Lan Phi như chợt nhớ tới việc gì không ổn, bỗng nhiên bắt lấy tay Tô Tử Câm.
Bà ta trừng lớn hai mắt, càng thêm kích động.
“Tử Câm, mẫu phi luôn không nói cho con biết, thật ra con là nữ tử! Con phải phân rõ nam nữ đó? Biết nữ tử là gì không?”
Tô Tử Câm giật giật khóe miệng, cảm động lập tức biến mất sạch sẽ.
Lan Phi nhìn vẻ mặt Tô Tử Câm mờ mịt, thế là bà lại kích động nói: “Tử Câm à, con là nữ tử ! Đều do mẫu phi luôn nhồi nhét tư tưởng nam tử cho con, không nói cho con nữ tử là cái gì.”
Lan Phi nói, lại kích động khóc ồ lên.
Tô Tử Câm thở dài một tiếng, lúcđang muốn mở miệng an ủi Lan Phi, bà ta lại không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
“Tử Câm, con luôn không có quỳ thủy, không phải là do trong tiềm thức con luôn cảm giác mình là nam tử chứ?”
Lần này Tô Tử Câm triệt để kinh ngạc đến ngu người, Lan Phi, di ngôn lúc lâm chung của bà rất đáng sợ nha!
“A, làm sao ta lại quên rồi, con mới mười bốn. Quỳ thủy chưa đến cũng bình thường.”
“. . .”
Tô Tử Câm thở dài một hơi, nàng nói: “Mẫu phi, người nghỉ ngơi một hồi đi, đừng quan tâm gì nữa.”
“Sao có thể không quan tâm! Từ hôm nay trở đi, phải coi mình là nữ tử, ngàn vạn lần không thể bất phân nam nữ được!”
“Mẫu Phi, ta là nữ tử, ta biết.”
“Con biết? Vậy con còn dắt tay Thẩm Mộc Nhiễm người ta?”
“. . .”
Tô Tử Câm cảm thấy Lan Phi cũng quá có tinh thần, không hề có một chút dáng vẻ lâm chung, bệnh nguy kịch nào.
“Mẫu Phi, người nghỉ ngơi thật tốt đi, người yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội rời khỏi hoàng cung, quang minh chính sống tốt nửa đời sau.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . .”
Lan Phi thở phào một cái, cầm lấy tay Tô Tử Câm, càng nắm càng chặt.
Bà nằm lại trên giường, nhìn màn che, hai mắt có chút tan rã.
Tô Tử Câm cảm thấy bà không ổn, vội vàng lung lay thân thể bà ấy.
“Mẫu phi, mẫu phi?”
“Tử Câm, con nói xem ta đi trước một bước, trên đường hoàng tuyền có thể chờ được phụ hoàng con không?”
Lan Phi lập tức không còn hơi sức, lập tức già yếu tựa như người bảy tám chục tuổi.
“Có thể, Địa Phủ một ngày, nhân gian một năm, đại khái người chờ khoảng một khắc đồng hồ, ông ấy liền tới, không cần lâu.”
Lan Phi sững sờ, đột nhiên cười rộ lên.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . .”
Lan Phi nắm tay Tô Tử Câm lập tức lỏng ra, rơi xuống giường.
Hai mắt bà khép lại, nụ cười bên khóe miệng dần dần biến mất.
Trong lòng Tô Tử Câm run lên, run rẩy để tay đến dưới chóp mũi Lan Phi, không còn hơi thở.
Trong nháy mắt đó, tim Tô Tử Câm trống một khối.
Lan Phi đi cùng nàng mười bốn năm, bây giờ cứ như vậy rời đi.
Tô Tử Câm biết đây cũng chỉ là một lần luân hồi, sau khi chết, sẽ còn có lần nữa luân hồi, vô cùng vô tận.
Đời này đau khổ, đời sau nói không chừng liền hạnh phúc.
Nhưng Lan Phi rời đi, Tô Tử Câm mặc dù không thể nói là khổ sở, nhưng vẫn cảm thấy rất mất mát.
Chỉ mong bà ấy có thể đợi được Tô Khai Nguyên ở trên đường hoàng tuyền.
Tô Tử Câm khẽ than một tiếng, Minh Thu đứng phía sau nàng lại nhịn không được khóc lớn lên.
“Nương nương, nương nương! Người cứ như vậy mà đi sao!”
Tiếng khóc của nàng trong Y Lan Cung lạnh lẽo thê lương có vẻ càng thêm đột ngột, càng nổi bật lên sự cô tịch vắng vẻ của Y Lan Cung.
Màn đêm buông xuống, bóng đêm tràn ngập chân trời, ánh trăng sáng chiếu cả một vùng.
Trên cổng thành, một thân ảnh cao ngất lẳng lặng đứng, đôi mắt nhìn hoàng cung phía xa.
Lúc này, một cự long màu ngân bạch trên bầu trời lượn lờ hạ xuống, hướng về phía cổng thành.