“Cố Lâm Uyên, chừng nào chàng mới có thể đứng đắn chút hả?”
Tô Tử Câm nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc ngủ nàng.”
“. . .”
Tô Tử Câm hít sâu một hơi, nàng nói: “Chàng có thể nói chuyện bình thường không?”
“Ta đang nói thật mà.”
Chỉ là Cố Lâm Uyên còn một câu chưa nói, chính là đời này hạ phàm, chính là để ngủ nàng, ngủ nàng tâm phục khẩu phục. <<ed: quỳ ông Lăng rồi>>
Tô Tử Câm thở dài một hơi.
“Nhìn dáng vẻ nghiêm trang này của chàng, quả thực rất giống đang nói thật.”
“Tô Tử Câm, ta tốt với nàng không?”
Tô Tử Câm sững sờ, không rõ vì sao hắn bỗng nhiên hỏi như vậy.
“Tốt.”
“Vậy nàng thích ta không?”
Tô Tử Câm cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Lâm Uyên.
“Chàng muốn làm gì?”
“Lúc nàng uống say từng nói một lần nàng thích ta, bây giờ ta muốn nghe lần thứ hai.”
Cố Lâm Uyên xoa khuôn mặt nhiều thịt của Tô Tử Câm, trong đôi mắt đều là cưng chìu.
“Vì sao chàng luôn chấp nhất chuyện này vậy?”
“Thành toàn ta đi.”
Tô Tử Câm suy nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu được vì sao Cố Lâm Uyên luôn muốn nàng nói.
Rõ ràng bọn họ tự hiểu là được, còn phải mỗi ngày nói một lần ư?
Làm sao giống như đang dạy dỗ thế?
Trong đầu toát ra từ này, Tô Tử Câm khó hiểu run lên.
Dạy dỗ tốt hay không, nàng cũng sẽ không chạy.
Lúc Tô Tử Câm đang sững sờ, Cố Lâm Uyên luôn nhìn nàng, chờ nàng nói.
“Ta thích chàng.”
Tô Tử Câm rốt cuộc vẫn phải nói, đây cũng không phải là đại sự gì đúng không?
Cố Lâm Uyên thoả mãn sờ sờ đầu Tô Tử Câm, hôn một cái trên môi.
“Ta cũng thích nàng.”
Cố Lâm Uyên chuyển thân thể Tô Tử Câm vào bên trong giường ngủ.
“Ngủ tiếp một lát, đến ta gọi nàng.”
Tô Tử Câm gật đầu, ngủ mất.
Khuôn mặt vốn đơ ngàn năm của Cố Lâm Uyên lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Nước ấm nấu ếch, bước đầu tiên, vô tri vô giác in vào trong đầu óc.
Hai chiếc xe ngựa chạy ước chừng mười ngày, rốt cuộc cũng đến Nam châu, tiến vào địa giới Miêu Cương.
Sau khi vào Nam châu vẫn còn chưa tới Độc Vương cốc, tốc độ xe ngựa chậm lại, xế chiều hôm đó liền vào khách điếm tìm nơi trọ.
Khách điếm Nam châu không thể tinh xảo như ở trong Hoàn quốc, nhưng cũng coi như sạch sẽ.
Bên trong khách điếm, người đến người đi, có phân nửa người mặc miêu phục.
Nam châu là thành thị giao giữa Hoàn quốc cùng Miêu Cương, nơi đây người Hán và người Miêu dung hợp, có đủ loại người.
Trong đại sảnh khách điếm, Bạch Lạc Hành đi dàn xếp tất cả, Tôn Trọng Du thì chen bên cạnh Cố Lâm Uyên cùng Tô Tử Câm.
Bây giờ Tô Tử Câm mặc một thân nữ trang, nhìn như một đóa bạch hà, tươi mát thoát tục, sắc mặt còn có chút tái nhợt yếu đuối. <<ed: chưa tìm hiểu bạch hà là cái bông gì nữa, lười quá đi mất @@>>
Xa xa nhìn qua, liền nghĩ đến mỹ nhân yếu đuối, đau bệnh.
“Tiểu nha đầu, nghe nói ngươi rất có lai lịch?”
Tô Tử Câm nhíu mày nhìn về phía Tôn Trọng Du.
“Có thể thu phục Vương gia các ngươi, không có chút tài năng, lão tin không?” Tô Tử Câm hỏi lại.
Tôn Trọng Du hít sâu một hơi, như là phát hiện chuyện gì khó lường.
“Thì ra là ngươi giải quyết hắn à? Giáo huấn dễ bảo như thế, có thủ đoạn nha!”
Tôn Trọng Du dựng thẳng một ngón tay cái.
Trong nháy mắt khuôn mặt Cố Lâm Uyên liền đen.
“Ông có thể đi rồi.”
“Ta mới không đi đấy!”
Tôn Trọng Du kiên quyết phản đối.
“Ta đưa ông đi?”
Cố Lâm Uyên khoát tay, mắt thấy sắp động thủ, Tôn Trọng Du nhanh như chớp chạy mất.
Tôn Trọng Du vừa chạy, sắc mặt Tô Tử Câm liền suy sụp.
“Không bằng đêm nay cho ta nếm thử thủ đoạn của nàng?”
“Cái gì, thủ đoạn gì?”
Tô Tử Câm giả ngu.
Nhưng vào lúc này, bỗng một thanh đại đao bổ xuống.