“Một phòng giường lớn là 30 đồng vàng, đây là thẻ phòng của ngài.”
“Cô cho tôi ở ư? Lại không tăng giá?” Tiêu Hựu Tề nhướng mày, giọng điệu hơi cao lên.
“Đúng vậy.” Cố Hoài Vy quay đầu nhìn hắn, mày mắt cong cong: “Mở cửa kinh doanh, làm gì có chuyện đuổi khách ra ngoài? Ở đây giá cả công khai minh bạch, sẽ không thu thêm của khách một đồng đồng vàng nào.”
Tiêu Hựu Tề nhỏ giọng “ừ” một tiếng, ánh mắt lóe lên tia cảm xúc dò xét thoáng qua.
Chỗ này không phải là quán đen* đó chứ?
*quán trọ giết người cướp của.
Những cửa hàng mở ở khu Phế Thổ, thông thường đều sẽ “làm thịt” khách.
Đương nhiên, “làm thịt” khách chính là nghĩa đen, giết khách rồi bán thịt.
Tuy nhiên, Tiêu Hựu Tề lại nghĩ, là quán đen cũng không sao, hắn giỏi nhất là gậy ông đập lưng ông.
Cố Hoài Vy dẫn Tiêu Hựu Tề đi về phía thang máy.
Trong quá trình đó, Cố Hoài Vy cảm thấy Tiêu Hựu Tề luôn đánh giá cô từ phía sau.
Ánh mắt đó, khiến cô lạnh sống lưng.
Chẳng lẽ vị khách này đã từng đến đây trước đó?
Cố Hoài Vy vẫn có chút chột dạ.
Lý do rất đơn giản, cô là kẻ giả mạo.
Cố Hoài Vy đang đi làm thay cho người chị song sinh mất tích.
Trước khi chị cô gặp chuyện, đã làm việc ở khách sạn kỳ quái này.
Cô hiếm khi tiết lộ bất kỳ nội dung công việc nào, nhưng công việc này có thể mang lại khối tài sản khổng lồ trong thời gian ngắn, giúp họ có cuộc sống xa hoa.
Biến cố xảy ra cách đây không lâu, chị cô nhờ bạn thân Mộc Linh Tịch chuyển điện thoại công việc cho Cố Hoài Vy… Sau đó, chị cô bặt vô âm tín.
Sau khi chị cô mất tích, công ty bị nhắm vào, đứt gãy dòng tiền, những người trước đây không ưa hai chị em họ đều chạy ra đạp thêm một cước…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Hoài Vy trở nên u tối, hàng mi dài đổ bóng xuống đáy mắt.
Cô không cha không mẹ, hai chị em sống nương tựa vào nhau, giờ chị cô mất tích vô cớ, cô phải tìm chị về.
Ngẩng đầu, Cố Hoài Vy gấp gọn quá khứ đè nén trong lòng.
Tiêu Hựu Tề ở phòng số 302.
Mở cửa phòng.
Phòng khách sạn rộng rãi và sáng sủa, trần nhà được chiếu sáng bằng ánh đèn dịu nhẹ, giữa phòng đặt một chiếc giường lớn, ga trải giường trắng tinh, gối mềm mại, trông ấm cúng và sạch sẽ.
Tiêu Hựu Tề lùi lại một bước.
Tại sao phòng không có phòng khử bụi?
“Thưa ngài, ngài sao vậy?” Cố Hoài Vy có chút khó hiểu.
Cô lo khách sẽ té ngã, nên vẫn dùng tay đỡ lấy cánh tay hắn.