Hạ Triều Ca xoa xoa trái tim nhỏ không biết phấn đấu của mình.
Nàng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy đập thế này.
Đều là Hề Minh Húc sai.
Tựa hồ có thứ gì lặng lẽ nảy mầm trong lòng Hạ Triều Ca, khiến nàng một hồi tâm phiền ý loạn.
Động lòng thì sao? Ôn nhu thì thế nào?
Nói riêng, hắn là Hề Minh Húc, là đầu sỏ về sau lật đổ vương triều Hạ gia của nàng, đẩy cả nhà Hạ gia đến dưới đao phủ.
Cuối cùng người cùng hắn quân lâm thiên hạ là bạch liên hoa Hạ Uyển Tình, không phải nàng.
Nói chung, hắn là Thương Lăng, là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy hai giới tiên yêu, giết địch vô số, khiến cho yêu ma quỷ quái nghe tên đã sợ mất mật.
Cuối cùng người cùng hắn vạn thế trường tồn cũng tuyệt đối không thể nào là một Tư Mệnh nhỏ bè như nàng.
Nếu biết sẽ không có bất kỳ kết quả gì, cần gì phải để nó tùy ý lan tràn.
Hạ Triều Ca không chút do dự bóp chết chút manh mối này.
Thu lại suy nghĩ, Hạ Triều Ca lập tức bình tĩnh rất nhiều.
“Sao vậy? Nàng đang nghĩ gì?”
Dường như cảm giác được cảm xúc của Hạ Triều Ca thay đổi, Hề Minh Húc hỏi một tiếng.
Hạ Triều Ca cười khổ, thực sự là cực kì tỉ mỉ, chuyện này cũng phát hiện.
“Ta đang nghĩ, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ngồi chờ chết? Hay là sau khi trời sáng tiếp tục chạy ra phá vòng vây?”
“Không sợ, sau khi trời sáng, chúng ta liền an toàn.”
Hạ Triều Ca sững sờ, đây là sớm có chuẩn bị?
“Ngày mai khi tia nắng mặt trời đầu tiên soi rọi vùng đất này, Trình Phi Dương có thể chạy tới đây, chiếm lĩnh ngọn núi này.”
“Hắn làm sao biết chúng ta ở đâu?”
“Triều Ca, nàng không phát hiện, trận chiến này, có rất nhiều điểm đáng ngờ sao?”
“Ừ, bức họa vũ khí, cũng không phải là vũ khí chân chính của Càng quân, còn có chính là lúc Càng quân đi ra, cũng không có nhánh quân đội khác đến ngăn họ, trợ giúp chúng ta.”
“Thông minh ”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Ta đã nói với nàng rồi, trong quân đội Hề gia có gian tế.”
Hạ Triều Ca đem toàn bộ sự tình cẩn thận muốnnghĩ lại một lần, chân tướng dần dần rõ ràng.
“Dưới sự chỉ đạo của gian tế, chúng ta rơi vào tròng của Càng quân! Đây rõ ràng là một cái bẫy!”
“Ừ, vốn an bài ta tọa trấn nơi đóng quân tạm thời, nàng đi làm mồi, mấy nhánh quân đội khác đánh yểm trợ, cho nên nếu như ta không đoán sai, nơi đóng quân tạm thời đã thất thủ, ta ở nơi này, mới là mục tiêu chủ yếu của bọn chúng.”
Hạ Triều Ca nghe phân tích, kinh hãi không thôi.
Bọn chúng không biết là Hề Minh Húc dùng chính mình đổi Hạ Triều Ca, đi theo làm mồi!
“Hết thảy chuyện này, ngươi cũng ngờ tới?”
“Ta chỉ suy đoán thôi, cũng không hoàn toàn chắc chắn. Cho nên, ta để mấy nhánh quân đội khác đi không xa liền tùy thời đi vòng vèo, vây công nơi đóng quân tạm thời một lưới bắt hết, đồng thời, báo cho Trình Phi Dương khi nào trời sáng đến được nơi này.”
Hề Minh Húc lại nói: “Nàng cũng là đối tượng bọn chúng phải giết, trong quân có gian tế, biết nàng ở đây, tất nhiên sẽ phân ra một bộ phận binh lực tới vây giết nàng. Nhưng so với nơi đóng quân, bên này áp lực nhỏ hơn, cho nên trước diệt Càng quân ở nơi đóng quân bên kia, sau đó quay lại cứu nơi này.”
“Vậy tại sao lúc Càng quân đánh chúng ta bên này, không có viện quân?” Hạ Triều Ca hỏi.
Chỉ thấy Hề Minh Húc cười lạnh một tiếng, một đôi tròng mắt tối tăm hiện lên một tia tàn nhẫn.
Hạ Triều Ca trong nháy mắt liền hiểu, gian tế.
Gian tế có thể khống chế một nhánh quân đội, gian tế có thể gạt bọn họ về vũ khí của Địch Phỉ Nhiên, cụ thể là ai, không phải đã rất rõ ràng sao?
“Tại sao ông ấy phải làm như vậy?” Hạ Triều Ca cực kì khiếp sợ.