Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Sau khi đáp xuống đất, Thương Lăng nhìn thấy Xích Đế đang quỳ rạp trên mặt đất cố gắng chữa thương.
Chỉ thấy Xích Đế vết máu đầy người, thân thể vậy mà bị hủy, sắc mặt tái nhợt, ngay cả thần căn cũng bị đứt rất nhiều.
Xem như Xích Đế có thể giữ được một mạng thì cả đời này hắn cũng bị hủy rồi.
Thương Lăng ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy ở trong sơn cốc còn lưu lại từng tia ma khí, chân mày hắn nhẹ nhíu lại.
Lúc này, hắn chậm rãi đi tới phía Xích Đế.
Xích Đế cảm giác được có người tới gần, mở hai mắt ra, đập vào mắt dĩ nhiên là thần sắc băng lãnh của Thương Lăng.
“Thương, Thương Lăng thượng thần!” Sắc mặt Xích Đế trắng bệch, thân thể mềm nhũn gần như ngã xuống.
“Xảy ra chuyện gì? Tư Mệnh đâu?”
“Tư, Tư Mệnh nàng là ma. . . Nàng là gian tế yêu giới phái tới, là nàng làm ta trọng thương, ngươi muôn ngàn lần không thể tha cho nàng!”
Thần sắc Xích Đế kích động nói xong những lời này, lại ho ra một búng máu, sắc mặt càng thêm đồi bại.
“Nàng là ma? Ngươi nhìn thấy?”
“Đúng, ta nhìn thấy. Lúc đó ta dùng kiếm đâm vào trong óc nàng, kết quả nàng bỗng nhiên biến dạng mười phần đáng sợ!”
Xích Đế cố hết sức nói: “Nàng một chiêu làm kiếm gãy, một chiêu làm ta trọng thương như thế này! Nếu như để mặc nàng tại Tiên giới, hậu quả sợ rằng không thể lường được!”
“Người đâu?”
“Nàng, nàng bị Thanh Ly thần tôn mang đi, sợ rằng, Thanh Ly thần tôn có ý nuông chiều nàng. . . Thương Lăng thượng thần ngươi đi nhanh. . .”
Xích Đế còn chưa lên tiếng, Thương Lăng bỗng nhiên ra tay.
Tay hắn giơ lên, vô số băng nhận bay lên, hướng đến phía Xích Đế, bao quanh hắn, ngưng ở trước mặt hắn.
“Thương Lăng thượng thần, ngươi. . . Ngươi đây là ý gì?”
Xích Đế trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn băng nhận xung quanh hắn, trên mặt hoàn toàn trắng bệch.
“Ngươi, ngươi muốn giết ta? Vì sao? Rõ ràng Tư Mệnh mới là ma, lẽ nào ngươi không để ý đến an nguy Tiên giới sao?”
Xích Đế sục sôi oán giận, nhưng mặt Thương Lăng thủy chung không chút thay đổi, không hề bị lay động.
“Ngươi biết quá nhiều, chết rồi câm miệng là phương thức tốt nhất.”
“Ngươi. . .”
Khi âm thanh của Thương Lăng vừa rơi xuống, vô số băng nhận đâm đến phía Xích Đế.
Xích Đế thậm chí không kịp hét tiếng nào, lập tức không còn hơi thở.
Xích Đế bỏ mình, ngay cả hồn phách của hắn cũng bị khóa bên trong thân thể, không cách nào bay khỏi.
Nhưng vào lúc này, băng nhận bên trong thân thể của hắn đột nhiên đông lại, đem toàn bộ thi thể Xích Đế đông lại.
“Phanh” một tiếng, khối băng bạo liệt mở ra, kể cả hắn và thi thể đều hóa thành vô số mảnh vụn, phiêu tán ở giữa không trung.
Đồng thời, một cơn gió lạnh bỗng nhiên thổi qua khiến toàn bộ nhiệt độ trong sơn cốc chợt giảm xuống, tất cả hơi thở đều biến mất.
Lúc này, Thiên Đế cùng Vọng Thư tới chậm, nhìn thấy chính là hình ảnh Thương Lăng một thân một mình đứng tại chỗ.
“Thương Lăng thượng thần, ngươi có manh mối?”
Sau khi Thiên Đế đáp xuống đất, nhìn thấy một mảnh hỗn độn trong sơn cốc hoang dã, nhưng không thấy tung tích của hai người đâu.
“Nơi đây từng có đánh nhau.”
“Bọn hắn đâu?”
“Không biết.”
“Nơi này có manh mối, cố gắng thì có thể tìm được.”
Thương Lăng nói xong lập tức xoay người rời khỏi, để lại Thiên Đế với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Thương Lăng vừa mới đi, Vọng Thư bay chậm cũng đến sơn cốc.
“Thiên Đế, tìm được Tư Mệnh không?”
Thiên Đế cẩn thận tìm bốn phía, trừ vết máu trên mặt đất cùng vết tích đánh nhau, lại không có bất kỳ dị thường gì.
Như vậy, bọn hắn đi chỗ nào?
“Phái người cẩn thận thăm dò, cần phải tìm được Xích Đế và Tư Mệnh!”
“Vâng, Thiên Đế!” Một đám thiên binh lĩnh mệnh.