Tô Tử Câm sững sờ, Thẩm Mộc Nhiễm, nàng nghe nói qua.
Đó là cháu ngoại của thái hậu, thái hậu rất yêu thích.
Nàng vừa mới sinh ra không lâu, trên chiến trường, cha nàng liền vị quốc vong thân.
Mà mẫu thân nàng sau khi nhận được tin dữ cũng buồn bã sầu não mà chết, cuối cùng chỉ để lại một mình nàng.
Thái hậu thương cảm nàng lẻ loi hiu quạnh, đem nàng vào trong cung, tự mình nuôi nấng.
Cho nàng vinh sủng mà không hoàng tử công chúa nào có được, thái hậu thậm chí từng nói, vô luận là ai kế thừa ngôi vị hoàng đế, Thẩm Mộc Nhiễm đều là hoàng hậu.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Mộc Nhiễm liền thành đối tượng mà từng hoàng tử tranh nhau cướp đoạt.
Thẩm Mộc Nhiễm chẳng những được cưng chìu, dáng dấp bản thân cũng hết sức xinh đẹp, còn nhỏ tuổi nhưng rất có linh khí.
Việc này khiến nàng đi đến chỗ nào đều được người ta ưa thích.
Vì vậy, lúc Thẩm Mộc Nhiễm chủ động ngồi bên cạnh Tô Tử Câm, hầu như toàn bộ ánh mắt trong hoàng gia trong học đường đều mang dao phi tới chỗ này.
Xem Tô Tử Câm hơi sửng sốt, Thẩm Mộc Nhiễm lại nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Muội thấy huynh thật yên tĩnh, thật có khí chất, lớn lên cũng rất soái, muội có thể kết giao bằng hữu với huynh không?”
Tô Tử Câm sững sờ trong nháy mắt, đây là cái vận khí gì vậy?
Vừa ra khỏi cửa liền có đào hoa?
Trước khi ra cửa Lan Phi ngàn dặn vạn dò, nhắc nàng ngàn vạn lần không được xằng bậy.
Người tính không bằng trời tính mà!
Tô Tử Câm vốn muốn cự tuyệt, tiếp tục làm một tiểu hài tử xinh đẹp an tĩnh.
Nhưng mà, ánh mắt mang dao hướng về phía nàng chẳng những không giảm mà ngược lại càng nhiều, nàng không ngừng thu được đủ loại ánh mắt cảnh cáo.
Đang uy hiếp nàng sao? Nếu như không để ý Thẩm Mộc Nhiễm, chẳng phải liền chứng minh nàng sợ sao?
Tô Tử Câm trời sinh gan lớn, trừ Thương Lăng, đời này nàng chưa từng sợ ai!
Trước mặt đám con nít này, tuyệt đối không thể kinh sợ!
Thế là, nàng nháy nháy mắt, nở nụ cười: “Ta tên Tô Tử Câm.”
“Tử Câm ca ca, vậy sau này chúng ta liền là bạn tốt nhé!”
Thẩm Mộc Nhiễm hài lòng nắm bàn tay nhỏ của Tô Tử Câm, ngón tay ngéo với ngón tay nàng.
Tô Tử Câm móc ngéo ngón tay út với Thẩm Mộc Nhiễm, trong nháy mắt ngẩn ngơ.
Sao nàng lại có một loại. . . cảm giác yêu sớm?
Bậy nha, đây là người ta đưa tới cửa, Lan Phi cũng không thể trách nàng nha.
Lúc này thái phó đến, tất cả hoàng tử công chúa đều bị yêu cầu trở lại vị trí.
Trong lớp, thái phó rung đùi đắc ý dạy, người phía dưới rung đùi đắc ý đọc.
Tô Tử Câm vừa đọc, khóe mắt không cẩn thận hướng đến ngoài cửa sổ.
Dương liễu ngoài cửa sổ nhẹ nhàng, bên trong cửa sổ tiếng thơ lượn lờ, Tô Tử Câm phảng phất trở lại thời gian khi học bài còn bé.
Bỗng nhiên, nàng nổi lên hứng thú, nhấc bút lên, trên giấy rơi xuống một hàng chữ.
“Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm”.
Lúc nàng đang làm mọi chuyện, hoàn toàn không nghĩ tới bên cạnh còn có một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng.
Chớp mắt sau, Thẩm Mộc Nhiễm đã viết xuống một hàng chữ trên giấy.
“Đãn vị quân cố, trầm ngâm chí kim*”.
* 4 câu trong bài Đoản ca hành kỳ 2 của Tào Tháo, dịch nghĩa: Xanh xanh áo ai, lòng dạ bồi hồi/Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay.
Sau khi viết xong, nàng len lén vò tờ giấy, ném tới bên cạnh Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm nhặt tờ giấy lên, vừa mở ra liền quay đầu, đôi mắt to của Thẩm Mộc Nhiễm cười như vầng trăng khuyết cong cong.
Tô Tử Câm kết luận, Thẩm Mộc Nhiễm nhất định nhìn thấy nàng viết, mới tiếp thêm một câu.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, một tiểu cô nương được hàng ngàn hàng vạn sủng ái, vậy mà không bị sủng ái sinh kiêu ngạo, văn dốt vũ nát, ngược lại có tu dưỡng rất tốt.
Nhất thời, hảo cảm của nàng đối với Thẩm Mộc Nhiễm tăng nhiều.
“Khụ khụ, hai người các ngươi đang làm gì!”
Chẳng biết lúc nào Thái phó đã trầm mặt đi tới bên cạnh bọn họ.