Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Khi trận pháp khởi động, hấp thu một mảnh linh khí trên đất, có thể dùng đất đai cằn cỗi này sinh ra trận pháp cây lại không có sinh linh. Diệt trận quả thực rất khó.”
“Nhưng mà. . .”
Giản Chỉ Hề một bên nói, một bên vẽ bùa lên cây, có nhiều chỗ thậm chí chém luôn cây.
“Nhưng mà, hắn gặp phải ta, đơn giản ung dung phá trận pháp của hắn.”
“Mặc kệ hắn cuồng ngạo như thế nào thì cũng giống như bị ta đánh vào mặt, bị một tiểu Tư Mệnh đánh vào mặt, đánh thật vang!”
Giản Chỉ Hề nói xong câu đó đã trở lại bên Uẩn Linh tuyền.
Nàng xoay người, nói với Thương Lăng: “Thương Lăng thượng thần, hôm nay ta mang ngươi ra khỏi Hãn Hải Mê Lâm, phần ân tình này ngươi đừng quên, về sau đừng làm khó ta.”
Giản Chỉ Hề nói xong xoay người, dùng cây trâm của nàng khắc chữ lên một tảng đá dễ thấy nhất tại Uẩn Linh tuyền.
Lão tử từng du lịch qua đây.
Sau khi Giản Chỉ Hề khắc xong, thoả mãn vỗ vỗ tay, nếu như người bày trận nhìn thấy nhất định sẽ tức chết cho xem.
Bỏ ra công sức lớn như vậy bày xuống một trận pháp đã bị nàng phá mà không nói.
Ở cục đá của mắt trận còn lưu lại lời kịch du lịch kinh điển, giống như là nàng chỉ tới du ngoạn.
Quả thực không nên quá kiêu ngạo.
Giản Chỉ Hề cười hài lòng, nhưng Thương Lăng đứng bên cạnh lại đen mặt hoàn toàn.
Nhìn mấy chữ này, sắc mặt Thương Lăng khó coi không chịu được, khí áp xung quanh đều hạ xuống thấp nhất.
Cảm nhận được hàn ý, Giản Chỉ Hề run lập cập.
Nàng thu lại nụ cười, xoay người kinh ngạc nhìn Thương Lăng, chỉ liếc mắt một cái Giản Chỉ Hề cũng biết, vị tôn thần này lại nổi giận.
Nhưng tại sao lại tức giận chứ?
Giản Chỉ Hề không nghĩ ra, nàng không đắc tội với hắn đâu!
Tâm Thương Lăng sâu như biển, ai. . .
“Cái kia, Thương Lăng thượng thần, chúng ta ra ngoài đi.”
Thương Lăng mặt đen lại, nhìn chằm chằm Giản Chỉ Hề, không nói câu nào, chằm chằm khiến toàn thân nàng sợ hãi.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Thương Lăng vươn tay, kéo Giản Chỉ Hề lại, cả người chạm lên tảng đá khắc chữ kia.
Lưng Giản Chỉ Hề đặt trên tảng đá, trước mặt là Thương Lăng dán rất gần, nàng không khỏi nuốt vài ngụm nước miếng, tim đập rộn lên.
Đừng coi thường Thương Lăng toàn thân phát ra tức giận và khí lạnh, cái này chính là tiêu chuẩn bake-don đó!
“Thương, Thương Lăng thượng thần, ngươi, ngươi, ngươi làm sao?”
“Hình như ngươi rất thích câu nói này?”
Giản Chỉ Hề sửng sốt: “Đâu, câu nào?”
Thương Lăng nhướng mày, cả người lấn đến gần Giản Chỉ Hề, chóp mũi chỉ thiếu một chút nữa sẽ đụng vào.
Giản Chỉ Hề toàn thân cứng đờ, cảm giác máu toàn thân đều sôi trào, tim đập rộn lên, hô hấp bị đình chỉ.
Nàng không phải chưa từng dán gần người khác như vậy, nhưng đó là Hề Minh Húc ôn nhu và Quân Bắc Hàn dính người.
Trước mắt là một tảng băng lớn vạn năm không đổi Thương Lăng!
Đầu Giản Chỉ Hề vang ong ong, sau đó là trống rỗng.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhìn thấy ánh mắt giết người của Thương Lăng sát, Giản Chỉ Hề nghiêm túc nhớ lại.
“Ngươi là nói lão tử. . .”
Giản Chỉ Hề lời còn chưa nói hết, Thương Lăng cúi đầu, cắn một cái lên môi nàng.
Giản Chỉ Hề trừng lớn hai mắt, cảm giác cả người đều đông cứng lại, tất cả mọi thứ đều yên lặng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, cảm giác đau đớn ập tới, mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, nàng mới tỉnh hồn một lần nữa.
Lúc này, Thương Lăng đã rời khỏi môi nàng, sắc mặt nghiêm túc băng lãnh nhìn chằm chằm nàng, một bộ dáng một giây sau sẽ làm thịt nàng.
Không hề có một chút bầu không khí mờ ám bake-don hôn nai nhỏ.
Giản Chỉ Hề theo bản năng che miệng lại, mùi máu tanh ngọt vọt tới, đau quá. . .
Người này là cẩu sao? Nói cắn là cắn!
“Ngươi cắn ta!”
“Ừm, ta cắn ngươi, như thế nào?”