Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 179 - Chương 162

Trước Sau

break
Edit: Thanh Xuân.

Bóng đen đè chặt trên người Liên Hoa, tứ chi hai người dán chặt vào nhau, đường cong cơ thể kết hợp chặt chẽ, không một kẽ hở.

Triển tổng? ! Liên Hoa hít vào một ngụm khí lạnh, tại sao anh ta lại ở trong phòng bệnh của mình, sạo lại nhào tới như điên!

Anh ta chạm vào chỗ nào của em? Con ngươi đen láy của Triển Thiếu Khuynh, lóe lên ánh lửa tức giận, hung hăng hỏi.

Anh đứng trong phòng bệnh nhìn thấy tất cả cảnh tượng ở vườn hoa dưới lầu, Liên Hoa và Mục Thần thân mật ôm nhau, hai người bọn họ sánh bước ngồi chung với nhau, thân mật khắng khít nói chuyện với nhau, trước khi Mục Thần đi, lại to gan hôn Liên Hoa! Góc khuất anh không nhìn thấy, không biết Mục Thần có làm cái gì với Liên Hoa hay không!

Đáng chết, ngày hôm qua anh chỉ tạm thời tránh lui, không muốn cô sau khi chết đuối tâm trạng lại không tốt, nhưng không có nghĩa là Mục Thần có thể thừa dịp không có anh mà vào, có thể chạm cơ thể của cô được!

Thế nhưng người phụ nữ đáng chết này lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lại dám để Mục Thần hôn, quả nhiên là do anh quá mềm lòng với cô rồi !

Anh là người có tính độc chiếm mạnh mẽ, với bạn đời tuyệt đối phải phục tùng và trong sạch, trong lòng anh chỉ có một mình Liên Hoa, tại sao cô có thể để người đàn ông khác chạm vào! Đối xử dịu dàng với Liên Hoa nhưng bây giờ lại là kết quả này, anh sớm nên để cho cô biết được sự lợi hại của anh, để cho cô hoàn toàn trở thành anh, làm sao Liên Hoa còn có thể lạnh lùng, nhất định sẽ không né tránh anh nữa? !

Sự ghen tỵ hoàn toàn che mờ trái tim Triển Thiếu Khuynh, ngọn lửa đỏ ngầu thiêu đốt hai mắt anh, hai tay giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, giam cầm Liên Hoa trên ghế sô pha, ngón tay nóng hổi men theo những nơi Mục Thần đã sờ qua, không ngừng càn quét trên người Liên Hoa, trên người cô, chỉ có thể lưu lại tư vị của anh!

Anh muốn làm gì, buông tay! Liên Hoa bất ngờ không kịp đề phòng, chờ cô lấy lại tinh thần, đã bị cánh tay sắt của Triển Thiếu Khuynh cố đinh xung quanh, không thể động đậy được nữa, cô gấp gáp đỏ bừng cả mặt, uốn éo giãy giụa dưới thân Triển Thiếu Khuynh, Mau buông tôi ra, nơi này là bệnh viện, anh muốn làm gì!

Liên Hoa, bác sĩ và y tá đã bị anh đuổi ra ngoài rồi, hôm nay cũng nữa đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa! Đôi môi mỏng của Triển Thiếu Khuynh như đoàn lửa mạnh, gào thét cuốn lấy đôi môi đỏ mọng của Liên hoa, môi lưỡi mang theo uy hiếp cường đại, trong nháy mắt nuốt hết hơi thở của Liên Hoa.

Ưmh —— ừ —— Thoáng chốc Liên Hoa trợn to hai mắt, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, nhưng chỉ để cho anh thừa dịp có sở sở chui vào, đầu lưỡi ẩm ướt lặng lẽ chui vào giữa răng cô, điên cuồng mà nóng bỏng khiến tim cô đập dữ dội, khiến cho hơi thở cô rối loạn, làm cho cùng cô trầm luân theo nụ hôn của anh.

Em là của anh, nơi này nơi này, nơi này nơi này, tất cả đều là anh! Triển Thiếu Khuynh điên cuồng hôn xuống khóe môi Liên Hoa, ánh mắt của cô, chóp mũi của cô, gương mặt của cô, mỗi nơi hôn một chút, cũng mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền của mình, nhất là vị trí mà Mục Thần đã hôn qua, anh hận không thể cắn dấu răng lên, hoàn toàn che hết dấu vết của Mục Thần!

Liên Hoa gần như tuyệt vọng phát hiện thân thể của mình lại luân hãm, cảm giác tê dại lan tràn, cô chỉ có thể liều mạng dùng toàn bộ sức lực, đẩy đầu Triển Thiếu Khuynh cách xa mình ra, cô căm phẫn nói: Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì mà anh quản chuyện của tôi, anh buông tôi ra! Mau buông ra!

Em là của anh, em không được để người khác chạm vào ! Triển Thiếu Khuynhvùi vào cổ Liên Hoa, tỉ mỉ hôn xương quai của cô, bàn tay cuồng ngạo đã tiến vào bên trong quần áo cô, hoàn toàn đè lên làn da mềm mại trơn bóng của cô mà, hơi thở nóng rực phun vào bên tai Liên Hoa, Liên hoa, anh yêu em, anh làm tất cả đều là vì yêu em, cho anh, đừng cự tuyệt anh. . . . . .

Trên ghế sa lon, ngọn lửa thiêu đốt như muốn hòa tan không khí, hai người quần áo xốc xếch, Triển Thiếu Khuynh mạnh mẽ chiếm đoạt, Liên Hoa phản kháng quả thật giống như đóa hoa trong cuồng phong, không có bất kỳ tác dụng thay đổi thế cục nào cả.

Lúc Triển Thiếu Khuynh đang muốn cởi bỏ quần áo trên người Liên Hoa, thì một tiếng chuông điện thoại vui vẻ chợt vang lên, cả phòng bệnh cũng phát ra tiếng hátdu dương trong trẻo, khiến động tác dây dưa thành một đoàn của hai người đều dừng lại.

Ấn đường Triển Thiếu Khuynh nhíu lại, là ai phá hỏng phong tình vậy chứ, vào lúc này lại gọi điện thoại tới! Nhưng cho dù bây giờ trời có sập xuống, cũng không thể ngăn cản anh đoạt lấy Liên Hoa, anh không dừng tay được, tim của anh cũng bị Liên Hoa làm cho đau đớn!

Môi lưỡi nóng rực tiếp tục tàn sát bừa bãi ngực Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh nhớ lại tất cả các thủ đoạn năm năm trước, anh muốn kéo Liên Hoa cùng rơi vào vực sâu dục vọng với anh, để cho tai cô không nghe được tiếng nhạc chói tai kia. . . . . .

Liên Hoa sững sờ, tiếng chuông này là ca khúc Bách Bảo, cô vì con trai mà cài đặt tiếng chuông đặc biệt, là Tiểu Bạch gọi điện tìm cô!

Anh tránh ra, tôi đi nghe điện thoại —— Cơ thể Liên Hoa bị kỷ xảo mị hoặc của Triển Thiếu Khuynh, nhưng tinh thần cô lại gấp gáp muốn đi nhận điện thoại, thân thể và tinh thần không cách nào đồng nhất, khiến mặt cô đỏ tận tới mang tai suy yếu vô lực, rồi lại khổ sở giãy giụa muốn đi nhận điện thoại. . . . . .

Đừng đi, em nhìn anh, anh ở đây, đừng đi nhận điện thoại. . . . . . Triển Thiếu Khuynh như thiên sứ hấp dẫn ma quỷ, ngậm hồng anh trước ngực Liên Hoa , lẩm bẩm thuyết phục cô.

Còn thiếu một chút nữa, còn thiếu một chút nữa, là anh có thể công thành đoạt đất rồi. . . . . .

Ba! Trong tai Liên Hoa cũng chỉ có điện thoại của Tiểu Bạch, nhìn Triển Thiếu Khuynh trước mắt còn dây dưa không ngớt, cô cắn răng, lập tức quăng lên một cái tát, Triển Thiếu Khuynh, anh muốn cường bạo tôi sao? ! Đây là anh nói yêu tôi, anh như vậy là quan tâm tôi trân trọng tôi sao?

Cô muốn đánh tỉnh anh, hiện

break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc