Liên Hoa! Trong đôi mắt màu xanh dương của Mục Thần là sự kiên định trước nay chưa từng có, nắm tay Liên Hoa, giọng của anh có vẻ tê tâm liệt phế, Emđừng ngăn cản anh, đây là anh nỗ lực thật lâu mới dám nói ra khỏi miệng, em để cho anh nói tiếp! Cái gì anh cũng biết, biết Tiểu Bạch là con trai của Triển Thiếu Khuynh, biết Tiểu Bạch là huyết mạch nhà họ Triển, biết Triển Thiếu Khuynh cũng theo đuổi em, biết em và anh ta năm năm trước có một đoạn tình cảm, Liên Hoa, một tuần này anh hầu như không ngủ không nghỉ suy tư, anh không muốn tặng em cho Triển Thiếu Khuynh, khiến Tiểu Bạch trở lại bên cạnh cha bé, mà anh nghĩ tới nghĩ lui, lại phát hiện, anh không có cách nào ngừng yêu em, nếu không có biện pháp buông bỏ!
Mục Thần, anh...... Liên Hoa khép hờ mắt, trong lòng dâng lên một suy nghĩ, một loại cảm thụ không biết nói sao lan trong ngực, lời Mục Thần nói khiến cô không biết làm sao.
Trước kia Mục Thần cũng đã nói muốn theo đuổi cô, nhưng chưa từng nghiêm túc và chấp nhất như bây giờ, trước kia đều bị cô nói trêu chọc cười là nói đùa bỏ qua, nhưng bây giờ, Mục Thần thật sự là muốn ép cô không chỗ có thể trốn......
Cô cau mày lôi ống tay áo Mục Thần, dùng sức muốn kéo anh lên: Anh đứng dậy đi, chúng ta đứng lên lại nói có tốt không? Chúng ta như thế này rất kỳ quái, anh đứng lên trước đi!
Mặc kệ như thế nào, cô không thể để cho Mục Thần quỳ gối trước mặt cô duy trì tư thế cầu hôn, Mặc dù hiện tại bọn họ đã không có ở gần tòa án, nhưng cách đường đi của người dự thính vẫn rất gần. Cô và Mục Thần đều là nhân vật trẻ tuổi trong thương giới, bị những người trong thương giới thấy như vậy, còn không biết sẽ truyền ra cái gì. Mục Thần có lời gì cũng có thể từ từ nói, nhưng cô không thể để anh duy trì tư thế cầu hôn, vẫn quỳ xuống đất bày tỏ tâm sự.
Mục Thần bị Liên Hoa kéo lên, ngón tay của anh giống như là dây leo quấn chặt tay Liên Hoa, nắm tay cô tiếp tục nói: Liên Hoa, anh không muốn mất em, giữa chúng ta có bốn năm tình cảm, chẳng lẽ kém Triển Thiếu Khuynh xa cách năm năm rồi gặp lại sao! Tiểu Bạch là con trai của anh ta không giả, mà sau này anh cũng