Giờ nghỉ trưa, Cố Hoài Vy bưng hộp cơm tự mang đến phòng nghỉ nhân viên.
Phòng nghỉ là một nhà kho nhỏ, bình thường dùng để chứa các vật dụng sinh hoạt cần thay thế của khách sạn.
Vì nhân viên nghỉ ngơi và thay quần áo ở đây, nên ở đây không có camera.
Cố Hoài Vy lục lọi trong nhà kho, tìm thấy cuốn nhật ký viết tay của chị gái.
Lật mở trang bìa da, nét chữ thanh tú của chị gái hiện ra trên trang giấy, đầu ngón tay cô lướt qua, những dòng chữ đen khiến Cố Hoài Vy xuyên qua thời gian, chạm vào nội tâm hoảng sợ của chị.
Cố Hoài Vy nhíu chặt mày, càng lật về sau, cô càng nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản.
Ngày 25 tháng 7.
“Đi làm một tháng rồi, vẫn chưa gặp được ông chủ. Khách sạn này chỉ có một mình mình làm việc, may mà công việc không mệt, khách hàng cũng không nhiều. Mình phải cố gắng thể hiện tốt, để công việc này có thể kéo dài.”
Ngày 25 tháng 8.
“Hóa ra ông chủ mở nhiều cửa hàng đến vậy, mà tất cả đều do một mình mình quản lý. Nhưng tại sao chỉ có mỗi mình là nhân viên chứ? Thật là… May mà có một số công nghệ tự động hỗ trợ, không thì mình đã không xoay sở nổi rồi.”
Ngày 25 tháng 9
“Ở đây có nhiều thứ hay ho hơn cả những gì mình tưởng tượng, thời gian, tinh hạch, tu vi, năng lượng, trang bị đều có thể dùng làm tiền tệ. Tiếc là chỉ mình mình được sử dụng, nhiều thứ lại không mang về nhà được. Rốt cuộc mình có nên ở lại không? Nơi này tuy tốt, nhưng mình không thể bỏ mặc em gái mình được.”
Ngày 25 tháng 10.
“Nghe nói Thiên Đường có nhiều bảo vật hơn. Thiên Đường là nơi nào nhỉ? Đó có phải là nơi tốt hơn Ốc Đảo không? Không biết ông chủ có cử mình đến Thiên Đường làm việc không.”
Ngày 25 tháng 11
“Ông chủ nói cấp độ kinh doanh của cửa hàng đạt cấp độ 100, nên mình có thể thăng chức vào Thiên Đường rồi. Thẻ du khách trong Thiên Đường có thể đưa em gái mình vào, mình phải cố gắng hết sức.”
Ngày 25 tháng 12.
“Sắp đến Tết rồi, cố gắng đạt mục tiêu kinh doanh trước Tết.”
Ngày 17 tháng 1.
“Thứ Sáu tuần sau là có thể vào Thiên Đường rồi.”
Ngày 24 tháng 1.
“Thiên Đường không giống như mình tưởng tượng, hóa ra Thiên Đường là ý này… (Vết máu) Mình thật sự không nên đến đây. A, chảy máu rồi, hình phạt đến nhanh vậy sao?”
Ngày 25 tháng 1.
“Hôm nay ông chủ tìm mình nói chuyện, hắn rất khác trước đây, khiến mình có chút sợ hãi. Mình không làm được những điều hắn nói, mình muốn từ chức.”
Mấy trang nhật ký sau đó, đã bị xé mất.
Ở trang cuối cùng của cuốn sổ, dán một tấm ảnh cũ đã ố vàng.
Trong ảnh, một cặp nam nữ trung niên với khuôn mặt đã mờ nhạt, đứng trước một bia đá khổng lồ, mỗi người ôm một bé gái sơ sinh trong vòng tay. Dù thời gian đã trôi qua lâu, Cố Hoài Vy vẫn có thể nhận ra, cặp song sinh trong ảnh chính là cô và chị gái.
Cô lo lắng sốt ruột cất cuốn nhật ký đi.