Ngày nọ, Phương Tri Hiểu ra vẻ bí ẩn mà hỏi Lý Quỳ Nhất: “Cậu biết điều tốt nhất mà việc học lớp 12 mang lại cho học sinh là gì không?”
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đó là khoảng thời gian khó khăn này sắp kết thúc rồi.”
“No, no, no…” Phương Tri Hiểu kéo dài giọng, đắc ý lắc đầu: “Học lớp 12 có nghĩa là mọi người sẽ bao dung vô điều kiện với cậu. Mình nói với cậu này, sáng nay mình đi mua bữa sáng ở một quán bên đường, mình để cái xe điện nhỏ của mình ở bên ngoài, nhưng không biết là mình để không vững hay sao mà nó bất ngờ bị đổ rồi làm đổ luôn cái xe điện bên cạnh. Mình vội vàng đỡ xe của người ta dậy, còn chưa đỡ xong thì chủ xe đã đến, đó là một cô và một chú, nhìn họ có vẻ không vui lắm. Lúc đó mình sợ chết mé luôn, nhưng khi người cô kia đi đến gần thấy cái thẻ ngoại trú học sinh lớp 12 mình đeo ở cổ mình thì lập tức tha thứ cho mình, còn nói với chú kia: ‘Bọn trẻ học hành không dễ dàng gì, lại còn đang học lớp 12, cũng sắp tới kỳ thi Đại học rồi nên chắc chắn áp lực rất lớn, chúng ta đừng làm khó nó nữa.’”
Lý Quỳ Nhất nghe xong thì mỉm cười.
Cô thấy Phương Tri Hiểu tổng kết như vậy rất có lý. Ở thành phố Liễu Nguyên – nơi giáo dục rất coi trọng việc thi cử, mà kỳ thi Đại học lại còn là một chuyện mang tính toàn dân nên địa vị của học sinh lớp 12 chắc chắn được nâng lên. Rất nhiều phụ huynh của các bạn trong lớp bắt đầu mang cơm đến hàng ngày, thịt, trứng, canh tẩm bổ luôn được thay đổi phong phú, cái khác không nói chứ về mặt dinh dưỡng thì chắc chắn phải đầy đủ. Trong trường, học sinh lớp 12 cũng được chăm sóc đặc biệt, họ không phải dọn dẹp vệ sinh nữa vậy nên các em khóa dưới phải làm tất cả. Hơn nữa, vài ngày trước có mấy học sinh lớp 10 đã bị phê bình trên loa phát thanh của trường vì trong lúc quét dọn sân trước tòa nhà lớp 12 đã nói to, đuổi rượt nhau, nhà trường nói các em đã làm phiền đến việc học của học sinh lớp 12. Thậm chí, học sinh lớp 12 có thể thể hiện sự lo lắng, sợ hãi và cảm xúc thất thường, những điều này đều được thấu hiểu… Đây là đãi ngộ rất khó có được ở các giai đoạn khác của đời người.
Trong lớp, mùi cà phê đen và dầu gió hòa quyện với nhau, mùi đắng, mùi thơm xộc thẳng lên mũi. Không có ai nói chuyện mà chỉ có tiếng giấy lật và đầu bút lướt trên trang giấy. Bài kiểm tra được truyền xuống dưới từ tờ này sang tờ khác, thỉnh thoảng còn có tiếng ho, cùng với đó có cả tiếng vải cọ xát khi chân rung lên và tiếng vò đầu cáu kỉnh.
Tập trung đi, Lý Quỳ Nhất tự nhủ.
Cô bắt đầu điều chỉnh thói quen sinh hoạt của mình. Cô yêu cầu bản thân phải đi ngủ trước 12 giờ đêm, trước khi ngủ thì dành nửa tiếng để học thuộc bài. Nếu có bài tập chưa làm xong thì không làm nữa; nếu tin nhắn của Hạ Du Nguyên chưa trả lời xong thì nói với cậu ấy một câu rồi không trả lời nữa. Buổi sáng đúng 5 giờ thì cô dậy sau đó ôn lại bài mà tối qua đã thuộc một lần, học xong thì có thể đi rửa mặt rồi chuẩn bị đến trường.
Cô cảm thấy phương pháp ghi nhớ này rất hiệu quả, giống như não bộ có thể tiếp tục xử lý thông tin trong lúc mình đang ngủ.
Nếu như vậy thì cô không có quá nhiều thời gian liên lạc với Hạ Du Nguyên. May mà Hạ Du Nguyên cũng bận rộn, thậm chí còn bận hơn cả cô, nên cậu không có lý do gì để cáu kỉnh nói cô không để ý đến cậu nữa. Thời gian nói chuyện của họ hoàn toàn khác nhau… Hạ Du Nguyên chỉ gửi vài tin nhắn rải rác vào ban ngày, buổi tối khi Lý Quỳ Nhất về nhà thì mới trả lời, khi Hạ Du Nguyên trả lời lại thì đã là sáng sớm một, hai giờ rồi.
“Sao ngày nào cậu cũng thức khuya vậy?” Lý Quỳ Nhất không nhịn được hỏi.
“Mình chưa vẽ xong.” Cậu trả lời.
Cứ đến cuối tuần, cậu lại gọi điện cho cô rất lâu. Cô nghe thấy sự mệt mỏi và khàn khàn trong giọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn cười. Cậu nói bộ dạng hiện tại cậu giống như vừa chạy nạn thoát về, không chỉ ở trên tay, trên mặt, mà ngay cả trong mũi đều đầy bột chì. Đôi khi cô cũng nghe ra sự suy sụp của cậu, cậu nói cậu cứ vẽ đi vẽ lại nhưng hình như không có tiến bộ. Thực ra, cậu rất ít khi nhắc đến áp lực với cô, nếu có cũng chỉ nhắc qua loa, rồi lại lẩm bẩm nói mình dạo này vẫn không bỏ lỡ các môn Văn hóa, hàng ngày vẫn nghe đến đau cả tai rồi làm đề toán, có lẽ cậu ẩn ý mong nhận được lời khen ngợi.
Lý Quỳ Nhất biết Hạ Du Nguyên chắc chắn đang gặp áp lực, chỉ là cậu không nói ra. Có một lần, cậu chia sẻ một bức ảnh lên trạng thái. Nó được chụp ở phòng vẽ lúc năm giờ sáng, rèm cửa sổ kéo nửa, xung quanh thì tối om, trên bầu trời trước cửa sổ nứt ra một vệt trắng nhạt, lạnh lẽo và áp lực.
“Có phải cậu không vui không?” Cô hỏi.
“Ừ, kỳ thi thử lần thứ hai không tốt, đặc biệt là phần màu sắc không đạt yêu cầu.”
Trong lúc nói chuyện với Hạ Du Nguyên, Lý Quỳ Nhất mới biết học sinh mỹ thuật cũng có kỳ thi thử lần 1, 2, 3; phòng vẽ cũng treo bảng đếm ngược số ngày như trong lớp học; thi vẽ cũng như thi Đại học, đó là sự so tài giữa nỗ lực, thiên phú và may mắn, thậm chí cần dựa vào thiên phú và may mắn hơn cả kỳ thi Đại học.
Cô từng hỏi Hạ Du Nguyên, liệu cậu có cảm thấy bản thân có thiên phú trong lĩnh vực Mỹ thuật không. Khi ấy cậu đã tự hào nói rằng, tất nhiên có rồi, thầy giáo cũng khen cậu có cảm giác về màu sắc rất tốt.
Vì vậy, việc thất bại trong phần màu sắc sẽ khiến cậu buồn hơn, phải không?
Hạ Du Nguyên không phải là người thích che giấu nỗi buồn, nhưng cậu không muốn nói nhiều với cô có lẽ vì sợ làm phiền, dù sao cô cũng đang là học sinh lớp 12, cô cũng phải đối mặt với áp lực bài vở nặng nề và nhiều nỗi lo khác.
Tháng Mười Một, Hạ Du Nguyên trở về để làm thủ tục đăng ký thi Đại học và kỳ thi liên kết Mỹ thuật1. Khi cậu bước vào lớp A17, Lý Quỳ Nhất suýt không nhận ra cậu… Dù cậu đã báo trước rằng cậu sẽ trở về. Cậu đã gầy đi nhiều, với chiều cao như vậy thì tất cả đều do bộ xương chống đỡ, tóc cũng được cắt ngắn đi một chút, đường nét khuôn mặt thì sắc nét hơn, song cũng lạnh lùng hơn so với trước đây.
Ngay khi bước vào cửa, ánh mắt của cậu đã dừng lại trên người cô. Lúc đó là giờ ra chơi, các bạn trong lớp đều đang gục đầu ngủ bù, vài người chưa ngủ nhìn thấy cậu thì ngẩn ra vài giây rồi phát ra tiếng hét nhỏ. Nhiều người bị đánh thức sau đó lớp học đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Hạ Du Nguyên cố tình đi qua lối đi ở hàng ghế của Lý Quỳ Nhất. Dưới ánh mắt của nhiều người, cậu không dám hành động quá càn rỡ, cuối cùng cúi mắt không nhìn cô, chỉ khẽ nhếch môi. Đến hàng ghế cuối cùng, cậu đưa tay ấn vào đầu một nam sinh đang ngủ rồi dùng giọng nghiêm khắc như giáo viên nói: “Vào giờ học rồi mà vẫn còn ngủ à!”
Nam sinh bị dọa giật mình, lập tức ngồi thẳng lên, còn Hạ Du Nguyên làm xong trò nghịch ngợm thì vênh váo đi về chỗ ngồi ở phía cửa sau của mình. Các bạn trong lớp đều cười ồ lên. Nam sinh đó nhìn quanh một hồi mới hiểu chuyện gì xảy ra, thế là liền lao đến sau lưng Hạ Du Nguyên khóa cổ cậu lại rồi kéo cậu xuống khỏi ghế, ấn cậu xuống đất: “Cậu mới về đã động thủ với mình rồi hả?”
Lý Quỳ Nhất và các bạn trong lớp khác lặng lẽ quay đầu nhìn cậu.
Sau khi Hạ Du Nguyên đứng dậy, cậu phủi bụi trên người nhưng phủi không sạch, Lý Quỳ Nhất thấy rõ ràng quần đồng phục của cậu vẫn còn bụi ở phần mông.
Có lẽ cậu nhận ra ánh mắt của cô nên lại ngước nhìn về phía cô, nhưng Lý Quỳ Nhất lập tức xấu hổ quay đi.
Phi lễ chớ nhìn, cô nghĩ.
Ở trên trường họ không nói gì với nhau. Sau khi Hạ Du Nguyên hoàn tất mọi thủ tục đăng ký thì liền rời đi. Sau khi buổi tự học tối tan học, Lý Quỳ Nhất đeo cặp về nhà. Cô đi qua khu Phủ Trạng Nguyên liền nhìn thấy cậu đang ngồi bên bồn hoa chờ cô.
Mới mấy tháng không gặp mà đã có cảm giác lạ lẫm kỳ quái với người trước mặt.
Lý Quỳ Nhất nhìn Hạ Du Nguyên rồi đi từ từ về phía cậu. Cậu cũng nhìn cô nhưng không nói gì, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt đối phương như đang tìm kiếm điều gì đó.
Cuối cùng, Hạ Du Nguyên lên tiếng trước: “Sao cậu không đi xe đạp địa hình của mình?”
Lý Quỳ Nhất thành thật đáp: “Mình thấy đi xe đạp hơi lạnh.”
Cậu tiến đến trước mặt Lý Quỳ Nhất, cúi người nắm lấy tay trái của cô. Bàn tay cậu chạm vào một phần tay áo của cô. May mà, đồng hồ Apple vẫn còn đang đeo trên tay.
Dường như Lý Quỳ Nhất có thể cảm nhận được xúc cảm từ khớp xương gầy gò của cậu. Cô nhíu mày, giọng điệu vì lo lắng mà như là đang chất vấn: “Sao cậu lại gầy đi nhiều vậy?”
Hạ Du Nguyên cũng thành thật trả lời: “Mình không muốn ăn.”
“Áp lực lớn quá à?”
Cậu vẫn thành thật như vậy: “Ừm.”
Thấy cô hơi nhíu mày, cậu dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Cậu không cần lo cho mình đâu, mình biết cơ thể của mình mà. Mọi người đều có áp lực rất lớn, chỉ là cách đối mặt với nó khác nhau thôi. Ví dụ như Chu Tân Trình, khi áp lực lớn thì cậu ta ăn rất nhiều mì tôm nên đã béo lên. Mình thì ngược lại, khi áp lực lớn thì mình thường mất cảm giác thèm ăn.”
“Ngay cả McDonald’s cũng không muốn ăn sao?”
“Phòng vẽ quản lý chặt lắm, muốn ra ngoài còn phải xin phép, mà McDonald’s thì lại ở rất xa.”
Lý Quỳ Nhất lập tức nói: “Vậy thì bây giờ mình mời cậu đi McDonald’s nhé.”
“Được…”
Hạ Du Nguyên kéo dài giọng ra giống như sự lười biếng sau khi cả cơ thể và tâm hồn đều được thỏa mãn. Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Lý Quỳ Nhất, tóc cậu thoáng lướt qua bên tai cô.
Cậu đứng yên dựa như vậy một lúc.
Lý Quỳ Nhất cảm thấy căng thẳng, cô hoảng loạn chớp chớp mắt.
McDonald’s 24 giờ cách nhà hơi xa nên Hạ Du Nguyên lái xe đạp địa hình chở Lý Quỳ Nhất đến đó. Đi đến nơi, như là cậu cực kỳ thèm ăn nên đã lập tức gọi ba cái bánh hamburger. Lý Quỳ Nhất thì gọi một Combo Happy Meal, kèm theo món đồ chơi nhỏ Doraemon.
Thực sự thì đã rất lâu rồi Hạ Du Nguyên không có cảm giác thèm ăn như vậy. Cậu ăn rất nhanh, lúc cậu còn đang cắn miếng to hamburger thì Lý Quỳ Nhất đột nhiên đưa cho cậu một thứ nhỏ nhỏ màu hồng.
Cậu đặt bánh hamburger xuống, nhận lấy nó, rồi phát hiện ra đó là cánh cửa thần kỳ của Doraemon.
Cô nhắc nhở cậu: “Khi mở cánh cửa thần kỳ thì cậu hãy nghĩ đến nơi cậu muốn đến.”
Hạ Du Nguyên mở ra, bên trong là một mảnh giấy gấp lại. Cậu mở mảnh giấy ra, bên trong viết mấy chữ “Học viện Mỹ thuật Trung ương”.
Cậu bật cười, quay đầu nhìn Lý Quỳ Nhất. Nhưng cậu lại thấy cô đã làm như không có gì mà quay người sang bên khác, cô ngồi trên ghế đung đưa chân, uống nước trái cây trong Combo.
Ngày hôm sau, Hạ Du Nguyên phải trở về Bắc Kinh. Ngay sau đó thì kỳ thi thử lần ba đến, tiếp theo là kỳ thi liên kết Mỹ thuật. Phòng thi rộng lớn, cậu mang theo túi vẽ, xách theo xô rửa cọ, cùng hàng trăm, hàng nghìn thí sinh Mỹ thuật khác đi vào bên trong. Ba môn nhưng thi chỉ trong một ngày. Khi cậu ra khỏi phòng thi rồi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cậu không có cảm giác hưng phấn hay vui sướng như tưởng tượng mà chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cậu thực sự muốn có một giấc ngủ ngon.
Sau khi thi xong, cậu về nhà ngủ mê mệt suốt một ngày một đêm trên giường. Cảm giác mệt mỏi trên cơ thể chưa kịp hồi phục thì cậu lại kéo hành lý trở lại phòng vẽ. Cuộc hành trình dài mới chỉ bắt đầu bước đầu tiên, cậu còn phải tham gia lớp chạy nước rút thi riêng trên trường đại học2 cùng nhiều môn Văn hóa khác phải bù lại.
Trong khoảng thời gian mù mịt tối tăm đó, tin tốt duy nhất là thành tích trong kỳ thi liên kết Mỹ thuật của cậu rất ấn tượng, tổng điểm là 285,8 đứng thứ bảy toàn tỉnh, còn điểm màu sắc đứng thứ hai trong tỉnh.
Phòng vẽ không có kỳ nghỉ Đông, dịp Tết cũng chỉ nghỉ có ba ngày. Ba ngày đó không đủ để đi lại nên Hạ Du Nguyên không về nhà. Mẹ, dì nhỏ và ông bà của cậu đã đến Bắc Kinh để đốn cậu rời khỏi phòng vẽ, còn tổ chức một bữa cơm năm mới đơn giản tại nhà hàng.
Ngày sinh nhật lần thứ mười tám của Hạ Du Nguyên rơi vào tiết Vũ Thuỷ, là ngày 20 tháng Giêng âm lịch. Cậu luôn cảm thấy hơi tiếc nuối vì chưa được cùng Lý Quỳ Nhất đón sinh nhật. Họ quen biết nhau ba năm nhưng ngày sinh nhật của họ thường xuyên vì đủ loại lý do mà không thể cùng nhau ăn mừng.
Ví dụ như năm nay, ngày 20 tháng Giêng là ngày cô đã bắt đầu đi học.
Dù sao thì sinh nhật năm mười tám tuổi cũng chính là lễ trưởng thành, vậy nên nó vẫn rất quan trọng. Sau khi kết thúc một ngày đi học, các bạn cùng phòng của Hạ Du Nguyên nửa đêm gà gáy tụ tập lại, họ gọi taxi đến nhà hàng gần trung tâm thương mại để chúc mừng sinh nhật cậu.
Kể từ khi đi tập huấn, mọi người đã lâu rồi không ra ngoài chơi, giờ đây thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ nên họ quyết định đi dạo quanh trung tâm thương mại. Hạ Du Nguyên không có hứng thú với việc này, thỉnh thoảng cậu cúi đầu kiểm tra điện thoại để xem Lý Quỳ Nhất có gửi tin nhắn cho cậu không.
Khi đi qua tủ kính của một cửa hàng thời trang, Hạ Du Nguyên bỗng bị một mảng trắng sáng làm chói mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, ma nơ canh trong tủ kính đang mặc một chiếc váy trắng, thiết kế của váy đơn giản nhưng các chi tiết rất tinh tế, có họa tiết hoa văn chìm phủ kín chiếc váy, tà váy rủ xuống trông rất khí chất. Trong khoảnh khắc đó, cậu đã hình dung ra dáng vẻ của Lý Quỳ Nhất khi mặc nó.
Hạ Du Nguyên quay người vào cửa hàng rồi nói với nhân viên đưa chiếc váy đó cho cậu xem.
Các bạn cùng phòng của cậu đi vào cửa hàng cùng cậu đều ngơ ngác, Chu Tân Trình thử hỏi: “Cậu mua cho bạn gái cậu à?”
“Ừm.”
“Nhưng hôm nay chẳng phải là sinh nhật của cậu sao?”
“Ngày sinh nhật của mình thì cậu ấy không thể nhận quà sao?”
Các bạn cùng phòng: “…”
Sau khi đứng gần nhìn kỹ chiếc váy, Hạ Du Nguyên quyết định mua nó. Quần áo ở trung tâm thương mại Bắc Kinh không rẻ chút nào, Hạ Du Nguyên cố tỏ ra trưởng thành hỏi có giảm giá không, nhưng nhìn cậu là người “non nớt”, nhân viên lắc đầu nói: “Tối đa chỉ giảm được 200 tệ thôi.”
Để mặc cả được như này thì Hạ Du Nguyên cũng đã đạt đến giới hạn của mình rồi, hơn nữa cậu tự thấy mình cũng rất biết mặc cả. Cậu vui vẻ rút tiền mừng tuổi nhận được trong dịp Tết ra để trả tiền. Sau khi đóng gói váy xong thì Hạ Du Nguyên ra khỏi cửa hàng, các bạn cùng phòng của cậu đều lần lượt giơ ngón cái lên để khen ngợi khả năng trả giá của cậu, thật đáng nể!
Đến nhà hàng ở tầng năm, mọi người gọi một bàn đầy món ăn. Thay vì dùng rượu thì họ dùng đồ uống. Trong lúc chúc mừng sinh nhật Hạ Du Nguyên, họ vẫn không quên cười vui nhắc nhở cậu: Đã trưởng thành rồi, phạm pháp có thể bị xử bắn đấy!
“Cút.” Hạ Du Nguyên nhấp một ngụm đồ uống, lười biếng mắng một cậu, chưa kịp mắng xong thì cậu lại cúi đầu xem điện thoại.
Sao Lý Quỳ Nhất vẫn chưa gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu nhỉ? Đến giờ này rồi mà còn chưa làm xong bài tập à? Nếu không gửi thì ngày sinh nhật của cậu sẽ qua mất.
Khi mọi người đã ăn được một nửa thì bánh sinh nhật đặt trước đã được mang đến. Sau khi thắp nến số, châm lửa, các bạn cùng phòng hò reo bảo Hạ Du Nguyên cầu nguyện, đồng thời họ sôi nổi đưa ra các gợi ý để cậu ước sao cho cả phòng đều có thể lấy được giấy chứng nhận lọt vào nhóm ưu tú3 của Học viện Mỹ thuật yêu thích, các môn học Văn hóa cũng đạt đủ yêu cầu.
Hạ Du Nguyên nhắm mắt coi như không nghe thấy họ nói gì rồi bắt đầu ước nguyện. Ban đầu cậu ước “Chúc Lý Quỳ Nhất thi Đại học thuận lợi”, nhưng cảm thấy không đủ chính xác, nên đổi thành “Chúc Lý Quỳ Nhất thi đỗ Đại học Bắc Kinh”. Nghĩ một lúc, cậu lại sửa thành “Chúc Lý Quỳ Nhất mùa Hè này thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh”.
Ừm, như vậy là hoàn hảo rồi.
Sau đó, Hạ Du Nguyên lại ước cho mình mùa Hè này thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, chúc Trương Sấm, Kỳ Ngọc, Châu Sách cũng đều đạt được điều họ mong muốn. Ồ, nếu Phương Tri Hiểu không thi tốt thì Lý Quỳ Nhất chắc chắn cũng sẽ buồn, vậy thì, cậu chúc Phương Tri Hiểu cũng thi vào được trường Đại học cô nàng mong muốn, chúc cho cả Chu Phương Hoa nữa.
Ước xong xuôi cho mọi người rồi, cuối cùng cậu mới nói những điều ước cho các bạn cùng phòng của mình.
“Cậu có nhiều điều ước quá đấy, người không biết còn tưởng cậu đã ngủ thiếp đi rồi!” Chu Tân Trình vô tình trợn mắt nhìn cậu.
“Này! Mở mắt ra đi!” Một bạn cùng phòng khác hét lớn.
Hạ Du Nguyên mắt điếc tai ngơ.
Một vài bạn cùng phòng nhìn nhau cười, đồng loạt bóp cổ, cố ý nhại lại giọng rồi gọi: “Hạ Du Nguyên, mình thích cậu.”
Kể từ lần trước, khi mấy người nghe thấy bản ghi âm trong món đồ chơi mèo nhỏ thì họ thường xuyên gọi cợt nhả với Hạ Du Nguyên như vậy. Dần dần, nó gần như đã trở thành một trò đùa quen thuộc trong ký túc xá của họ.
“Đệch cụ…”
Hạ Du Nguyên không chịu nổi nữa, cuối cùng bật cười mắng một câu. Cậu mở mắt ra, nhưng ngay khi cậu mở mắt thì đã lập tức ngây người.
Cách một cái bàn, ở ghế dài đối diện có một cô gái mặc áo khoác bông trắng, quàng khăn đỏ đang chăm chú nhìn cậu, khi cười bọng mắt dưới mắt cô phồng lên rõ rệt.
Cô là cô gái cậu chờ đợi tin nhắn, là cô gái cậu đã mua chiếc váy trắng cho, là cô gái mà cậu vừa cầu nguyện cho vào ngày sinh nhật của cậu.
Nhưng cậu thực sự không dám tin điều này là sự thật.
Hạ Du Nguyên căng thẳng đến mức yết lầu lăn lên lăn xuống. Cậu đứng dậy, đi đến trước mặt cô rồi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô.
Trời ơi, vẫn còn ấm, là người thật.
Đôi mắt của Hạ Du Nguyên sáng rực lên, nụ cười trên môi cậu dần tươi hơn. Cậu không kìm được mà vươn tay, ôm cô từ ghế lên, ôm chặt cô vào lòng. Một tay cậu đặt ở sau đầu cô, kéo đầu cô vào hõm vai của mình, đồng thời nghiêng mặt theo bản năng mà cọ cọ vào tóc mềm mại của cô.
Mũi của Lý Quỳ Nhất bị hơi thở của cậu ập đến, mái tóc cậu thì bồng bềnh, ấm áp và sạch sẽ.
Cô sững sờ một lúc, rồi mới nhận ra họ đang ôm nhau.
Hạ Du Nguyên rất gầy, tay cô đặt trên lưng cậu là có thể chạm đến xương dưới da cậu, nhưng cái ôm của cậu lại rộng lớn như thể có thể ôm trọn hết thể xác và tinh thần của cô. Mũi Lý Quỳ Nhất chạm vào xương quai xanh cậu dưới lớp áo mỏng của cậu, mặt cậu vô tình lướt qua vành tai của cô, cơ thể họ gần gũi, dần dần ngay cả nhịp tim cũng đồng điệu.
“E hèm, không nhìn nổi nữa rồi.”
Không biết là ai bất ngờ lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc ấm áp của họ.
Cả hai người đều cứng đờ người, xấu hổ buông nhau ra. Hạ Du Nguyên đỏ từ mặt đến tai, cậu nhặt chiếc áo khoác lông trên ghế rồi mặc vào, vừa kéo khóa vừa nói: “À thì… Mình không ở lại chơi nữa. Các cậu cứ tự nhiên ăn, mình đã thanh toán rồi. Mọi người ăn xong nếu muốn đi hát karaoke cũng được, chi phí cứ tính cho mình… Mình đi đây.”
“Ài, đi đi, trẻ con lớn rồi không giữ được nữa.” Chu Tân Trình khua khua tay, bày ra vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Hạ Du Nguyên cắt hai miếng bánh rồi nhờ nhân viên gói lại. Trước khi rời đi, Lý Quỳ Nhất cũng đỏ mặt cảm ơn các bạn cùng phòng của cậu.
Tháng Giêng, sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài phòng ở Bắc Kinh rất lớn. Mới ra khỏi trung tâm thương mại mà cả hai gần như bị cơn gió đêm gào rít thổi bay, nên họ phải lập tức lùi lại. Hạ Du Nguyên nắm tay Lý Quỳ Nhất, hỏi: “Cậu có lạnh không?”
“Không lạnh, bên trong mình mặc rất nhiều.”
Tay cô thực sự rất ấm, nhưng Hạ Du Nguyên vẫn nắm tay cô, sau đó xoa nhẹ rồi hỏi tiếp: “Sao cậu lại có thời gian đến đây?”
“Trường cho nghỉ mà.” Lý Quỳ Nhất cười nói.
“Chẳng phải là mùng 4 Tết đi học lại hả? Hôm nay cũng không phải cuối tuần, sao lại được nghỉ?”
“Thực ra khá trùng hợp. Gần đây chẳng phải có tuyết rơi sao, vậy nên đường đi rất trơn. Trường Thực nghiệm có nam sinh lái xe điện đi học bị ngã trật khớp tay. Phụ huynh của bạn đó cho rằng việc trường tổ chức học thêm là nguyên nhân nên đã kiện lên Cục Giáo dục. Bây giờ tất cả các trường trong thành phố đều bắt buộc phải nghỉ học.”
Hạ Du Nguyên cười: “Vậy là cậu đã thông đồng với các bạn cùng phòng của mình à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu đã lên kế hoạch lâu chưa? Mình nhớ là cậu đã xin số điện thoại của Chu Tân Trình từ lâu rồi, lúc đó lý do cậu đưa ra là… Để khi không liên lạc được với mình thì có người hỏi thăm.”
“Lúc đó thì đúng là như vậy. Còn việc đến chúc mừng sinh nhật cậu là vì trường được nghỉ học nên mình mới nảy ra ý định này.”
“Mình cứ tưởng cậu đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu rồi.” Hạ Du Nguyên giả vờ thở dài, cậu đưa tay định ôm cô thêm một cái, nhưng Lý Quỳ Nhất dùng tay ngăn lại, nói nhỏ: “Không được.”
“Sao vừa nãy lại được?”
“Vừa nãy cậu nhanh quá, mình không kịp từ chối.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu âm thầm ghi nhớ câu này của Lý Quỳ Nhất, cậu nghĩ cậu nhất định sẽ “báo thù” sau, sau đó mới tự làm mình vui vẻ, cười một cái rồi thong dong hỏi: “Cậu đã đặt khách sạn chưa?”
“Mình đặt rồi, nếu không thì tối nay mình ngủ ở đâu?”
“Ò… Vậy mình sẽ ở cùng cậu, mình sẽ đặt thêm một phòng.”
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một chút, cô cũng khá muốn đồng ý. Ngày mai cô phải trở về rồi, thời gian cô ở bên cậu chỉ vỏn vẹn tối hôm nay nữa thôi.
“Cậu có mang theo chứng minh thư không?” Cô mím môi hỏi.
“Mình có mang theo. Bọn mình định ăn xong sẽ đi karaoke, nhưng ở đây quản lý rất nghiêm ngặt, người chưa đủ tuổi không được vào karaoke một mình vậy nên mình mang theo chứng minh thư để chứng minh bọn mình đã đủ tuổi trưởng thành.”
“Ừm, vậy được rồi.” Lý Quỳ Nhất kiềm chế sự ngượng ngùng của mình, rồi nhìn chằm chằm xuống mũi giày.
Hạ Du Nguyên rút điện thoại ra gọi xe, để đích đến khách sạn mà Lý Quỳ Nhất đã đặt. Khi đến quầy lễ tân, cậu lấy chứng minh thư ra nói cần một phòng đối diện hoặc cạnh phòng của Lý Quỳ Nhất.
“Xin lỗi anh, phòng đối diện hoặc cạnh phòng 8555 đều đã được đặt hết rồi.”
“Vậy còn phòng nào gần đó còn trống không?”
“Phòng gần nhất thì… Là một phòng ở tầng 11.”
“… Được rồi.”
Nhận được thẻ phòng, Hạ Du Nguyên không đi thẳng lên tầng 11 mà theo Lý Quỳ Nhất vào phòng 8555. Khi quét thẻ mở cửa phòng, bật đèn, cậu thấy trong phòng chỉ có một vali nhỏ và một chiếc giường rộng khoảng một mét rưỡi. Phòng tuy không lớn nhưng cũng không phải quá nhỏ, thế nhưng khi hai người đứng ở đây, không gian bỗng trở nên chật hẹp và ngột ngạt, ngay cả không khí cũng cảm giác dần trở nên loãng hơn. Đặc biệt là, trên tủ đầu giường có vài chiếc hộp nhỏ màu xanh nước biển, lúc Lý Quỳ Nhất đi một mình vào đây thì không để ý, nhưng khi có hai người ở đây, chúng trở nên nổi bật lạ thường.
Cả hai đều vô cùng lúng túng, nhưng họ vẫn cố gắng tỏ ra bình thản.
Hạ Du Nguyên vừa mở miệng đã lắp bắp: “Ăn… Ăn bánh kem đi.”
“Ừm… Được.”
Nhân lúc đang ăn bánh kem, Hạ Du Nguyên cũng gọi thêm một phần đồ ăn nhanh cho Lý Quỳ Nhất, cô đi đường xa như vậy, chắc chắn tối nay vẫn chưa ăn gì.
Sau khi ăn bánh kem xong, hai người ngồi ở cửa sổ lồi. Cả hai định cùng nhau trò chuyện, nhưng vì không khí quá kỳ lạ thế nên có vắt hết óc thì cũng không nói ra được câu thích hợp nào, thậm chí họ còn không dám nhìn nhau, ánh mắt cứ lơ đãng nhìn vào khoảng vô định.
“Mình… Mình đi tắm trước nhé.” Lý Quỳ Nhất phá vỡ sự im lặng, quyết định rời khỏi bầu không khí căng thẳng này.
Cô quay lưng về phía Hạ Du Nguyên, nhanh chóng lấy một vài món đồ từ trong vali ra rồi vào phòng tắm. Một lúc sau, âm thanh nước tí tách vọng ra từ phòng tắm. Hạ Du Nguyên vẫn ngồi ở đó, cậu dựa vào tường, ngón tay gảy tấm thảm lông trên cửa sổ lồi, cảm thấy âm thanh nước thật phiền.
Cậu cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nóng lên, có thể do hệ thống sưởi ở Bắc Kinh quá nóng.
Bây giờ Hạ Du Nguyên mới nhận ra mình vẫn mặc áo phao, vậy là cậu đứng dậy định cởi ra, nhưng rồi cậu lại dừng lại rồi mặc áo vào, cậu sợ nếu Lý Quỳ Nhất đi ra ngoài thấy cậu cởi áo khoác sẽ cảm thấy sợ.
Lúc này, đồ ăn nhanh đã giao đến. Hạ Du Nguyên mang vào đặt lên bàn rồi quay trở lại góc cửa sổ lồi ngồi đợi, cậu đội thêm mũ của áo khoác, hy vọng mình không nghe thấy gì.
Thực sự quá ấm áp, nóng rực như thiêu đốt cơ thể cậu.
Hạ Du Nguyên nhắm mắt lại.
Lý Quỳ Nhất cũng không biết mình phải đối mặt với cậu như thế nào trong không gian này. Sau khi tắm và sấy khô tóc xong rồi đi ra đã 40 phút trôi qua. Lý Quỳ Nhất đang do dự có nên hỏi Hạ Du Nguyên có muốn đi tắm không thì cô thấy cậu đang khom người nằm trên cửa sổ lồi, hình như cậu không biết cô đã tắm xong.
Cô cẩn thận đi tới, nhẹ nhàng gọi: “Hạ Du Nguyên.”
Cậu không động đậy.
Cô lại tiến gần hơn: “Hạ Du Nguyên.”
Cậu vẫn không phản ứng lại.
Khi Lý Quỳ Nhất đến gần, cúi người nhìn hơn khuôn mặt bị mũ che khuất của cậu. Cuối cùng cô mới phát hiện cậu đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, má hơi ửng đỏ không tự nhiên lắm, cậu đã ngủ thiếp đi rồi.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Được rồi, chắc gần đây cậu ấy đã quá mệt mỏi.
Căn phòng có hệ thống sưởi rất ấm áp, hơn nữa Hạ Du Nguyên còn mặc áo khoác dày nên có lẽ cậu không bị lạnh. Lý Quỳ Nhất không quan tâm đến cậu nữa, ngược lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Thấy cậu đã ngủ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô mở đồ ăn ngoài rồi ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Khoảng nửa giờ trước, Phương Tri Hiểu đã gửi cho cô một tin nhắn: Thế nào, cậu ấy có bất ngờ không?
Lý Quỳ Nhất nhớ lại biểu cảm của Hạ Du Nguyên khi thấy cô, trả lời: Chắc là cậu ấy bất ngờ.
Phương Tri Hiểu lập tức gửi một biểu cảm xảo trá, hỏi: Vậy bây giờ hai người đang làm gì?
Lý Quỳ Nhất: Mình đang ăn đồ ăn ngoài, cậu ấy đã ngủ rồi.
Phương Tri Hiểu:?
Phương Tri Hiểu: Gì mà cậu ấy ngủ rồi?
Lý Quỳ Nhất: Thì nghĩa ở trên mặt chữ đấy.
Phương Tri Hiểu: Các cậu đang ở đâu?
Lý Quỳ Nhất: Ở khách sạn.
Phương Tri Hiểu: Ở đó mà cậu ấy cũng có thể ngủ được ư???
Lý Quỳ Nhất: Cậu nghĩ linh tinh cái gì vậy?
Phương Tri Hiểu mãi không trả lời, một lúc sau cô nàng mới gửi một đoạn văn dài: Thực ra, Phương Tri Hiểu mình rất ghét nói xấu sau lưng người khác, nhưng cậu là bạn tốt của mình, còn cậu ấy đối với mình chỉ là một người lạ quen biết thôi, nên mình chắc chắn phải đứng về phía cậu. Mình đã phân tích kỹ lưỡng hành động của cậu ấy, mình thật sự thấy không bình thường, không phải mình nói khi các cậu ở chung thì nhất định phải xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ấy lại không có phản ứng nào hả? Cứ vậy mà đi ngủ luôn? Mình cảm thấy… Cậu ấy không được lắm?
*********
Lời của tác giả:
Bé cún: Lúc nói cười, tôn nghiêm tro bay khói hết4.
********
Chú thích:美术联考: Là kỳ thi đặc biệt dành cho các học sinh muốn vào các trường đại học, học viện mỹ thuật tại Trung Quốc. Kỳ thi này thường được tổ chức cùng kỳ thi đại học. Kỳ thi này thí sinh sẽ phải làm các bài kiểm tra về vẽ chân dung, tĩnh vật hoặc vẽ theo chủ đề. Kết quả của kỳ thi và điểm thi đại học sẽ quyết định xem thí sinh có được nhận vào đại học không.校考 Là kỳ thi năng khiếu do từng trường đại học hoặc học viện tổ chức riêng lẻ dành cho những thí sinh đã vượt qua kỳ thi liên kết Mỹ Thuật (美术联考). Kỳ thi này thí sinh sẽ phải đến trường đại học để thi và có thể có các bài thi chuyên sâu. Kết quả của kỳ thi này và liên kết mỹ thuật và điểm thi đại học sẽ là kết quả cuối cùng để xem thí sinh được vào đại học không.小圈证: Chứng nhận thí sinh được điểm cao và lọt vào nhóm thí sinh xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh mỹ thuật của một trường đại học hoặc học viện.Bản gốc là một câu thơ trong bài Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô Thức (谈笑间, 墙橹灰飞烟灭) tác giả thay từ 墙橹 bằng từ 尊严. Bản dịch gốc của Nguyễn Hiến Lê