Bên kia, Tô Tử Câm đưa tay công kích yết hầu Thủy Vô Nguyệt.
Thủy Vô Nguyệt không ngờ Tô Tử Câm nói động thủ liền động thủ, không chừa một chút tình cảm, vừa bắt đầu liền hung ác chẳng khác nào Cố Lâm Uyên.
Nàng ta lập tức không dám tùy ý ngả ngớn nữa, bắt đầu bình tĩnh ứng phó.
Võ công của Thủy Vô Nguyệt mặc dù không bằng Cố Lâm Uyên, nhưng tuyệt đối không thấp.
Nhưng mà, xưa nay Tô Tử Câm cũng không phải thứ nhân vật dễ đối phó.
Hai người từng chiêu từng thức, ngươi tới ta trả, trong chốc lát liền giao đấu với nhau.
Tiểu mỹ nhân, thì ra võ công của nàng lợi hại như vậy! Thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
Thủy Vô Nguyệt vừa đánh vừa liên tục nói chuyện, giọng nói the thé của nàng ta có thể ảnh hưởng đến tinh thần người khác.
Tiểu mỹ nhân này thật đúng là hoàn mỹ, vừa có thể nhu mì, lại có thể sắc bén, thật tiện nghi cho tiểu tử Cố Lâm Uyên kia, không bằng về sau theo ta, ta cam đoan nàng sẽ hạnh phúc hơn!
Tô Tử Câm bị giọng nói của Thủy Vô Nguyệt ảnh hưởng, mày nhíu lại rất chặt, sắc mặt còn có chút tái nhợt.
Nhưng vào lúc này, Thủy Vô Nguyệt bắt đầu cười rộ lên, thanh âm quyến rũ sắc bén truyền khắp cả phòng.
Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo ta đi, hôm nay nàng trốn không thoát đâu, ha ha ha. . .
Thủy Vô Nguyệt vung roi da, trực tiếp quấn lên eo Tô Tử Câm, kéo nàng vào trong lòng ngực mình.
Tô Tử Câm chau mày, đầu rất đau, đã có chút mơ hồ.
Lần này trực tiếp bị Thủy Vô Nguyệt cuốn qua, đụng vào ngực nàng ta.
Chớp mắt sau, hai mắt Tô Tử Câm bỗng nhiên thanh tỉnh, một thanh chủy thủ xuất hiện trong tay nàng, sau đó nàng bỗng đâm vào tim Thủy Vô Nguyệt.