Mặc dù Hề Minh Húc ngay từ đầu liền muốn tự mình lên, thế nhưng hắn có thể ngay lúc này thay thế mình, Hạ Triều Ca không cảm động là giả.
Cho nên, về công về tư, Hạ Triều Ca đều phải bảo vệ Hề Minh Húc thật tốt.
Hạ Triều Ca đi theo quân đội một đoạn, rốt cục chậm rãi đi vào trong một cái đường nhỏ.
Hai bên đường nhỏ là khe núi, còn thật nhiều cây cối che lấp, con đường này thích hợp để mai phục nhất, cũng nguy hiểm nhất.
Hạ Triều Ca cảnh giác, dựa theo dự tính nơi đây là chỗ mai phục quân đội Hề gia tốt nhất của Càng quốc Địch Phỉ Nhiên.
Không biết có phải do Hạ Triều Ca nhìn chằm chằm Hề Minh Húc quá lâu hay không, Hề Minh Húc bỗng nhiên quay đầu nhìn về vị trí của nàng.
Hạ Triều Ca vội cúi đầu, giả bộ như binh lính bình thường, tránh khỏi ánh mắt của Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc chỉ liếc một cái, liền quay đầu trở lại, Hạ Triều Ca cảm giác được ánh mắt của hắn rời đi, thở phào một cái, ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt ở đây, nàng nhìn thấy trong một mảnh rậm rạp cành lá đằng trước bên trái, đưa ra một thanh vũ khí.
Thanh vũ khí kia chính là thứ Hạ Triều Ca nhìn thấy trên giấy.
Hạ Triều Ca vô thức hô to một tiếng: “Cẩn thận, có mai phục!”
Hạ Triều Ca sốt ruột, nhào về phía Hề Minh Húc, chỉ sợ hắn né tránh không kịp sẽ bị vũ khí kia gây thương tích.
Nhưng mà nàng còn chưa tới gần Hề Minh Húc, toàn bộ đội ngũ lập tức hoảng loạn, bốn phía tuôn ra rất nhiều binh sĩ Càng quốc, khiến toàn bộ nhánh quân đội Hề gia đều loạn lên.
Quân đội hai nước lập tức đấu võ, đồng thời cũng ngăn cách Hạ Triều Ca và Hề Minh Húc.
Lúc này Hề Minh Húc lập tức nghênh chiến, tay cầm trường kiếm, sắc mặt không đổi, trấn định tự nhiên.
Hạ Triều Ca cảm thán một tiếng, dáng dấp đẹp, tới giết địch cũng thấy vừa mắt đẹp lòng.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, Hạ Triều Ca lập tức phát hiện phía trước bên phải cũng xuất hiện một thanh vũ khí như vậy, đầu cung có mâm tròn đầy mũi tên, hướng về phía Hề Minh Húc.
Hạ Triều Ca rùng mình, lúc đang muốn nhào về phía Hề Minh Húc, nàng ý thức hình như có gì đó không đúng!
Nàng nghe được phía sau có thứ gì đang ở xé gió cực nhanh lao đến.
Hạ Triều Ca không dám khinh thường, mạnh mẽ xoay người, lúc đang vung kiếm muốn ngăn thứ phía sau, thân thể nàng bỗng nhiên lệch một cái, cả người bị kéo qua một bên.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, vật xé gió bay tới từ phía sau vừa vặn đánh vào trên thân kiếm.
Vật kia Hạ Triều Ca thấy cực kỳ rõ ràng, đó là viên đạn!
Nàng rốt cuộc đã biết chỗ nào không thích hợp, bức họa vũ khí nhìn như hoàn mỹ, thế nhưng đầu cung lắp tên quá rõ ràng, nàng liếc mắt liền thấy hai cái, huống chi là Hề Minh Húc?
Hơn nữa, nàng nhìn thấy hai cái, thế nhưng không có bất kỳ một cái nào phóng tên.
Nó căn bản không phải vũ khí thật, đây chẳng qua là ngụy trang, để thu hút lực chú ý của người khác, vũ khí chân chính, là một khẩu súng, một khẩu súng ngắn có đạn!
Nếu không nhờ võ công nàng không thấp, có thể đúng lúc nhận ra, đồng thời lại bị người bên cạnh kéo ra, chỉ sợ viên đạn này sẽ bắn trúng nàng!
Hạ Triều Ca nghĩ kỹ chuyện này, phía sau toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng nàng một tiểu binh sĩ, viên đạn làm sao lại bắn bào nàng?
Cái mục tiêu lớn là Hề Minh Húc ở đằng trước…
Hạ Triều Ca mãnh liệt xoay người, nàng chợt phát hiện, lôi nàng thoát khỏi viên đạn lại là Hề Minh Húc!
Nói cách khác, Hề Minh Húc vừa nãy ở ngay bên người nàng, cho nên viên đạn kia vẫn là bắn hắn!
“Ai cho phép ngươi tới!” Hề Minh Húc cau mày, vẻ mặt hết sức khó coi.
Hắn tức giận!