Ba ngày sau khi Hạ Triều Ca kháng chỉ cự hôn, Hạ Hạo Miểu tuyên bố với bên ngoài là hai đầu gối Hạ Triều Ca thương thế nghiêm trọng, đưa nàng đến hành cung Tiêu Sơn ôn tuyền tĩnh dưỡng.
Trên thực tế, Hạ Triều Ca theo chân Tang Chính Khanh tới Bích Ba sơn trang, cũng lấy danh nghĩa chữa chân.
Chẳng qua, việc Tang Chính Khanh là sư phụ Hạ Triều Ca, không thể công bố với bên ngoài, Hạ Hạo Miểu mới tìm lí do thoái thác.
Mà mục đích chân chính của Hạ Triều Ca, trừ Tang Chính Khanh thì không nói cho bất luận kẻ nào khác, mới tìm cái lí do này thoái thác.
Ngồi trên xe ngựa, Hạ Triều Ca nhìn hoàng cung càng ngày càng xa, trong lòng thêm một phần vướng bận.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng rời khỏi hoàng cung tới Bích Ba sơn trang, nhưng là lần đầu tiên rời xa hoàng cung, rời xa thân nhân, đi tới Bắc Cương xa xôi.
“Sao vậy? Không nỡ?”
Bên trong xe ngựa, Tang Chính Khanh gạt gạt lá trà trong chén trà, đổi tư thế hỏi.
“Không nỡ cũng phải chịu, lần này đi Bắc Cương, trở về cũng là một năm sau.”
Hạ Triều Ca thả màn trong xe ngựa xuống, có chút phiền muộn.
Một năm, là thời gian nàng cho mình.
Bởi vì trên mệnh cách viết rõ ràng, một năm sau, mẫu hậu Bạch Tâm Lăng của nàngbị chết cháy trong một trận đại hỏa, nàng nhất định phải trở về gấp.
Mặc dù trên mệnh cách không viết rõ nguyên nhân trận đại hỏa hình thành, thế nhưng nếu không thay đổi, nó sẽ vừa khớp mọi thứ, thậm chí do chính người bên trong phát sinh.
Nếu như trùng hợp, nàng sẽ cố tránh, nhưng nếu là người làm, vậy cũng đừng trách nàng thủ đoạn độc ác.
“Ta nghe nói, sau đó Hề Minh Húc đến đưa thuốc cho con?”
“Vâng, hắn tới cảm tạ con tác thành cho bọn họ.”
Quan hệ giữa Hạ Triều Ca và Hề Minh Húc rắc rối phức tạp, chính nàng còn không rõ, nên nàng không có ý định nói với người khác.
Giữa bọn họ, càng đơn giản càng tốt.
Càng dây dưa, càng nhiều chuyện xấu.
Điều này lúc ở tiên giới nàng đã thấm nhuần trong đầu, nếu biết trướcnàng đã không bị kéo xuống đây.
“Triều Ca, có đôi khi con rất thông minh, nhưng có đôi khi lại rất ngu.”
“Sư phụ, người đang khen con? Hay là đang tổn thương con đây?”
“Lúc con đang nói dối, con mắt sẽ không tự giác mà giật.”
Hạ Triều Ca sững sờ, có không?
Nàng vội đưa tay sờ sờ con mắt của mình, chẳng lẽ đang giật thật?
“Xem kìa, giấu đầu lòi đuôi, thật khờ.”
Tang Chính Khanh cười ha hả.
Hạ Triều Ca phát hiện nàng bị lừa!
Mắt nàng cũng không có giật, Tang Chính Khanh gạt nàng!
Mà phản ứng của nàng lại làm lộ chính mình.
Tang Chính Khanh đột nhiên thu hồi nụ cười, ông nghiêm trang nói: “Nhớ kĩ, đây là dạy con, bất luận đối phương có đoán đúng tâm tư con hay không, con đều phải bất động thanh sắc*.”
* tỉnh bơ, mặt đơ đơ ý
“Nếu như đối phương chỉ gạt con, con sẽ không mắc mưu. Nếu như hắn thật sự phát hiện ra sơ hở, chính con lại càng phải trấn định. Con càng trấn định, đối phương càng dễ dàng hoảng sợ.”
Hạ Triều Ca gật đầu, ghi nhớ lời Tang Chính Khanh ở trong lòng.
Bất cứ lúc nào chỗ nào, đều phải bất động thanh sắc.
Đây mới chính là thứ nàng cần học, còn như những thái phó kia dạy văn nhã thi từ tanh hôi, đã sớm không thích hợp với nàng.
Từ kinh thành đến Bích Ba sơn trang chỉ mất một ngày, Hạ Triều Ca xuất phát từ sáng sớm, lúc chạng vạng liền đến.
Hạ Triều Ca có gian phòng của mình ở Bích Ba sơn trang, sau khi nghĩ ngơi chỉnh đốn, nàng liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm chân trời còn mây mù mênh mông, vẫn chưa sáng hoàn toàn, cửa phòng Hạ Triều Ca đã bị gõ.
Hơn nữa tiếng đập cửa rất lớn, như là cho vay nặng lãi tới đòi nợ, tuyệt đối không khách khí.
Hạ Triều Ca mở đôi mắt lim dim buồn ngủ, nghiến răng nghiến lợi xuống giường.