Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Bây giờ ngươi là tiên, ta là ma, nếu như không bắt giữ ngươi, song song đi với như thế, ngươi không sợ người tiên giới tìm ngươi gây phiền phức?”
Nữ tử áo đỏ cười khanh khách, dán phía sau Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề thậm chí có thể cảm nhận được sóng lớn mãnh liệt trước ngực nàng, còn truyền đến từng đợt mùi thơm quyến rũ.
Hai người đi sau một lát, đoàn người nhốn nháo ồn ào liền xuất hiện ở trước mặt hai người.
Giản Chỉ Hề kinh ngạc không thôi, tại sao có thể có nhiều người của Tiên giới vây ở đây như vậy?
Sau đó nàng nhìn xa hơn giữa đám người, chỉ thấy Dao Cơ một thân váy lục, đang bị vây ở ngay chính giữa kết giới.
Nhìn thấy Dao Cơ, thân thể Giản Chỉ Hề nhẹ nhàng run rẩy.
Chuyện cũ một màn tái hiện trước mắt nàng, thân thể Vân Triệt còn nhỏ bị khô máu, nằm trong sơn động lạnh lẽo. . .
Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, ổn định tâm thần mình.
“Mang ta tới nơi này làm gì?”
“Mang ngươi đi báo thù.”
Nữ tử áo đỏ cười khanh khách một tiếng, sau đó cầm lấy bả vai Giản Chỉ Hề phi thân lên.
Áo lụa đỏ của nàng ta mang ra từng đợt gió đỏ, gió quét qua, trực tiếp thổi về phía đám người vây xem.
Gió đỏ, còn như dao quất trên người chúng tiên, chà xát khiến bọn hắn lui lại từng bước, không thể không dùng pháp lực mới đứng vững trước trận gió hung mãnh này.
Cách khá xa còn còn có thể lui ra phía sau mấy bước, cách gần thậm chí bị gió thổi bị thương, lập tức phun ra một búng máu.
Một trận gió thổi qua sau đó, vốn dĩ đám người vây quanh đông đúc nhất thời hơn phân nửa lăn trên mặt đất, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Lúc này, trước kết giới hoàn toàn trống trải.
Nữ tử áo đỏ bắt Giản Chỉ Hề dừng ở phía trước kết giới.
Nàng ta dùng thân thể dán vào lưng Giản Chỉ Hề, đẩy nàng đi vào trong kết giới.
Mắt thấy hai người các nàng đi vào, tất cả mọi người đứng xem khiếp sợ.
“Trời ạ, lại có người đi vào trong kết giới!”
“Đúng vậy ít nhiều tiên quân đánh bao nhiêu ngày kết giới, lù lù không động, lại dễ dàng bị người đi vào như vậy?”
“Kia hình như là Tư Mệnh!”
“Đúng vậy trước đó nghe nói nàng và Thương Lăng thượng thần cùng đi lịch kiếp, Thương Lăng thượng thần trở về, lại không thấy nàng!”
“Nàng làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Nữ nhân áo đỏ phía sau nàng là ai? Nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy! Vừa ra tay liênd tàn nhẫn như vậy!”
“Không giống người tiên giới, chẳng lẽ cũng là yêu sao?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Ai? Các ngươi xem trên cổ Tư Mệnh có bả đao! Nàng dường như bị ép buộc!”
Lúc này, trong đám người chạy ra một người, chính là Vọng Thư.
“Tư Mệnh! Tư Mệnh! Ngươi thế nào rồi?”
“Nhanh lên, nàng bị ép buộc, nhanh cứu nàng!”
Vọng Thư bỗng nhiên nhằm vào kết giới, kết quả lại bị ngăn cản bên ngoài, chỉ có thể mong chờ nhìn.
Lúc này, người bên ngoài nghị luận ầm ĩ, thậm chí có mấy người không cam lòng xông lên kết giới mấy lần đều không được.
“Thật kỳ quái? Vì sao các nàng có thể đi vào?”
“Chẳng lẽ là pháp lực của nữ nhân áo đỏ kia rất cao sao?”
“Vậy tại sao phải dẫn theo Tư Mệnh?”
Bên trong kết giới, Dao Cơ chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt nhìn chằm chằm Giản Chỉ Hề, lộ ra một nụ cười oán độc.
“Tư Mệnh, cảm giác như thế nào? Chính mình thành yêu, con trai chết, vĩnh viễn không siêu sinh, ha ha ha. . .”
Giản Chỉ Hề nhìn Dao Cơ phát rồ, nhịn không được, giơ tay lên tát một cái, đánh lệch khuôn mặt nàng ta, khóe miệng chảy ra tia máu.
“Coi như đánh ta, ngươi cũng không thay đổi được những sự thật này!”