Sau vài vòng chơi Ma Sói, Lý Quỳ Nhất không chỉ hiểu hết các thuật ngữ của trò chơi mà còn dần cảm nhận được niềm vui của nó. Dù lúc đầu chỉ nhận được lá bài dân làng bình thường, nhưng lúc phát biểu cô vẫn khuấy đảo tình thế, giả làm tiên tri và lừa được hai con sói lộ diện, khiến Tần Vi Vi – người cũng được mời đến buổi tiệc chia tay – chỉ vào cô rồi chắc chắn nói: “Cậu không phải là lần đầu chơi đâu, cậu chắc chắn là tay chơi lão luyện rồi!”
“Trời đất chứng giám.” Lý Quỳ Nhất mỉm cười, giơ tay lên thề: “Đây là lần đầu mình chơi.”
“Nếu là lần đầu chơi thì không phải nên như Kỳ Ngọc sao? Khi phát biểu chỉ biết nói ‘Mình là người tốt’ thôi, haha…” Tần Vi Vi như vừa cười đùa vừa tìm kiếm nhận thức chung, ánh mắt cô bạn lướt qua mọi người một lượt.
Mọi người thấy Tần Vi Vi nói cũng có lý, liền cười ồ lên.
“Đúng đúng.” Châu Sách cũng phụ họa, hô lớn về phía Kỳ Ngọc: “Không phải tao nói mày đâu, mày may mắn ghê, lần nào cũng bốc được bài thần, nhưng chơi thì quá tệ. Không nói đâu xa, như cái lần mày bốc được lá phù thủy vừa rồi…”
Châu Sách hứng khởi kể lại ván game vừa kết thúc, mọi người chăm chú thích thú nghe, thỉnh thoảng còn chen vào vài lời. Nhưng đang nói thì Châu Sách đột nhiên dừng lại, ánh mắt lảng tránh, gãi đầu, như tìm cách chữa cháy: “Thôi mà, lần đầu chơi mà, cũng có thể thông cảm được. Sau này anh em sẽ dẫn mày chơi vài ván nữa là hiểu thôi.”
Đây là câu nói chỉ dùng để chữa cháy hoà giải, mọi người cũng nhận ra điều gì nên quay lại nhìn Kỳ Ngọc. Trên mặt cậu ta không có biểu cảm gì, mắt không nhìn lên, ngón tay khẽ xoay ly nước trái cây. Dù không rõ cậu ta đang nghĩ gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, đây chắc chắn lúc tâm tình vui vẻ sẽ không để lộ biểu cảm như vậy.
Khi trò đùa không làm người trong cuộc thấy vui thì nó không còn là trò đùa nữa. Tần Vi Vi cố tình nói to về phía Châu Sách: “Sao cậu dám nói Kỳ Ngọc, cậu cũng chơi có giỏi đâu!” Châu Sách cũng ngầm hiểu, phản bác: “Cậu thì giỏi lắm hả.”
Nhưng đột ngột nâng cao giọng để che đậy cũng chỉ dẫn tới hiệu quả giấu đầu hở đuôi mà thôi, bầu không khí trong phòng dần trở nên gượng gạo.
Trong suốt hơn một năm qua, Kỳ Ngọc rất suy sụp, gần như không nói chuyện trong lớp, điểm số cũng không ổn định như trước, lúc thì vượt qua Hạ Lạc Di, lúc thì lại không. Mọi người ít nhiều đều biết lý do cậu ta như vậy, nhưng ai ai cũng nghĩ rằng, chỉ cần Kỳ Ngọc làm một cú bứt phá trong cuộc thi Toán năm nay là được, cậu sẽ vui lên. Chỉ tiếc là trong cuộc thi Toán toàn quốc năm nay, Kỳ Ngọc chỉ đạt nhất tỉnh, vẫn không vào được đội tuyển tỉnh, điều này là cú sốc lớn đối với cậu.
Những người bạn của Kỳ Ngọc muốn an ủi nhưng cũng không biết nói gì. Châu Sách từng cười đùa lấy mình ra làm nền, phóng đại nói: “Nếu ném mình vào thi, chắc mình chỉ nộp giấy trắng, giải Nhất tỉnh thực sự rất tốt rồi! Hơn nữa với thành tích này có thể tham gia kỳ tự chủ xét tuyển của liên minh C91, biết đâu còn được giám điểm nữa!”
Nhưng nói xong, bản thân Châu Sách cũng cảm thấy không có sức thuyết phục. Kết quả này đối với nhiều người mà nói thì là rất tốt, nhưng cậu ta biết, mục tiêu của Kỳ Ngọc không phải là như vậy. Khi mục tiêu đã đặt ra không đạt được, dù kết quả tốt đến đâu cũng cảm thấy tiếc nuối vì “sai một nước cờ”
Châu Sách lại trách bố mẹ Kỳ Ngọc. Thực ra với thành tích của Kỳ Ngọc, nếu vẫn thi đại học như thương thì khả năng đỗ vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh là rất cao, sao lại phải cố thi đấu? Được tuyển thẳng có cao quý hơn thi thường không? Nói cho cùng, là bố mẹ Kỳ Ngọc thường dẫn dắt học sinh thi đấu, đã thấy nhiều học sinh cực kỳ tài năng nên tầm nhìn và lòng kỳ vọng cũng cao hơn.
Hạ Lạc Di là chủ tiệc nên cô nàng nhanh chóng mời mọi người ăn. Có người đã chuyển sang chủ đề khác, coi như bỏ qua chuyện vừa rồi. Trọng tâm câu chuyện chuyển sang Hạ Lạc Di, mọi người đều khen cô nàng rất giỏi, học IELTS hai tháng hè mà đã đạt 8 chấm, sau đó lại khéo léo nói mấy câu kiểu như “Nếu giàu có thì đừng quên nhau nhé.”
Hạ Lạc Di thoải mái trang nhã đáp từng câu một.
Bữa ăn đến lúc cuối, mọi người tặng quà chia tay đã chuẩn bị cho Hạ Lạc Di, coi như kết thúc buổi tiệc chia tay. Ra ngoài nhà hàng, lúc tạm biệt, Hạ Lạc Di lần lượt ôm nhẹ các cô gái. Khi ôm Lý Quỳ Nhất, cô nàng cười thở dài: “Trong năm học mình chưa từng thi vượt qua cậu lần nào, hơi tiếc nuối.”
“Ôi.. Mùi thuốc súng ở đây thật nồng.” Châu Sách ở bên cạnh đùa.
Hạ Lạc Di mỉm cười quay sang cậu ta, suýt chút nữa bật ra ba chữ “đi chết đi”, nhưng cô nàng vẫn giữ được phong độ mà nhịn lại.
Lý Quỳ Nhất cũng vỗ nhẹ lưng cô bạn, nói: “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Mọi người bàn nhau về nhà thế nào, ai đi cùng đường thì đi chung. Châu Sách nhà gần với Lý Quỳ Nhất, cậu ta nói ‘Vậy vừa hay, gọi chung taxi luôn’, nhưng Lý Quỳ Nhất từ chối, nói muốn ghé qua Nhà sách Bác Nhã, cô đi xe buýt qua đó nên không đi cùng. Châu Sách nhỏ tiếng nói thầm sau lưng: Cậu nhỏ nhen quá.
Bất ngờ là, Kỳ Ngọc nói sẽ đi cùng Hạ Lạc Di, vì bận thi đấu, nên cậu đã lỡ nhiều tiết học ở trường. Giờ cậu ta phải đến nhà một giáo viên dạy thêm có kinh nghiệm ở phía Nam thành phố để học bù.
Hai người lên cùng một chiếc taxi. Vừa lên xe, Kỳ Ngọc dựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Hạ Lạc Di thì mở quà chia tay của các bạn ra. Mở quà của Lý Quỳ Nhất, bên trong có một tấm thiệp, nét chữ trên đó phóng khoáng mà đẹp đẽ.
“Chúc cậu, mãi tỏa sáng.”
Hạ Lạc Di yên lặng mỉm cười, lấy điện thoại chụp tấm thiệp, rồi đăng lên QQ, kèm theo dòng chữ: “Đúng là cung Sư Tử hiểu cung Sư Tử nhất.”
Một lát sau, cô thấy Hạ Du Nguyên đã thích bài viết của mình, hơn nữa còn nghiêm túc bình thuận thêm một câu ở dưới: “Mọi điều thuận lợi.”
Hạ Lạc Di thực sự không chịu nổi, bật ra ba chữ từ kẽ răng: “Tên chó này.”
Chửi xong, ngón tay cô nàng dừng trên màn hình điện thoại, bấm vào trang cá nhân của Hạ Du Nguyên. Cậu vẫn giữ biệt danh được lấy từ rất lâu trước, trông cực kỳ kiêu ngạo. Sau đó Hạ Lạc Di tiếp tục bấm vào khung chat giữa hai người, tin nhắn gần nhất cũng từ rất lâu trước.
Cô nàng thật sự thích cậu.
Hạ Lạc Di nhớ lại, khi họ mới vào cấp hai, Hạ Du Nguyên chưa đẹp trai như bây giờ. Lúc đó cậu phơi nắng đen nhẻm, tóc cắt rất ngắn, vóc dáng cũng không nổi bật. Khi đó thẩm mỹ của các nữ sinh bị phim thần tượng ảnh hưởng, thích những chàng trai trắng trẻo, sạch sẽ; hơn nữa vì ai cũng là trẻ con, nên cũng chưa nhìn ra ngũ quan xấu hay đẹp. Nói chung, ngoài chút nghịch ngợm, Hạ Du Nguyên không để lại ấn tượng sâu sắc gì.
Nhưng không hiểu sao, qua một mùa Đông, mọi người đột nhiên phát hiện trong lớp có một cậu chàng đẹp trai, gương mặt thanh tú, lười biếng ngồi ở cuối lớp, cười lên thì tràn đầy sức sống thiếu niên. Sau đó, cậu bắt đầu cao lên, rồi bị cận, đeo thêm cặp kính. Sau khi tút tát lại vẻ ngoài, cậu thành công thu hút rất nhiều nữ sinh của các lớp khác đến bên cửa sổ nhìn trộm.
Nhưng Hạ Lạc Di khi đó không chú ý nhiều đến cậu, vì cậu hay ngủ trong giờ học, điểm số cũng không tốt, còn trẻ con nữa, tạo cho người ta cảm giác bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch, kiểu con trai này không có sức hút với cô.
Nhưng mà thật là tình cờ, một lần đổi chỗ ngồi, Hạ Du Nguyên được xếp ngồi sau lưng cô. Chưa kịp nói chuyện vài câu, thì đã đụng ngay giáo viên phụ trách kiểm tra nếp sống đạo đức đến lớp kiểm tra ngoại hình của học sinh. Lúc đó trường Liễu Nguyên số 1 rất nghiêm khắc về vấn đề này, học sinh không được để móng tay dài, không được đeo trang sức, tóc mái của nữ sinh không được dài quá lông mày, tóc của nam sinh không được che tai. Khoảng thời gian đó vừa khéo Hạ Du Nguyên chưa cắt tóc, chắc chắn là không hợp tiêu chuẩn. Dưới tình huống cấp bách, cậu chọc chọc vào người cô nàng, rồi mượn một chiếc kẹp tóc màu hồng.
Hạ Du Nguyên kéo tóc mái sang một bên, kẹp lên chiếc kẹp hồng, giấu đôi chân cỡ 43 dưới ghế, một tay rụt vào ống tay áo, chống má, tay kia cũng co lại, để lộ ra nửa ngón tay giả vờ chăm chỉ làm bài tập. Với những người quen biết thì thấy cậu diễn rất tệ, nhưng không ngờ các giáo viên phụ trách đạo đức thật sự bị lừa, tưởng cậu là con gái.
Khi thầy cô kiểm tra đi xa, Hạ Lạc Di tò mò về bộ dạng của cậu bây giờ, nên không kìm được quay đầu lại. Cô thấy cậu ngước mắt lên từ đống bài tập, lười biếng dựa vào bàn sau, rồi nghiêng đầu nở một nụ cười mang theo vẻ trẻ trung đầy sức sống.
Khi ấy, tim Hạ Lạc Di chợt đập nhanh hơn.
Cô nàng nhận ra mình đã đánh giá thấp vẻ đẹp của cậu
Chuyện trái tim thiếu nữ rung động chỉ là khoảnh khắc. Mà sau khi rung động, mỗi lần nhìn Hạ Du Nguyên, Hạ Lạc Di lại vô thức thêm một lớp “bộ lọc” cho cậu, ví dụ như trước đây cô từng chê cậu quá trẻ con, giờ lại thấy cậu như vậy cũng rất thú vị; cậu học không giỏi, cô lại chủ động giúp cậu học bù: cậu biết vẽ, biết hát, cũng rất tài năng mà.
Lúc đón sinh nhật, Hạ Lạc Di từng xin Hạ Du Nguyên một bức tranh làm quà, bức tranh đó là vẽ cô. Từ đó cô không chưa từng thay đổi ảnh đại diện QQ.
Hạ Lạc Di mở ảnh đại diện của mình.
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như bức tranh này đã phai màu sau thời gian dài.
Có lẽ là vì hình dáng rõ ràng nhất của bức tranh đã in sâu trong tâm trí cô rồi. Cô thích cậu, mọi người đều biết, cậu cũng biết, nhưng cô không thể bày tỏ tình cảm với cậu, theo đuổi cậu, điều duy nhất cô có thể làm, là tỏ ra cao ngạo, đi “trêu chọc” cậu, hệt như trò chơi mèo vờn chuột.
Đó là niềm kiêu ngạo mà cô không thể buông bỏ.
Bây giờ thì tốt rồi, cô phải đi rồi, còn cậu, cũng đã có người mình thích.
Thế thì cứ vậy đi.
Hạ Lạc Di khẽ thở dài, định cất điện thoại đi. Nhưng cô chợt nhận ra điều gì đó nên quay đầu nhìn sang bên cạnh, không biết Kỳ Ngọc đã mở mắt từ lúc nào, cậu ta ngẩn ngơ, hình như đang nhìn cô mà cũng hình như đang thả hồn.
Hạ Lạc Di không biết cậu ta có nhìn thấy hành động của mình vừa rồi không, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà cất điện thoại vào túi. Khi định cúi đầu tiếp tục mở quà thì cô đột nhiên nghe Kỳ Ngọc nói: “Hình như Hạ Du Nguyên đang ở bên Lý Quỳ Nhất.”
Quả nhiên vẫn nhìn thấy.
Tay Hạ Lạc Di khựng lại, lông mi khẽ động, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nói: “Mình biết.”
Công lao ấy là nhờ cái miệng rộng của Châu Sách, cái gì cũng không giữ kín được.
“Thi không vượt qua được Lý Quỳ Nhất nên cậu hơi tiếc nuối, vậy không ở bên Hạ Du Nguyên, cậu có tiếc nuối không?”
Hạ Lạc Di liếc nhìn Kỳ Ngọc: “Cậu là phóng viên à?”
“Thực ra mình cũng hơi tiếc nuối.” Kỳ Ngọc nói.
Hạ Lạc Di tự nhiên cho rằng, sự tiếc nuối của Kỳ Ngọc cũng là chuyện cậu ta chưa từng vượt qua Lý Quỳ Nhất. Thấy Kỳ Ngọc nói thật, cô cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu: “Đúng là có hơi tiếc nuối.”
Cô từng nghĩ rằng, cô sẽ ở bên Hạ Du Nguyên, vì họ trông rất xứng đôi, xứng đôi đến mức cô kiêu hãnh như một nàng công chúa, còn cậu vừa hay là vương tử.
“Thế phải làm sao đây?” Kỳ Ngọc hỏi nhỏ.
“Còn làm sao được nữa, cậu ấy không thích mình là không thích mình thôi.” Hạ Lạc Di nói: “Vậy thì mình chỉ có thể đến Mỹ, hẹn hò với mấy anh chàng đẹp trai, quên đi cái đồ chó đó.”
“Thật sự có thể quên được sao?”
Hạ Lạc Di nghĩ một lúc: “Được mà. Thực ra mình cảm thấy giống như trong phim nói, mối tình đầu, chỉ là một chuyện nhỏ.”
Trong quãng thời gian thanh xuân ngắn ngủi của cô, Hạ Du Nguyên thực sự để lại một nét bút đậm nét, nhưng nhìn vào toàn bộ cuộc đời, dường như không có gì là không thể buông bỏ. Cô sắp đi Mỹ, sẽ học ở đó, hoặc có thể làm việc ở đó, gặp những người khác nhau, trải qua những chuyện khác nhau, cô có rất nhiều mục tiêu để thực hiện, cô tin rằng mình sẽ tiếp tục tỏa sáng, có lẽ, cô thật sự không có nhiều thời gian để nhớ về cậu.
Thế thì cứ vậy đi.
Đúng là có tiếc nuối, nhưng chỉ một chút thôi.
“Cậu rất xuất sắc, nên cậu cũng rất dứt khoát.” Kỳ Ngọc cười khổ.
Hạ Lạc Di quay sang cậu: “Sao lại nói vậy? Giống như cậu không xuất sắc vậy.”
Kỳ Ngọc lắc đầu: “Mình chỉ là… Như Châu Sách nói, cầm trong tay một lá bài tốt nhưng lại chơi hỏng. Nếu những nguồn lực mình có từ nhỏ đến lớn được giao cho Lý Quỳ Nhất, cậu ấy sẽ làm tốt hơn nhiều, song trên thực tế, cậu ấy không có những nguồn lực đó, nhưng vẫn làm tốt hơn mình.”
“Điều này mình công nhận, Lý Quỳ Nhất thực sự rất giỏi, mình nghĩ nếu cho cậu ấy hai tháng chuẩn bị thi IELTS, cậu ấy cũng sẽ thi rất tốt. Nhưng…” Hạ Lạc Di nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Kỳ Ngọc: “Cậu chắc chắn rằng, những gì cậu có đều là lá bài tốt sao?”
Kỳ Ngọc ngước mắt nhìn Hạ Lạc Di, hồi lâu không nói gì.
Lý Quỳ Nhất cũng không hẳn là lừa Châu Sách, cô thực sự đã đi xe buýt đến Nhà sách Bác Nhã dạo một vòng rồi mua ba quyển sách. Lớp 12 rồi, cô không có nhiều thời gian để đọc sách ngoài nữa, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ sở thích này, cô sợ một khi từ bỏ, sẽ rất khó để tìm lại. Nếu sau này cô trở thành một người không thích đọc sách cô sẽ rất thất vọng về bản thân mình.
Xách túi giấy do tiệm sách đưa, Lý Quỳ Nhất bước nhẹ nhàng từ trạm xe buýt về nhà. Đi đến cổng khu chung cư, cô bất ngờ thấy một người.
Là Phương Tri Hiểu.
Cô nàng đứng dưới gốc cây, trên tay cũng xách một túi giấy, không lớn, nhưng màu sắc rất rực rỡ, thoạt nhìn mang vẻ vui tươi. Cô nàng cũng thấy cô, nhưng ngay khi ánh mắt chạm nhau, Phương Tri Hiểu nhẹ nhàng quay mặt đi.
Thậm chí Lý Quỳ Nhất còn không biết có nên bước lên phía trước hay không.
Phương Tri Hiểu đến đây làm gì? Hòa giải, hay là tuyệt giao hẳn?
Cô không thể phân biệt khả năng nào cao hơn. Chẳng lẽ là hòa giải? Nếu là tuyệt giao thì túi giấy vui tươi đó hoàn toàn không phù hợp, đúng không?
Lý Quỳ Nhất cảm thấy khả năng phán đoán của mình vẫn quá mạnh.
Nhưng cô không muốn hòa giải, cô nàng đã không còn là bạn tốt nhất của cô nữa.
Lý Quỳ Nhất vô thức “hừ” một tiếng, sau đó cũng quay đầu đi.
Hai người đứng đó một lúc, không ai nói gì. Bác bảo vệ ở cửa phòng bảo vệ thấy kỳ lạ nên cố ý thò đầu ra cửa sổ nhìn, nhưng thấy hai người không có động tĩnh gì, có lẽ bác cảm thấy chán nên rụt đầu vào tiếp tục xem tivi.
Tiếng người trên tivi xì xào, thêm chút náo nhiệt không cần thiết vào sự im lặng giữa hai người.
Một lúc lâu sau, dường như Phương Tri Hiểu không chịu nổi nữa, cô nàng dứt khoát đi tới, sau đó nhét túi giấy màu sắc sặc sỡ đó vào tay Lý Quỳ Nhất, cứng nhắc nói: “Đây là quà sinh nhật mình mua cho cậu từ lâu rồi, đã quá hạn đổi trả, không thể trả lại, để ở nhà cũng không có ích gì, còn chiếm chỗ, nên mình mang đến cho cậu. Cậu muốn thì lấy, không muốn thì vứt đi.”
Nói xong, cô nàng không dừng lại mà lại bước thẳng về phía trước, tóc đuôi ngựa sau đầu đu đưa, không ngoái đầu lại.
Phương Tri Hiểu luôn là người thẳng thắn, nhưng lúc này, cô nàng cuối cùng hiểu tại sao có người lại nói vòng vo. Trong tình huống không chắc Lý Quỳ Nhất có tha thứ cho mình hay không, cô nàng thực sự không dám nói hết lòng mình, cô nàng sợ một khi không cẩn thận, mình sẽ trở thành trò cười.
Phương Tri Hiểu, mày thật nhút nhát. Cô nàng tự mắng mình.
Lý Quỳ Nhất nhìn bóng lưng Phương Tri Hiểu càng lúc càng xa, cuối cùng vội vã lên xe buýt, uất ức mím môi.
Gì chứ!
Không nói hòa giải, còn nói những lời như vậy!
Phương Tri Hiểu, cậu chơi với mình quá lâu rồi nên cũng học được cách mạnh miệng rồi hả.
Lý Quỳ Nhất mang theo quà của Phương Tri Hiểu đến dạo một vòng cạnh thùng rác, làm động tác như sắp vứt vào. Cô nghĩ nếu cô và Phương Tri Hiểu có thần giao cách cảm, Phương Tri Hiểu chắc chắn sẽ tức giận, cô chỉ muốn làm cô nàng giận thôi.
Sau đó cô mang quà về nhà.
Ngồi trước bàn học, Lý Quỳ Nhất cẩn thận lấy hộp quà từ túi giấy ra rồi mở, bên trong là một đôi vòng bạc, trên vòng còn treo hai cái khóa trường thọ nhỏ.
Đây không phải là quà cho em bé sao?
Nơi đây có một phong tục này, thường là mẹ sẽ tặng cho con gái một đôi vòng bạc khi con gái đầy tháng, trên vòng treo thêm khóa trường thọ, ý nghĩa là bình an khỏe mạnh, trường thọ trăm tuổi.
Có ý nghĩa gì chứ? Phương Tri Hiểu muốn làm mẹ của cô à?
Lý Quỳ Nhất cầm vòng lên, giơ lên trước mắt nhìn kỹ, những chiếc khóa trường thọ nhỏ va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Thật kỳ lạ, rõ ràng là món quà buồn cười, nhưng cô lại không kìm được mà mím môi, rưng rưng nước mắt.
Bạn thân yêu của mình, cảm ơn vì sự xuất hiện của cậu. Sự xuất hiện của cậu đã bù đắp cho mình một khoảng trống tình yêu.
********
Chú thích:Liên minh C9: 九高校: là một liên minh gồm chín trường đại học ở Trung Quốc (Thanh Hoa, Bắc Kinh, Chiết Giang, Giao Thông Thượng Hải, Phúc Đán, Khoa Học và Công nghệ Trung Quốc, Nam Kinh, Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, Giao thông Tây An), do Chính phủ Trung ương Trung Quốc khởi xướng nhằm thúc đẩy sự phát triển và danh tiếng của giáo dục đại học ở Trung Quốc vào năm 2009.