Nhìn người từ ngoài cửa đi tới, Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm nhanh chóng đứng lên.
Thẩm Mộc Nhiễm nhìn thấy hắn, sắc mặt thoắt cái liền trắng bệch.
Một đôi tay sợ hãi bám vào y phục Tô Tử Câm, trốn ở sau lưng nàng.
Tô Tử Câm nhìn thấy Hạ Dực Thần, nàng không khỏi xiết chặt nắm tay.
Thật không ngờ tới ngươi lại dẫn xác đến đây.
Hạ Dực Thần nhìn Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm ở cùng một chỗ, đã phỏng đoán nhất định Thẩm Mộc Nhiễm đã nói hết, vậy hắn cũng không cần phải giả bộ.
Ồ, ở chỗ này ta ta nàng nàng? Cố Lâm Uyên biết không?
Hạ Dực Thần chợt cười to.
Đáng tiếc, ngươi là nữ nhân, không có thứ đồ chơi kia, nếu không có thể nếm thử tư vị của Thẩm Mộc Nhiễm.
Chậc chậc, mỗi ngày mấy lần, nghe tiếng nàng rên rỉ thật là tiêu hồn!
Thân thể Thẩm Mộc Nhiễm liên tục run rẩy, Tô Tử Câm cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, liền tấn công Hạ Dực Thần.
Súc sinh! Mẹ nó trước đây ta mù mới có thể giao phó Mộc Nhiễm cho ngươi!
Tô Tử Câm, ngươi cho là mình là cái thứ gì!
Giữa hai người hỏa khí mười phần, trong nháy mắt liền đánh nhau.
Lúc trước hai người thường luận bàn, chỉ trước đây khi Hạ Dực Thần muốn giết Cố Lâm Uyên mới nghiêm túc đánh qua một lần, nhưng đấy mới là lần đầu tiên mang theo sát khí muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Trong lòng, trong mắt Tô Tử Câm đều tràn ngập sát khí.
Hạ Dực Thần cũng không yếu thế chút nào, hắn đã sớm muốn giết Tô Tử Câm.
Lúc nào, ở chỗ nào, dù gặp phải tình huống gì Thẩm Mộc Nhiễm đều chỉ nghĩ tới Tô Tử Câm, việc này bảo hắn tiếp nhận làm sao được!
Hai người giao thủ một lúc, Hạ Dực Thần phát hiện, Tô Tử Câm lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Có thể thấy được lần trước ngăn cản hắn giết Cố Lâm Uyên vẫn là thủ hạ lưu tình.
Sau lưng ngươi giấu bao nhiêu thứ? Tô Tử Câm, ngươi có thân phận gì?
Hạ Dực Thần vặn chân mày, thần sắc trở nên vô cùng dữ tợn.
Thì ra ngươi không biết? Nói như thế, ngươi hạ độc ta, dẫn ta đến Nam châu là người khác giật dây rồi?
Hừ, muốn dụ dỗ ta sao?
Ngươi cũng chỉ là con cờ thôi, có thể moi ra cái gì đây?
Tô Tử Câm cười nhạt: Hạ Dực Thần, dù đi đến đâu, dù trong mắt bất kì kẻ nào, giá trị của ngươi đều kém xa ta!
Tô Tử Câm biết lời này đối với Hạ Dực Thần mà nói, nhất định chính là một chiêu bạo kích.
Đó là một cái gai cắm ở trong lòng hắn rất nhiều năm.
Quả nhiên Hạ Dực Thần bị làm cho tức giận, chiêu thức trong tay trở nên điên cuồng xao động lại hỗn loạn.
Hắn vừa loạn, Tô Tử Câm liền nhân cơ hội này hạ sát chiêu.
Chủy thủ trong tay nàng bỗng nhiên đâm vào trái tim Hạ Dực Thần.
Nhưng trong nháy mắt, trên mặt Hạ Dực Thần lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hắn ôm ngực, bỗng nhiên lui lại mấy bước, nhưng chớp mắt tiếp theo lại lập tức tấn công.
Lồng ngực Hạ Dực Thần chảy máu ồ ạt, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt, thế nhưng hắn không có một chút ý phải chết nào cả!
Tô Tử Câm rùng mình, người bất tử!
Vậy mà Hạ Dực Thần cũng là người bất tử! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Nhưng vào lúc này, Hạ Dực Thần bắt đầu không để ý thương thế cùng đau đớn trên người, điên cuồng công kích Tô Tử Câm, dùng phương thức không muốn sống cùng nàng đồng vu quy tận.
Tô Tử Câm dần dần cố hết sức, Hạ Dực Thần không sợ chết cũng không sợ bị thương, hắn nhịn đau cũng muốn giết nàng.
Nhưng nàng không thể, nàng là người bình thường! Nàng còn vướng bận thân thể mình, bó tay bó chân, không thể buông thả!
Tô Tử Câm, chịu chết đi! Ha ha ha. . .
Trường kiếm trong tay Hạ Dực Thần chém xuống đầu Tô Tử Câm.