Cố Lâm Uyên trầm mặt nhìn Tô Tử Câm, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm khiến nàng sợ hãi.
“Biết vì sao ta giữ ngươi lại không?”
Tô Tử Câm lắc đầu, tâm Thương Lăng như kim đáy biển, cho tới bây giờ nàng vẫn không hiểu.
“Ta muốn một tiểu hoàng đế nghe lời, không gây phiền toái, không nháo chuyện, không ngỗ nghịch, không phản kháng, hiểu không?”
Tô Tử Câm gật đầu như giã tỏi: “Hiểu ”
“Vậy là tốt rồi, bỏ tay ra.”
Cố Lâm Uyên nhìn chằm chằm ngực Tô Tử Câm, tỉ mỉ quan sát nàng.
Đáng tiếc nàng con quá nhỏ tuổi, mười bốn tuổi dù là nam hay nữ cũng còn chưa nẩy nở, từ tướng mạo, làn da, hầu như không cách nào phán đoán.
Mặt khác không được, vậy cũng chỉ có thể cởi thôi.
Tô Tử Câm nghe nói thế, sợ đến co lại thành một nhúm.
Khẩu vị của Cố Lâm Uyên không khỏi quá nặng đi!
Hắn không phải là một tên đoạn tụ, thu thập tiểu thịt tươi khắp nơi cùng hắn dâm loạn chứ?
Chính mình bất hạnh bị hắn nhìn trúng, thu nhập hậu cung ư?
Tô Tử Câm nuốt nước miếng một cái, băng lãnh thượng thần ở đâu rồi? Ngươi mau trở lại đi.
Thấy Tô Tử Câm nhìn mình bằng ánh mắt nhìn kẻ biến thái, Cố Lâm Uyên triệt để không kiềm được.
Hắn đưa tay, trực tiếp bắt lấy cổ tay Tô Tử Câm.
Cổ tay thật nhỏ, chộp vào trong lòng bàn tay, yếu ớt đến mức dường như vừa dùng lực là có thể bẻ gãy.
Bị Cố Lâm Uyên bắt một cái như thế, Tô Tử Câm đau đến kêu lên.
Lúc đó, nước mắt cũng không kiềm được trào ra.
“Đau quá đi. . .”
Thấy dáng vẻ tội nghiệp của Tô Tử Câm, khuôn mặt non nớt kia, ngây ngô dáng dấp kia, còn có nước mắt ở khóe mắt nàng.
Cố Lâm Uyên hít sâu một hơi, thầm mắng một tiếng, đáng chết!
Cuối cùng, hắn vẫn buông tay Tô Tử Câm ra.
Cuối cùng, vẫn không nỡ tổn thương nàng.
Từng kiếp trước tái hiện lại trong đầu.
Cố Lâm Uyên thấy dáng vẻ Tô Tử Câm, liền cực kì đau lòng, cũng không xuống tay được.
Không hạ thủ được, chỉ có thể dõi mắt trông mong.
Thôi, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, còn nhiều thời gian mà.
Sau khi buông Tô Tử Câm ra, Cố Lâm Uyên đứng thẳng người, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Tử Câm.
“Đừng khóc, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Tô Tử Câm sững sờ, cái tên Cố Lâm Uyên cứng ngắc lạnh lùng này đang an ủi nàng?
Phong cách này rất là Thương Lăng nha!
“Kia, vậy ta phải làm sao?”
“Bước lên ngôi vị hoàng đế, trở thành tân hoàng, chuyện còn lại ta sẽ xử lý, ngươi chỉ cần ngồi ở vị trí trên kia là được.”
Chân mày Cố Lâm Uyên hơi cau lại, nhìn Tô Tử Câm tội nghiệp, tim lập tức mềm xuống.
Thế là, hắn lại dịu giọng: “Nếu như ngươi nghe lời, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
“Ồ, vậy ta đây không có một chút quyền lực nào phải không?”
Tô Tử Câm nhìn sắc mặt Cố Lâm Uyên tốt hơn nhiều, lá gan cũng lớn theo.
Nàng hiểu Thương Lăng , bình thường theo ý hắn, nàng cũng không cần chịu khổ, hơn nữa có thể đạt được mục đích.
“Ngươi muốn quyền lực gì?”
“Ta. . . Ta không muốn quyền lực gì, ta muốn giữ lại Mộc Nhiễm.”
Tô Tử Câm thầm nghĩ, vị hoàng đế là nàng còn có thể giữ, giữ thêm một Thẩm Mộc Nhiễm không quyền không thế chắc không sao đâu nhỉ?
Ai biết, lời này vừa nói ra, sắc mặt Cố Lâm Uyên trong nháy mắt trầm xuống, hạ xuống điểm đóng băng.
Tô Tử Câm hít một hơi, lại cảnh giác, giống như một con chim sợ cành cong.
“Ngươi rất thích cô ta?”
Cố Lâm Uyên trầm mặt, kề sát vào Tô Tử Câm.
“Ta. . . Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta không muốn thấy nàng chết.”
“Thanh mai trúc mã sao?”
Tô Tử Câm không hiểu nổi tâm tư Cố Lâm Uyên, đàng hoàng gật đầu.