“Vậy về sau ngươi không được phép ép ta ăn nhiều.”
“Được ”
“Về sau không được phép hung dữ với ta.”
“Được”
“Về sau không được phép ngủ ta.”
“Được”
Cố Lâm Uyên không do dự đáp ứng Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm sững sờ, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm Cố Lâm Uyên.
“Ngươi xác định ngươi không phải đang lừa gạt ta?”
“Ta không có gạt ngươi.”
Cố Lâm Uyên vươn tay, xoa một cái trên chóp mũi Tô Tử Câm.
Sau đó cái trán chạm trán nàng, chóp mũi đụng chóp mũi.
“Vậy ngươi thật sự không ngủ ta chứ?”
“Ta không ngủ ngươi.”
Cố Lâm Uyên bỗng nhiên nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Ngươi ngủ ta là được.”
“. . .”
Ngự y sắc thuốc xong đưa tới, Tô Tử Câm uống vào, sau đó nằm trên giường dần dần ngủ.
Cố Lâm Uyên cẩn thận từng li từng tí nằm xuống bên cạnh Tô Tử Câm, ôm nàng vào trong lòng.
Sau đó xoay người, đánh ra một đạo chưởng phong, trực tiếp làm tắt ánh nến bên giường.
Cuối cùng, Cố Lâm Uyên liếc nhìn về bệ cửa sổ.
Nhưng thời gian ngắn ngủi đến mức khiến không ai có thể phát hiện.
Sau đó, Cố Lâm Uyên ôm Tô Tử Câm ngủ mất.
Dưới bệ cửa sổ, một đôi mắt tròn vo nhìn tất cả bên trong cửa sổ, trong mắt đã tràn đầy nước mắt.
Thẩm Mộc Nhiễm ngồi xổm dưới bệ cửa sổ cả đêm, ngồi xổm đến mức thành tượng đá, ngồi xổm với nội tâm tan vỡ.
Nàng che miệng, tận lực khiến mình không khóc ra thành tiếng.
Chân nàng tê dại ngã nhào trên đất, sau đó lại nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, chạy về gian phòng của mình.
Trở lại gian phòng, Thẩm Mộc Nhiễm lớn tiếng khóc.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, Cố Lâm Uyên lại là một tên đoạn tụ, còn nhúng chàm Tử Câm ca ca của nàng.
Nàng vẫn luôn ỷ lại Tô Tử Câm, vẫn luôn sợ, vẫn luôn chờ huynh ấy mang mình đi.
Làm thế nào cũng chưa từng nghĩ qua, tình cảnh của huynh ấy sẽ gian nan như vậy.
Người nàng yêu, quân tử trong lòng nàng, vậy mà thành nam sủng của Cố Lâm Uyên.
Thẩm Mộc Nhiễm ở trong phòng khóc thật lâu, khóc đến trời sáng.
Sau khi trời sáng, nàng tỉnh lại, nhấc bút, viết một phong thơ, sai người lặng lẽ đưa đi.
Thẩm Mộc Nhiễm bên trong cửa sổ nhìn về hướng Vị Ương Cung, kiên định nói: “Tử Câm ca ca, muội nhất định mang huynh rời khỏi vòng xoáy này! Mặc kệ trả giá đắt thế nào!”
Bên trong tẩm điện Vị Ương Cung.
Trên giường hẹp, Tô Tử Câm yếu ớt tỉnh lại, uống thuốc, ngủ một đêm, cuối cùng cũng không đau nữa.
Tô Tử Câm thở phào, tối hôm qua thực sự là mạo hiểm, một lần lại một lần, thiếu chút nữa thì bại lộ.
Nàng cẩn thận từng li từng tí xoay người trong lòng Cố Lâm Uyên, cùng hắn mặt đối mặt.
Tô Tử Câm lần đầu tiên nhìn Cố Lâm Uyên gần như vậy.
Hắn ngủ yên tĩnh an tường, lông mi thật dài, mũi thật cao, cực kì đẹp.
Tô Tử Câm nhìn Cố Lâm Uyên, có một cái chớp mắt ngẩn ngơ, phảng phất người trước mắt là Thương Lăng.
Thương Lăng khiến nàng muốn trốn tránh.
Tô Tử Câm bỗng nhiên nghĩ, chấp niệm và thâm tình chôn ở linh hồn có phải sâu nhất hay không, sâu đến mức có thể ảnh hưởng đến tiềm thức của con người.
Mỗi một thế, Thương Lăng đều sẽ thích nàng, mỗi một thế, đều yêu sâu đậm như vậy.
Cho nên, có phải hay không trong tiềm thức của Thương Lăng, đã yêu nàng tận xương tủy?
Tô Tử Câm hơi động lòng, lại không khỏi nhớ tới hồ ly cùng Thanh Ly.
Bọn họ đều là người nàng có thể tín nhiệm không lý do.
Bọn họ đều muốn nàng rời xa Thương Lăng.
Vậy có phải lúc nàng mất đi trong trí nhớ, đã từng cùng Thương Lăng có gút mắt hay không?
Nàng không phải không yêu, mà là bị thương quá sâu, không có dũng khí.
Tô Tử Câm thừa dịp Cố Lâm Uyên ngủ say, hơi động lòng, tiến lên trước, nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Lâm Uyên.