Mẹ, cuối cùng thì con cũng được xuất viện rồi! Tiểu Bạch vui vẻ ngồi trong xe, cả người không ngừng uốn éo, giống như chim sổ lồng mà ríu rít không ngừng, Yeah! Cuối cùng thì cũng rời khỏi nơi chỉ toàn là màu trắng kia, con không muốn lại ở nơi đó nữa!
Tiểu Bạch, đừng lộn xộn, cẩn thận tay của con! Liên Hoa khẽ đỡ lấy cánh tay phải của tiểu Bạch, trên cánh tay của bé còn bó thạch cao nên vẫn phải chú ý khi cử động. Liên Hoa kéo cậu con trai hoạt bát quá mức lại, bất đắc dĩ khuyên nhủ: Đúng vậy, bây giờ con đã xuất viện rồi, lqđ cho nên có thể an tĩnh một chút sao? Sau này con không cần ở lại bệnh viện nữa, thời gian tự do còn dài mà, đâu cần phải nóng lòng! Nếu như không cẩn thận lại để tay bị thương thì nhất định phải tới bệnh viện lần nữa đó!
Hì hì, con sẽ thành thật không cử động, cuối cùng thì cũng xuất viện, do con quá hưng phấn thôi mà! Tiểu Bạch le chiếc lưỡi màu, lôi kéo Liên Hoa nói dự định của bé, Mẹ, sau khi về đến nhà, con muốn tắm một lần thật đã rồi mới ngủ một giấc thật ngon! Nghĩ đến lúc trong bệnh viện chỉ có thể dùng nước lau người, bé quyết định việc đầu tiên sau khi về đến nhà là muốn tắm một lần thật đã!
Được, chỉ là khi tắm không thể làm ướt tay phải, con nhất định phải ngoan ngoãn, mẹ sẽ giúp con tắm.
Tiểu Bạch nịnh hót dựa vào người Liên Hoa làm nũng: Mẹ, mẹ tốt nhất! Con biết gần đây mẹ rất mệt, con nằm viện đã khiến mẹ lo lắng, cho nên sau này con sẽ không để mình lại bị bệnh, nhất định không để mẹ phải bận tâm!
Tiểu bại hoại, miệng con lại ngọt như vậy! Liên Hoa khẽ vuốt tóc con trai, bất đắc dĩ bị lời ngon tiếng ngọt của tiểu Bạch thu phục, Mẹ thật sự sợ con, chờ con không bao giờ bị thương sinh bệnh nữa, thật sự làm được việc này thì mẹ mới có thể tin tưởng con! Được rồi, l^q'đ con ngoan ngoãn chờ một lát, xe cũng nhanh chóng về đến nhà rồi, con muốn ăn mừng thế nào cũng được, muốn tắm muốn ăn cơm, muốn làm cái gì mẹ cũng chiều con.
Tiểu Bạch trở nên đàng hoàng, nằm bên cửa sổ xe nhìn một lúc, cảnh trí xa lạ dọc đường khiến bé càng lúc càng nghi ngờ, rốt cuộc, tiểu Bạch quay đầu lại hỏi Liên Hoa: Mẹ, đây không phải là đường về nhà mình? Đây là đi đâu vậy?
Liên Hoa kinh ngạc, vì phòng ngừa tiểu Bạch không muốn chuyển đến nhà Triển Thiếu Khuynh mà cô định chờ đến nhà họ Triển rồi mới nói cho bé biết, sao tiểu Bạch lại có thể nhận biết đường rõ như vậy chứ, bây giờ đã phát hiện chỗ không đúng rồi!
Tiểu Bạch cẩn thận nhìn cột mốc ven đường rồi khẳng định nói: Con đường này không phải đi về nhà chúng ta. . . . . . Mẹ, bây giờ chúng ta không trở về nhà sao? Không phải nói…
Liên Hoa lúng túng sờ sờ lỗ mũi của mình, cuối cùng thì cũng nói với tiểu Bạch: Chúng ta về nhà mà. . . . . . Nhưng là đi đến nhà ba của tiểu Bạch, ba con rất nhớ con, cho nên muốn đón con qua ở một thời gian ——
À! Tiểu Bạch giật mình kêu lên, Tại sao muốn đi đến nhà ông ấy, con không đi! Con mới không muốn một người đi tới đó đâu, không cần! Nói xong, tiểu Bạch bắt đầu vùng vẫy lung tung, vặn cửa xe muốn chạy ra ngoài.
Tiểu Bạch, con nghe mẹ nói hết —— Liên Hoa vội giữ con trai lại, ôm bé vào trong ngực nói, Không phải chỉ có một mình tiểu Bạch, mẹ cũng đi, mẹ sẽ luôn ở cùng con, một khắc cũng không rời. Ba con rất thương con, ông ấy muốn cùng con tìm hiểu nhiều hơn, l.q.đ hơn nữa ông nội con cũng ở đó, con không muốn ở cùng với ông nội sao? Ông nội thương con như vậy, đương nhiên muốn lúc nào cũng nhìn thấy con..., con nhẫn tâm khiến ông nội thương tâm sao?
Hừ, dù sao cũng đã ở trên xe, con có không đồng ý thì cũng không có biện pháp thay đổi kết quả này. . . . . . Tiểu Bạch chu môi, lẩm bẩm