Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Giản Chỉ Hề nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ thấy các tiên nữ vốn dĩ còn cách một đoạn đều đã đuổi đến nơi.
“Ta không nhìn lầm chứ! Thương Lăng thượng thần đang dìu nàng?”
“A! Ngươi không nhìn lầm, Tư Mệnh thành công rồi!”
“Ta đã nói rồi! Cứ như Tư Mệnh dũng mãnh xông lên như vậy mới có thể theo đuổi được nam thần!”
“Thật không nhìn ra, Tư Mệnh như sấm rền gió cuốn, hành sự thật không ngờ nhanh chuẩn ác!”
Giản Chỉ Hề trừng lớn hai mắt, nuốt vài ngụm nước miếng, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần lại phát hiện tay Thương Lăng còn nắm ở thắt lưng nàng!
Nàng vội vàng lấy tay Thương Lăng ra, đứng xa Thương Lăng một bước, nhanh chóng phân rõ giới hạn.
Thương Lăng thấy vậy nhíu mày, mở miệng nói: “Lạt mềm buộc chặt?”
Tiếng hắn không lớn không nhỏ, vừa đủ để đám tiên nữ phía sau nghe được.
Sau khi nói xong, Thương Lăng lập tức xoay người bay đi.
Nhìn bóng lưng Thương Lăng tiêu sái rời đi, Giản Chỉ Hề hối hận khi lịch kiếp không đánh cái mông hắn tới nở hoa tràn ngập hường phấn.
Thằng nhãi này tuyệt đối là cố ý, quả thực quá độc ác!
“Tư Mệnh! Thủ đoạn theo đuổi Thương Lăng thượng thần của ngươi thật nhiều nha!”
“Cạn tào ráo máng, lạt mềm buộc chặt, thật cao minh, đúng là cao thủ tình trường?”
“Đúng vậy đúng vậy, trách không được Dao Cơ đấu không lại ngươi, không nghĩ được ngươi lại lợi hại như vậy!”
Giản Chỉ Hề nghe những thứ loạn thất bát tao này, tim gan tỳ phổi thận đều đau.
Giải thích vô dụng, càng tô càng đen, nàng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Nàng hít sâu một hơi, thừa dịp khôi phục chút thể lực, vèo một cái, bay đi.
Một đường chạy như điên trở lại Thiên Phủ cung, nàng vội vàng đóng cửa lớn lại.
Trở lại Thiên Phủ cung, rốt cuộc trái tim bất an của Giản Chỉ Hề cũng bình tĩnh lại.
Từ sau khi gặp phải Thương Lăng, nàng vẫn bị hãm hại, càng hãm hại càng lớn, sẽ không dừng lại.
Nàng vừa mới thở phào, đang chuẩn bị nằm trên ghế nghỉ ngơi một lúc, khôi phục tinh thần.
Lúc này, cửa lớn Thiên Phủ cung bị vỗ vang ầm ầm.
Tâm Giản Chỉ Hề vừa mới an định lại bỗng nhiên bị dọa giật mình.
Tay nàng vung lên, cảnh tượng trước Thiên Phủ cung đập vào mắt.
“Tư Mệnh, Tư Mệnh, ngươi nhanh mở cửa đi!”
Vọng Thư đang dùng lực vuốt cửa lớn nhà nàng.
Thì ra là con hàng này, quả thực hù chết người.
Nàng vung tay lên, cửa lớn Thiên Phủ cung mở ra, Vọng Thư chạy vào.
“Mệt chết ta!”
Vọng Thư thở dốc từng ngụm từng ngụm, ngồi xuống bên người Giản Chỉ Hề, tự mình rót một chén trà.
Sau đó, Vọng Thư kích động nói với Giản Chỉ Hề: “Ngươi rốt cuộc cũng trở về! Hù chết ta, còn tưởng rằng ngươi nghĩ không thông né tránh đu nhảy Tru Tiên đài đấy!”
“Ngươi mới đi nhảy Tru Tiên đài.”
“Vậy cũng không phải? Mấy ngày hôm trước nhìn thấy dáng vẻ muốn sống muốn chết của ngươi quả thực dọa người!”
“Tin tức của ngươi ngược lại thật nhạy bén, ta vừa trở về ngươi cũng biết.”
“Cái gì mà tin tức ta nhạy bén? Hiện tại toàn bộ Thiên cung, người nào không biết ngươi liều mạng theo đuổi Thương Lăng Thượng Thần!”
Giản Chỉ Hề phun một miệng trà ra ngoài.
“Đều lấy ngươi làm tấm gương! Ngay cả Thương Lăng cũng có thể giải quyết, ngươi quả thực như thần!”
Giản Chỉ Hề sặc yết hầu, liên tục ho khan.
Nhóm tiểu tiên nữ bát quái như vậy, nàng sớm đã lĩnh giáo qua, nhưng một lần lại một lần thành tâm điểm của Thiên cung, nàng vẫn còn chưa thích ứng.
Không chỉ có không thích ứng, nàng còn có cảm giác mình thật là vô tội.
“Tư Mệnh! Ngươi có phải theo đuổi được Thương Lăng thượng thần rồi hay không!”
Vọng Thư kích động không thôi, mặc dù mình không theo đuổi, tốt xấu gì Tư Mệnh cũng theo đuổi được, nàng cũng có thể dính được nhờ đấy!
“Không có!”