“Trên người ngươi còn có vết thương, không nên tùy tiện xuống giường.”
Thanh Ly đỡ Chỉ Hề dậy, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, mang nàng đi về phía giường băng.
“Thanh Ly Thần Tôn, chúng ta. . . Trước đây quen biết sao?”
“Ừ”
Thanh Ly ngồi bên giường Chỉ Hề, bưng tới cho nàng một bát thuốc nước.
“Là lúc nào vậy, thật xin lỗi, dường như ta quên rồi.”
Thần sắc Thanh Ly ôn hòa, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, hắn nói: “Trước đây thật lâu, chúng ta đã từng có duyên gặp mặt một lần.”
Chỉ Hề sững sờ, hơi nghi hoặc một chút.
“Chỉ là gặp mặt một lần sao?”
“Thật ra cũng không hẳn, gặp qua vài lần.” Thanh Ly cười khẽ.
Khi hắn cười, phảng phất như toàn bộ Thanh Liên Linh Sơn đều rạng ngời rực rỡ, nụ cười của hắn ôn hòa đạm bạc, lâu dài khiến người ta thư thái.
Mặc dù nàng không nhớ rõ Thanh Ly, cũng không biết hết về mình, nhưng nàng có một loại cảm giác, Thanh Ly sẽ không làm tổn thương nàng.
“Chẳng trách huynh lại cứu ta, còn để cho ta ở lại Thanh Liên Linh Sơn chữa thương.”
“Cho nên, muội ngoan ngoãn phối hợp với ta, đừng quậy nữa, biết không?”
Chỉ Hề ngẩn ra, giọng điệu này, dường như rất cưng chìu.
Giữa bọn họ, thật chỉ là gặp mặt một lần sao?
“Biết rồi, ta cũng muốn sớm chữa lành thương thế trên người.”
Cũng không biết nàng biến mất lâu như vậy, Vọng Thư có thể gấp gáp tới hỏng luôn rồi không.
Không tìm được người thì nàng ấy có thể kinh động Thiên Đế hay không?
Nếu như Thiên Đế bị kinh động, Thương Lăng có phải cũng biết hay không?
“Về sau có chuyện gì cứ nói cùng ta, không được vô duyên vô cớ để người khác khi dễ, biết không?”
“Biết rồi.” Chỉ Hề không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Thanh Ly thấy bộ dáng này của nàng, khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu.
“Muội luôn như vậy, chuyện gì cũng thích tự mình gánh, nói cái gì cũng nghe không vào.”
Nghe nói thế, Chỉ Hề ngẩn ra, hình như Thương Lăng cũng đã nói vậy.
Nhưng cho tới bây giờ nàng đều lẻ loi một mình, không người nào có thể nương tựa, phải đi đâu để luyện thói quen chia sẻ cùng người khác chứ?
“Để tổn thương trên người muội khỏi hẳn, muội nên đi lịch kiếp đi.” Thanh Ly nhàn nhạt nói.
Chỉ Hề ngẩn ra, nàng cực kì kinh ngạc nhìn Thanh Ly.
“Vì sao?”
“Thành thần.”
“Nhưng tu vi của ta vẫn chưa tới.”
“Ta có thể giúp muội đề thăng trong thời gian ngắn.”
“Nhưng vì sao ta phải thành thần? Ta làm ta Tư Mệnh không phải tốt sao?”
“Chỉ Hề, thành thần cũng sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt của muội, cũng không cần phải thay đổi gì.”
Trong thần sắc Thanh Ly có chút bất đắc dĩ cùng đau thương nhàn nhạt.
“Vậy tại sao còn phải thành thần?”
“Muội không muốn sao?”
“Không muốn.”
“Vì sao?”
Chỉ Hề sững sờ, một hồi chua xót tràn ngập trong lòng.
Nàng lắc đầu: “Không tại sao cả, chính là không muốn.”
“Nhưng muội vẫn phải đi.”
“Lý do?”
“Muội từng bị ma gây thương tích, trên người giữ lại một cỗ ma khí, nếu như không sớm tiêu trừ cỗ ma khí này kịp, sẽ ảnh hưởng đến muội sau này.”
Thanh Ly cau mày, thần sắc mười phần nghiêm túc.
“Ma khí? Sao ta không biết?”
“Bởi vì muội đều quên rồi, hơn nữa tu vi cũng không đủ, cho nên chính mình không phát giác.”
Chỉ Hề chau mày, trong lòng vừa hoang mang vừa kinh ngạc, chuyện này tới thật sự đột nhiên , khiến cho nàng vội vàng không kịp chuẩn bị.
“Muội tin ta không? Ta sẽ không tổn thương muội.”
Chỉ Hề gật đầu.
“Ta biết huynh sẽ không tổn thương ta, ta chỉ là hơi không thể tiếp thu.”
Thanh Ly nhẹ thở dài một tiếng: “Muốn đi trừ ma khí trên người muội, nhất định phải từ trong đến ngoài, nhất định muội phải thành thần, tu vi đuổi kịp mới được.”
“Ta. . . Không có lựa chọn khác sao?”
“Không có.”