Liên Hoa dùng ham muốn giữ lấy tuyệt đối tuyên bố nói: Tố Khinh, yêu cầu của cô tuyệt đối không thể nào thực hiện được, không người nào có thể cướp đi tất cả tình yêu của tôi từ trong tay tôi, tuyệt đối không thể nào!
Năm năm trước cô thất thế để cho người khác đoạt đi tất cả của cô, ba cô để lại cho cô tất cả nghị lực nhưng tất cả đều đã thay đổi, loại hành hạ này cô đã chịu đủ rồi!
Hiện tại, cô lại một lần nữa có tất cả, trong cuộc sống lại có thêm đứa con trai yêu thương cô rất nhiều, hôm nay, cô lại phát hiện mình yêu Triển Thiểu Khuynh, những thứ này đều là của cô, cô tuyệt đối sẽ không buông tay họ được, cô dám liều chết với bất kỳ người nào muốn cướp đi người của cô!
Yêu? Tố Khinh trừng mắt nhìn, vẻ mặt mang theo vẻ hoang mang, nhìn Liên Hoa hỏi: Yêu. . . . . . Yêu là cái gì? Là nó khiến Triển Thiểu Khuynh tình nguyện dừng lại việc trị liệu cũng không đồng ý sinh con với tôi, khiến cho anh ta chịu đựng tác dụng của xuân dược cũng không cầu xin tôi, khiến cho anh tta bỗng nhiên điều khiển được hai chân, để cho anh ta từ phòng thí nghiệm của tôi đi thẳng một mạch đến nơi này tìm cô sao? Đều là bởi vì yêu? Số liệu thí nghiệm của tôi ở bên trong, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể làm được một số chuyện như này. . . . . .
Đúng, đây là yêu, tất cả đều là bởi vì anh ấy yêu tôi, anh ấy muốn chiếm lợi thế trước bác Triển, anh ấy sẽ vì yêu mà vứt bỏ tất cả dục vọng, chống lại tất cả số liệu thí nghiệm của cô! Liên Hoa nói như đinh chém sắt, nhìn vào mắt Tố Khinh, cô trầm ngâm nói: Tố Khinh, cô cũng có thể, chẳng lẽ từ trước tới giờ cô chưa cảm nhận được tình yêu sao! Cô nên tìm một người đàn ông nguyện ý làm những chuyện này vì cô, ở một chỗ nghiên cứu chuyện sinh đứa nhỏ với anh ta, mà không nên có mục đích tìm kiếm người hợp tác như vậy. . . . . .
Tôi hiểu. Tôi cũng cần tinh trùng của Triển Thiểu Khuynh, cũng chỉ là muốn có thêm gen di truyền ưu tú nhất, thật ra thì tôi thật sự sẽ không để đứa bé kia ảnh hưởng đến cuộc sống của các người. Tố Khinh chợt gật đầu một cái, không biết là bị Liên Hoa thuyết phục, hay là mình nghĩ tới điều gì, cô nhàn nhạt nói: Mà hiện tại tôi buông tha thuyết phục Triển Thiểu Khuynh hợp tác với tôi, bởi vì anh ta và cô thật sự là yêu nhau. Mặc dù tôi không biết tại sao cô lại để ý chuyện đứa bé đến như vậy, nhưng tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô, bởi vì lúc tôi đứng đối diện với cô, cô là một thiên tài đáng để tôn kính, tôi tin tưởng, đứa bé mà cô và Triển Thiểu Khuynh sinh ra cũng sẽ là một trong những thiên tài nhân loại cao cấp nhất, hai người các người kết hợp, cũng không tính là phí của trời, không tính là làm cho gen ưu tú bị diệt vong biến mất.
Tố Khinh. . . . . . Liên Hoa có chút nhức đầu nâng trán, mới vừa rồi cõi lòng cô còn đầy nhiệt tình muốn làm chiến kịch cướp đoạt một phen, nhưng sau khi nghe Tố Khinh nói, cô đã cảm thấy tranh đoạt với Tố Khinh, thật giống như là đang khi dễ người bạn nhỏ!
Đây là thiên tài về phương diện số liệu nghiên cứu khoa học, ở phương diện khác thì lại là một người phụ nữ đơn thuần giống như tờ giấy trắng! Tố Khinh không có cảm xúc và suy nghĩ như người bình thường, ngoại trừ cô luôn theo đuổi những con số thí nghiệm khoa học, cô cũng không hề hiểu rõ những thứ gọi là tình thú. . . . . .
Một người như vậy, tuyệt đối không thể nào sẽ hấp dẫn được ánh mắt của Triển Thiểu Khuynh, một chút cũng không thể. . . . . .
Liên Hoa vô lực tiến lên vỗ vỗ bả vai của Tố Khinh: Tôi không khuyên được cô rồi, trời mới biết trong quá khứ hai mươi mấy năm đó, cô đã phải trải qua một cuộc sống máy móc như thế nào. . . . . . Mà tôi chỉ muốn nói một câu, giữa tôi và Triển Thiểu Khuynh, tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi, đều không phải là bởi vì đối phương là một người thiên tài, hoặc là đối phương có gene ưu tú nhất, chúng tôi chỉ bởi vì tình cảm, chỉ bởi vì tôi là tôi, anh ấy là anh ấy, chúng tôi là độc nhất vô nhị.
Tôi không hiểu. . . . . . Ánh mắt của Tố Khinh mơ màng giống như khói nhang muỗi, hoàn toàn không có biện pháp hiểu những lời này của Liên Hoa, suy nghĩ một lát, cô ngẩng đầu nói: Hình như những thứ này tôi cũng không cần hiểu.
Suy nghĩ của Tố Khinh lại chuyển đến lĩnh vực sở trường của mình, cô nghiêm túc hỏi Liên Hoa: Cô là mẹ của Tiểu Bạch, tôi muốn hỏi cô, chờ sau khi Tiểu Bạch trưởng thành, cô có để cho nó hợp tác với tôi để sinh một đứa bé hay không? Nó là ứng cử viên hoàn mỹ hơn so với Triển Thiểu Khuynh, có được gene càng xuất sắc hơn. Thật ra thì Triển Thiểu Khuynh đã không phải là lựa chọn đầu của tôi rồi, nhưng rất đáng tiếc, Tiểu Bạch hiện tại còn quá nhỏ rồi, mười năm sau, tôi và Tiểu Bạch cũng có thể làm thụ tinh ống nghiệm, có thể bồi dưỡng ra đứa bé thiên tài hơn nữa. . . . . .
Cô mơ đi! Liên Hoa gần như muốn tiến lên túm lấy Tố Khinh mà hung hăng đánh cô một trận, trong đầu cô ta rốt cuộc là chứa cái gì, cô ta có thể có suy nghĩ của người bình thường hay không!
Làm sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, mới vừa rồi cô ta còn đòi bàn bạc chuyện lấy tinh với Triển Thiển Khuynh, hiện tại liền chuyển hướng đến đứa con trai Tiểu Bạch này, muốn cùng Tiểu Bạch hiện đang gần bốn tuổi xác định chuyện sinh con!
Không biết phải làm sao, trong đầu Liên Hoa nhớ lại một câu nói, là nói như vậy: Cả đời tôi đây nhất định phải xuất hiện trong nhà hộ khẩu anh, không làm được vợ của anh, tôi cũng sẽ làm mẹ ghẻ của anh vậy!
Bây giờ Tố Khinh lại nói, không thể sanh con với ba, như vậy thì sinh con cùng với con trai đi. . . . . .
Có thể không? Tố Khinh nghiêng đầu hỏi tới: Tiểu Bạch chắc là vẫn chưa yêu cô gái nào đâu, cũng rất khó khăn để có cô gái xứng đôi với nó. Gen tốt như vậy, nên giữ cho thật sớm, để sớm bồi dưỡng ra đời sau ưu tú.
Liên Hoa không nghĩ ra nên nói gì để có thể phát tiết ra sự tức giận của mình, cô hung ác chỉ có thể nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: Trừ khi tôi chết, nếu không cô cũng đừng mơ tưởng! Người đàn ông của tôi, con trai của tôi, một mình cô cũng đừng nghĩ đến!
Hả. . . . . . Tố Khinh giống như bị đả kích, tinh thần sa sút cúi đầu: Mười năm sau Tiểu Bạch đã là vị thành niên, cô là người giám hộ mà cũng không đồng ý, vậy hình như tôi cũng phải buông tha con đường này. . . . . .
Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng Tố Khinh cũng đã không nói lời khác thường nữa rồi!
Cô chỉ cảm thấy cơ thể đã mệt mỏi hơn rồi, nói chuyện cùng loại người tính nết cố chấp lại cuồng khoa học này, cô thật sự sẽ giảm thọ nhiều năm mà không có lý do rồi! Ông nói gà bà nói vịt không có cách nào hiểu nhau, chỉ có thể tức giận đến muốn chết!
Liên Hoa vô lực cúi thấp đầu xuống: Tôi khuyên cô một câu nói, lời cô nói vừa rồi tốt nhất không nên nhắc ở trước mặt Tiểu Bạch và Triển Thiển Khuynh, nếu không, hai người bọn họ cũng sẽ nói cô là người điên!
. . . . . . Tố Khinh im lặng, Liên Hoa quả nhiên liệu sự như thần, nhưng câu thoại này là nói cho sau này, cô muốn nói đề nghị này với Tiểu Bạch, thật sự là nhận được nhận xét là người điên sao.
Tố Khinh thở dài, nói với Liên Hoa: Tôi phát hiện mình không cần thiết phải ở lại, chân Triển Thiểu Khuynh đã khôi phục bình thường, về sau không cần bất kỳ chữa trị hay điều dưỡng nào nữa; yêu cầu của tôi cũng đều bị các người từ chối rồi, ở lại nữa cũng không thể thay đổi quyết định của cô, cho nên, tôi phải đi, tôi muốn rời đi khỏi thành phố K.
Cô —— cô phải đi sao? Liên Hoa phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Tố Khinh, mới vừa rồi Tố Khinh còn nói lời thề son sắt muốn cùng đàn ông Triển gia hợp tác sinh con, hiện tại liền quyết định muốn rời khỏi thành phố K? Đây không khỏi là thay đổi quá nhanh chứ? !
Mặc kệ nói thế nào, chúng tôi đều phải cực kỳ cảm ơn cô cải tử hoàn sinh tạo thành kỳ tích, làm cho chân Triển Thiểu Khuynh khôi phục khỏe mạnh lần nữa! Liên Hoa chân thành nói cám ơn với Tố Khinh, sau đó từ từ hỏi: Thù lao. . . . . . Chúng tôi không có cách trả thù lao cho cô, vậy cô có muốn thay đổi chủ ý hay không, lựa chọn cái khác? Tiền cũng được, quyền cũng được, chỉ cần không phải cái yêu cầu này, tôi đều đồng ý với cô. . . . . .
Hiện tại trừ việc cần sinh một đứa bé, cái gì tôi cũng không thiếu. Thay vì ở lại chỗ này cái gì cũng làm không được, không bằng tôi trở lại căn cứ, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu lý tưởng. Thù lao lần này coi như xong, tôi lại không thiếu tiền và quyền. . . . . . Tố Khinh suy nghĩ lại một chút: Còn có một việc, tôi cảm thấy nhất thiết nên nói cho cô biết, ngày hôm qua tôi đã thất lễ hạ xuân dược lên người cô yêu, mặc dù anh ta đã trải qua việc giải trừ tác dụng của thuốc (theo mình ý là trải qua việc ân ái để giải xuân dược), nhưng anh ta sẽ ngủ mê man nghỉ ngơi tầm một hai ngày, cô phải chuẩn bị tâm lý.
Một hai ngày? Liên Hoa cau mày, đêm qua anh ấy không biết mệt mỏi như vậy, quả nhiên là bởi vì tác dụng của thuốc. . . . . .
Tố Khinh cũng đã bước đi ra khỏi cửa phòng: Tôi phải đi rồi, đi đến phòng y tế thu thập một số đồ đạc, người trong trụ sở sẽ đến đón tôi, hẹn gặp lại.
À, đúng rồi! Đã đi ra đến ngoài cửa, Tố Khinh lại xoay người đi vào, cô ném cho Liên Hoa một lọ thuốc: Nhận lấy, đây là đưa cho cô! Cô là người phụ nữ rất xuất sắc, bởi vì tôi cho Triển Thiểu Khuynh uống xuân dược đã để cho cô chịu khổ rồi, những thứ này là thuốc điều trị sơ cấp, sau khi cô dùng nước pha loãng nó, bôi lên trên người, những thứ đau nhức sưng lên kia cũng sẽ biến mất.
Này —— Liên Hoa nhận lấy lọ thuốc Tố Khinh ném tới, do dự nói: Thuốc này tôi không thể cầm. . . . . . Cô đã thiếu thù lao của Tố Khinh, cô không nên vì những ấn ký nhỏ trên người này mà lại nhận thuốc có giá trên trời của Tố Khinh.
Yên tâm, những thứ thuốc này chỉ có hiệu quả trị liệu sơ cấp nhất, sẽ không có tác dụng phụ gì. Tố Khinh lại cho rằng Liên Hoa sợ có tại họa ngầm gì, cô nhẹ nhàng giải thích. Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung nói: Cái thuốc này không có hiệu quả đối với việc Triển Thiểu Khuynh ngủ mê man, là anh ta tiêu hao thể lực quá độ, chỉ có thể điều dưỡng thông qua giấc ngủ, không có biện pháp nào khác.
Liên Hoa nghiêm túc nhìn Tố Khinh, khẽ cười nói: Cám ơn cô.
Không có xung đột lợi ích, cuối cùng cô phát hiện, Tố Khinh là một người rất thú vị.
Trong thế giới nghiên cứu khoa học Tố Khinh tự mình xưng vương xưng bá, cho dù đến thế giới hiện thực, cô vẫn là trực lai trực vãng (ngay thẳng) có sao nói vậy, tuyệt đối không ẩn chứa bất kỳ dã tâm nào.
Cái này rất đáng quý, hết sức trân quý rồi.
Không cần cám ơn, gặp lại sau. Tố Khinh vẫn lạnh nhạt gật đầu một cái, xoay người liền rời đi.
Tố Khinh! Trong lòng Liên Hoa chợt muốn quấy phá đùa ác, cô lại làm ra một cái tư thế xinh đẹp quyến rũ ngăn cản Tố Khinh lại, đá lông nheo, hơi thở Liên Hoa như lan sẳng giọng ở bên tai Tố Khinh: Tố Khinh, ngay bây giờ, cô có thể kêu người phục vụ đưa một vài quần áo tới đây được hay không. . . . . .
Mặt Tố Khinh lập tức vặn vẹo, lỗ tai cũng run một cái, cô dùng sức đẩy Liên Hoa ra, hốt hoảng gật đầu: Được, tôi biết rồi ——
Nói xong, cô giống như chạy trối chết đẩy cửa phòng ra, lại đóng phịch một tiếng, chạy nhanh như làn khói.
Ha ha ha! Liên Hoa cười đến run rẩy cả người, Tố Khinh Chân vô cùng thú vị nha, có lẽ, Tố Khinh cần chính là có một người đàn ông có thể trêu chọc cô ấy như vậy. . . . . .
Nhưng Tố Khinh lại ở căn cứ bí mật của cô ấy, trong khoảng thời gian sau này, có lẽ hai người sẽ không có khả năng liên lạc, cô không thể nào biết được đời người sẽ như thế nào
Liên Hoa nhẹ nhàng mỉm cười, cho nên, cô vẫn là nên đi xem vị người yêu mới xuất hiện của mình thôi!