Ông cụ Triển dắt Liên