Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, toàn bộ sơn trang vẫn còn mơ màng trong một vùng sương mù bao phủ.
Trong núi thường truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy.
Vài con ngựa lớn cùng một chiếc xe ngựa lặng yên xuất phát từ cửa hông Bích Ba sơn trang, chạy về phương bắc.
Trong xe ngựa, chỉ có một mình Hạ Triều Ca.
Trước mặt Hạ Triều Ca có một cái lò lửa nhỏ, trên lò có vài tia lửa nhảy nhót, ấm áp cả chiếc xe ngựa.
Hạ Triều Ca nghiêng người dựa vào vách xe ngựa nhìn một tờ giấy.
Tri Tất Các là nơi thu thập tình báo suốt ba ngàn năm qua của Tang thị.
Trong Tri Tất Các, có thể tìm thấy toàn bộ tin tức của Ly quốc, từ lớn đến nhỏ, từ rõ ràng đến mờ ám.
Trước mặt Tri Tất Các, toàn bộ Ly quốc đều trở nên trong suốt.
Có thể thành lập được nơi tình báo Tri Tất Các cường đại như vậy, toàn bộ Ly quốc cũng chỉ có Tang gia mới làm được.
Có thể thấy được Tang thị hơn ba nghìn năm qua, ở khu vực này thẩm thấu sâu sắc tới đâu.
Thời gian một ngày một đêm, Hạ Triều Ca không thể nào có biện pháp xem hết tư liệu về Bắc Cương cùng Hề gia.
Mà tư liệu trong Tri Tất không thể mang ra ngoài.
Thế là Hạ Triều Ca phải lừa lọc một chút, thừa dịp Bích Tiêu không có chú ý, dùng loại giấy photo “tiền sử” nàng nghiên cứu được sao chép tất cả tin tức nàng muốn.
Mặc dù không rõ lắm, hiệu quả sao chép so với hiện đại cũng kém hơn nhiều, nhưng miễn cưỡng cũng xem được.
Hạ Triều Ca một đêm không ngủ, có chút chật vật.
Thế nhưng những thứ này nàng nhất định phải xem xong cho nhanh, mặc dù đã trộm ra, nhưng với tính tự giác của đệ tử Bích Ba sơn trang, nàng phải tiêu hủy những giấy tờ này.
Thế là Hạ Triều Ca xem xong một tờ, liền quăng vào trong lò lửa một tờ.
Đột nhiên, mành xe ngựa Hạ Triều Ca bị xốc lên, ngoài cửa sổ lộ ra khuôn mặt nhỏ non nớt của Đoạn Thiên Diễn.
“Ta nói này, hôm qua ngươi tự lấy tên cho mình, thật phù hợp phẩm vị của ngươi, quê mùa thấy ớn luôn.”
Vẻ mặt Đoạn Thiên Diễn cười đến thiếu đòn.
Hạ Triều Ca giật giật khóe miệng, đây là đang nói cha mẹ kiếp trước của nàng phẩm vị thấp sao?
Không thể nhịn.
Tờ giấy trên tay Hạ Triều Ca bị đốt sắp thành tro nhẹ nhàng bắn ra, trực tiếp bay tới trên đuôi ngựa của Đoạn Thiên Diễn.
Đuôi ngựa lập tức bị thiêu cháy, con ngựa hí một tiếng, mang theo Đoạn Thiên Diễn liều mạng xông về phía trước.
Biến cố chớt tới khiến Trình Phi Dương ở trước lập tức cảnh giác.
“Cẩn thận, có mai phục! Mọi người nhanh tụ lại, bảo hộ xe ngựa!”
Trình Phi Dương hô một tiếng, đoàn người ngựa lập tức tụ lại.
Chỉ có Đoạn Thiên Diễn bị con ngựa hoảng hồn kia mang đi, một đường chạy như điên, toàn bộ hành trình điên cuồng.
Dọc theo một đường hắn đi, còn có tiếng kêu thảm của hắn.
Hạ Triều Ca cười đến chảy nước mắt.
Nhưng sau khi thấy Trình Phi Dương tụ lại đây, nàng thu lại sự vui vẻ.
“Trình tướng quân, nơi này còn là địa giới Bích Ba sơn trang, sẽ không có người đánh lén.”
Hạ Triều Ca vén màn cửa lên nói với Trình Phi Dương.
“Nhưng vừa nãy…”
“Con ngựa kia đại khái là không cẩn thận dẫm lên cái gì, bị kích thích thôi.”
“Vị Đoàn huynh đệ kia làm sao bây giờ? Ta thấy tình huống của hắn dường như rất không ổn, có lẽ nên đi cứu hắn?”
“Không cần, nếu như ngay cả con ngựa cũng không giải quyết được, còn lên chiến trường cái gì, chúng ta đi thôi.”
Nghe Hạ Triều Ca nói xong, Trình Phi Dương mang người đi thật, hoàn toàn không để ý đến Đoạn Thiên Diễn đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Đi khoảng nửa tháng, đoàn người rốt cuộc đến Bắc Cương.
Hạ Triều Ca vừa xuống xe ngựa, đập vào mặt là gió bụi Bắc Cương, còn có cảnh sắc hoang sơ tráng lệ.
Khác với kinh thành phồn hoa, Bắc Cương ngàn dặm không mây mù, rộng lớn vô biên, chỉ liếc mắt một cái, cũng khiến lòng người ta trở nên rộng lớn hơn.