“Muội cũng muốn vậy á.” Đoạn Ngọc La nghịch ngợm cười.
Hai người lại trò chuyện một lúc lâu, thổi tắt đèn sau đó đi ngủ.
Bóng đêm bao phủ, tiếng ve kêu râm ran càng khiến màn đêm thêm tĩnh mịch.
Trong căn phòng đối diện phòng Mộ Thanh Yên, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Quân Bắc Hàn mở rộng cửa sổ ra, một tay chống đầu đầu dựa nghiêng bên cạnh bàn.
Mái tóc đen dài như thác nước xõa trên vai, xứng với khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn khiến người ta càng nhìn càng si mê.
Hắn thấy ngọn đèn trong phòng Mộ Thanh Yên đã tắt nhưng lại không thấy Đoạn Ngọc La đi ra, mày gắt gao nhíu lại.
“Ăn vạ không đi rồi?”
Ngón tay Quân Bắc Hàn gõ gõ trên mặt bàn, đứng dậy ra khỏi phòng.
Đến trước phòng Mộ Thanh Yên, hắn đẩy đẩy cửa, phát hiện cửa đã khóa chặt.
Thế là hắn vòng một vòng, cuối cùng tìm được một cái cửa sổ mở rộng, thân hình hắn lóe lên nhảy vào.
Dưới ánh trăng, bóng Quân Bắc Hàn bị kéo hẹp dài, hắn nhẹ nhàng chậm chạp đi đến mép giường Mộ Thanh Yên.
Nhìn hai người ngủ trên giường, sắc mặt Quân Bắc Hàn lập tức đen thui.
Nương tử hắn mà hắn còn chưa ngủ, lại cho người khác ngủ trước à?
Buồn cười? Dù là nữ nhân cũng không được!
Quân Bắc Hàn duỗi tay điểm huyệt ngủ của Đoạn Ngọc La làm nàng hôn mê.
Sau đó Quân Bắc Hàn dùng chăn cuộn Đoạn Ngọc La đưa sang phòng hắn.
Sau khi di hoa tiếp mộc* xong, Quân Bắc Hàn mới thoải mái nằm bên người Mộ Thanh Yên.
* Di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây): một trong 36 kế, là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đổi trắng thay đen
Hắn quay người lại ôm lấy Mộ Thanh Yêntrên giường.
“Bắc Hàn, rốt cuộc chàng trưởng thành chưa thế, sao lại làm mấy việc trẻ con thế này?”
“Ngủ cùng nương tử nhà mình mà là việc trẻ con à?”
Mộ Thanh Yên cạn lời, xoay người lại chọc chọc vào mặt Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn duỗi tay bắt được tay Mộ Thanh Yên, từ sau lưng ôm nàng thật chặt.
Hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai Mộ Thanh Yên, khiến nàng cảm giác từng đợt tim đập.
Hắn tới gần khẽ hôn vành tai nàng, khiến toàn thân nàng ngứa ngáy xoay người lại.
Vừa xoay thì Quân Bắc Hàn vươn tay vòng lấy nàng, đôi mắt thâm thúy lóe sáng nhè nhẹ, chậm rãi tiến đến nói bên tai nàng: “Nương tử”
Mặt nàng nóng lên, đỏ ửng, vừa muốn mở miệng lại bị cánh môi ấm áp lấp kín.
Hai mắt Quân Bắc Hàn nhuốm tình dục, khẽ cắn mút bờ môi mềm mại hơi lạnh, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng, mút lấy từng chút mềm mại, đòi lấy từng góc từng góc.
Mộ Thanh Yên cảm giác thân thể mình mềm nhũn, nhìn khuôn mặt dựa thật gần, lắng nghe hơi thở của hắn, cảm nhận được hô hấp của hắn, nhịp tim không ngừng tăng tốc.
“Thanh Yên, ta muốn nàng…”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, toàn thân cứng đờ, tai đỏ lên.
“Ta nhịn đã lâu lắm rồi, đặt ngay trước mắt mà nhiều lần cũng chưa ăn được, trên đường còn bị cướp nhiều lần, nếu không ăn ngay thì chắc sẽ bị kẻ khác đoạt đi nữa mất!”
Quân Bắc Hàn tràn đầy oán niệm.