Toàn bộ máu trong người Lý Quỳ Nhất dồn lên má, gần như sắp làm làn da mỏng manh của cô nứt vỡ. Những cảm xúc không nỡ và lưu luyến đối với Hạ Du Nguyên trong lòng cô lập tức biến mất không dấu vết. Giờ phút này, cô chỉ muốn cậu lập tức biến mất ngay khỏi mắt mình.
… Sao lại mất mặt thế này chứ?
Cô vô thức giấu cổ tay ra sau lưng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng Hạ Du Nguyên không nhìn rõ dòng chữ trên màn hình đồng hồ. Nhưng cô rõ ràng nghe thấy tiếng cười trầm trầm của cậu, tiếng cười ấy như tràn ra từ lồng ngực, nhàn nhã mà thiếu đòn.
Lý Quỳ Nhất ngước mắt lên, quả nhiên thấy chàng trai đứng thảnh thơi trong đêm hè, đôi mắt cậu cong lên, lười biếng nhìn cô, nụ cười ấy hồn nhiên mà sống động, hoàn toàn không có cảm giác rằng mình là “đầu sỏ”.
Nhìn dáng vẻ đắc ý này là biết rồi, trong lòng cậu chắc chắn đang sướng phát điên.
Lý Quỳ Nhất ngượng ngùng thẹn thùng trừng cậu, sau đó quay lưng tức giận bỏ đi. Hạ Du Nguyên nhìn bóng lưng cô, cậu cười nghiêng đầu, sau đó đuổi theo rồi nắm lấy tay cô. Lý Quỳ Nhất không muốn cho cậu nắm tay, cô giằng ra, nhưng cậu lại vô lại, lần nữa bám lấy, sau đó móc ngón tay cô, cuối cùng tiện đà đan tay vào.
Vừa rồi căng thẳng quá, đến mức thần kinh trên tay cô cũng tê liệt, lần này, cô mới thật sự cảm nhận được sự ấm áp trong tay mình. Dường như cậu cũng đã có kinh nghiệm, lực nắm không nặng không nhẹ. Chỉ là, giữa những lớp da tiếp xúc lại có hơi nước mờ ảo xuất hiện, ấm áp và ẩm ướt.
Đi đến dưới cửa khu nhà của Lý Quỳ Nhất, hai người cũng không buông tay. Đèn cảm ứng trong hành lang vẫn chưa sửa, bên trong tối om, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa len lỏi vào chút ít, nhưng cũng là ánh sáng mỏng manh. Nhưng ánh sáng vậy cũng là được rồi, có còn hơn không.
“Lý Quỳ Nhất…” Hạ Du Nguyên nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay cô, thanh âm vừa trầm thấp vừa lười biếng, nhẹ nhàng cuốn hút như đang làm nũng, đầu cũng cúi gần cô hơn.
“Hả?”
Cậu lại gọi tên cô lần nữa, hơi thở quấn quýt đầy quyến luyến: “Lý Quỳ Nhất…”
Lý Quỳ Nhất biết chắc là cậu không muốn đi, cô bèn dùng bụng ngón tay xoa xoa mu bàn tay cậu ta, nhỏ giọng nói: “Mình đợi cậu về.”
Cậu như chú cún mà dài giọng “ừm” một tiếng, sau đó ngước đôi mắt trong vắt lên, bắt đầu được voi đòi tiên: “Vậy khi mình không có ở đây, cậu đừng nói chuyện với các bạn nam khác, được không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
“Không được, yêu cầu này quá vô lý, cũng rất quá đáng.”
Giọng cậu nhuốm chút ấm ức khó nhận thấy: “Vậy cậu đừng đi sở thú với các nam sinh khác, cũng đừng đi ăn McDonald’s với nam sinh khác, không được nghe nam sinh khác hát, cũng không được dạy nam sinh khác làm bài tập. Vậy được không?”
Vẫn quá đáng mà.
Nhưng Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một chút, hình như cô đúng là sẽ không làm những việc này với nam sinh khác, nên miễn cưỡng đồng ý: “Được thôi. Nhưng nếu có nam sinh tới hỏi bài, mình có thể dạy thì chắc chắn sẽ dạy.”
Hạ Du Nguyên cụp mắt suy nghĩ một lúc: “Vậy cậu dạy qua loa thôi, đừng nghiêm túc như khi dạy mình.”
Đúng là tật xấu, Lý Quỳ Nhất thầm chê trong lòng.
Dù sao cậu cũng không biết cô dạy nghiêm túc hay không, Lý Quỳ Nhất gật đầu bừa: “Được, sao cũng được.”
Hạ Du Nguyên vui vẻ, mắt sáng lấp lánh, nói: “Đến lượt cậu rồi, cậu sẽ đưa ra yêu cầu với mình.”
Sao lại có người thích bị yêu cầu chứ?
Lý Quỳ Nhất thật sự không hiểu nổi mạch não của cậu, nhưng nghĩ đến việc ngày mai cậu phải đi, nên cô vẫn làm như thật mà suy nghĩ… Cô cảm thấy mình thật sự quá nuông chiều cậu rồi.
Một lát sau, Lý Quỳ Nhất nói: “Mình biết cậu huấn luyện rất vất vả, áp lực rất lớn, cần được giải tỏa. Nếu cậu có áp lực, có thể nói với mình, hoặc đi ăn McDonald’s để vui vẻ, cậu đừng làm mấy chuyện không đâu…”
“Không đâu là gì?” Hạ Du Nguyên không hiểu lắm.
“Chính là hút thuốc các thứ.” Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu nhìn cậu, cô cảm thấy nên nói rõ tính nghiêm trọng: “Cậu biết đấy, quá trình hai người ở bên nhau cũng là quá trình mài giũa, sàng lọc lẫn nhau. Nếu cậu hút thuốc, mình sẽ loại cậu ngay lập tức.”
Hạ Du Nguyên bị từ “loại” làm ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại, mình có hút thuốc đâu mà sợ?
“Được, mình sẽ không hút.” Cậu lắc lắc ngón tay cô: “Vậy mình gọi điện cho cậu, được không?”
“Được thôi, nhưng… Cậu đừng gọi nhiều quá.” Lý Quỳ Nhất lẩm bẩm nói.
Hạ Du Nguyên thở dài nhẹ nhàng, một nụ cười hiện lên trên môi, giọng điệu lơ đễnh: “Được, không gọi nhiều. Mình sẽ viết trên app Chai Trôi1 gửi cho cậu, có nói chuyện được hay không thì tùy duyên, được không?”
“Cậu nói bóng gió cái gì vậy?” Lý Quỳ Nhất nhéo tay cậu ta một cái.
“Mình nói bóng gió? Mình thấy ai đó cứng miệng thì có đấy.” Vừa nói, Hạ Du Nguyên vừa đưa tay chọc trán cô, hung hăng nói: “Cậu nhớ đấy, cậu còn thiếu mình một câu, mình không quan tâm, lần sau gặp cậu, mình muốn nghe cậu nói ra, cậu chuẩn bị đi.”
Lý Quỳ Nhất mím môi không nói gì, chỉ liếc nhẹ cậu một cái.
Nói xong câu đó, Hạ Du Nguyên lại cúi đầu gần hơn. Thấy cậu sắp bắt đầu làm nũng, Lý Quỳ Nhất âm thầm đẩy cậu, buông tay cậu ra: “Trễ rồi, cậu nên về đi, mai còn phải đi tàu cao tốc, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cậu chẳng hề không nỡ rời xa mình gì cả.” Cậu bĩu môi.
“Đúng là không có.” Lý Quỳ Nhất nghiêm túc nói: “Vì mình đã mong chờ lần gặp lại tiếp theo rồi.”
“Cậu…”
Hạ Du Nguyên muốn nói gì đó, nhưng lại bị câu nói này dỗ cười toe toét. Cậu vừa mới nói xong, lần sau gặp lại cậu muốn nghe cô nói thích cậu, và cô đã nói cô đang mong chờ lần gặp lại tiếp theo. Thật là hết nói nổi, sao cô lại giỏi như vậy chứ, trái tim đang xao động vì chia ly của cậu lập tức được xoa dịu ngoan ngoãn lại.
“Cậu… Cậu phải giữ lời đấy.” Hạ Du Nguyên vui vẻ đến mức nói lắp bắp.
“Ừm, mau về đi, bye bye.”
“Bye bye.”
Hạ Du Nguyên vừa lùi vừa vẫy tay chào cô, ánh mắt cậu vẫn rơi trên người cô, hệt như muốn chầm chậm chia tay. Lùi khoảng mười mét, cậu lại chạy trở lại, sau đó lấy thứ gì đó từ trong túi quần ra, nhét vào tay cô: “Suýt nữa thì quên đưa cho cậu rồi.”
Lý Quỳ Nhất cúi đầu nhìn, trên tay cô là một nắm… Tỏi?
“Đưa tỏi cho mình làm gì?”
Hạ Du Nguyên: “… Là củ hoa thủy tiên.”
“… À.”
Hạ Du Nguyên giải thích: “Khi nào nó nở hoa, mình sẽ về.”
Thì ra là vậy.
Lý Quỳ Nhất nắm chặt củ hoa thủy tiên trong tay, hơi ngại ngùng: Xin lỗi vì đã làm hỏng khung cảnh lãng mạn như vậy.
Hạ Du Nguyên dường như không để ý, khi quay người rời đi, cậu đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Mình đi đây.”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, nhìn bóng dáng cậu từng bước chìm vào bóng tối. Cô đột nhiên nhớ lại hai năm trước, sau lần gặp lại đầu tiên, cô cũng nhìn thấy bóng lưng thiếu niên như gió mà chạy vào màn đêm.
Về đến nhà, Lý Quỳ Nhất lấy điện thoại từ ngăn kéo để tra cứu cách trồng hoa thủy tiên. Không tìm thấy bình hoa nào trồng trong nhà, cô lấy một chai nước ngọt đẹp, rửa sạch rồi dùng kéo cắt phần đáy, sau đó đặt củ hoa thủy tiên vào rồi thêm lượng nước vừa đủ, cuối cùng đặt nó lên bệ cửa sổ phòng ngủ, ngay bên cạnh cây lô hội mà Chu Phương Hoa tặng cô.
Sáng hôm sau đến lớp, cô quay đầu nhìn chỗ ngồi gần cửa sau, chỗ đó đã sạch sẽ, trống trơn.
Trong lòng cô cũng trống trải trong chốc lát.
Học kỳ sắp kết thúc, kỳ thi cuối kỳ lại đến. Trong giờ nghỉ, Lý Quỳ Nhất kẹp một chồng đề thi đã được sắp xếp lại, sau đó kẹp bằng cái kẹp đuôi én, rồi chuẩn bị đem ra tủ đựng đồ ngoài lớp. Không ngờ, khi mở cửa tủ, cô phát hiện bên trong có vài cuốn sách không phải của cô, cầm lên xem thì thấy đó là mấy cuốn sách ngữ văn bắt buộc và tự chọn, trang bìa trong của sách ngữ văn có viết tên Hạ Du Nguyên.
Để sách ngữ văn lại cho cô làm gì?
Lý Quỳ Nhất tùy tiện cầm lấy một cuốn Ngữ Văn bắt buộc II, thấy xung quanh không có ai, cô liền lật qua lật lại vài trang. Lật qua vài trang đầu, cô đột nhiên mở to mắt. Lý Quỳ Nhất giật mình phát hiện trong sách ngữ văn của cậu có một thế giới khác, thật sự có hồ sen và ánh trăng, thực sự có mùa Thu cố đô của Úc Đạt Phu, thực sự có Tô Tử và khách lênh đênh trên thuyền dưới chân Xích Bích… Không phải là vẽ bừa, cậu vẽ rất tinh tế, ánh sáng và bóng tối rõ ràng, màu sắc rực rỡ, chỉ trong chốc lát mà đã đưa cô vào sự chấn động của một loại hình nghệ thuật khác.
Đẹp quá, cô nín thở.
Những hình ảnh mà cô đã từng miêu tả trong đầu khi đọc những câu chữ này nay lại hiện ra trước mắt, thực sự có một cảm giác kết nối vô cùng sảng khoái và thoải mái.
Lý Quỳ Nhất cẩn thận thu dọn sách giáo khoa mà cậu để lại cho cô, ôm vào lòng, bước chân vui vẻ bước vào lớp học.
Tối về nhà, cô lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Hạ Du Nguyên để nói rằng cô rất thích món quà bất ngờ mà cậu giấu trong tủ đồ của cô. Kết quả, vừa mở điện thoại ra, hàng loạt tin nhắn ùa đến. Cô mở QQ, phát hiện tin nhắn đều là của Hạ Du Nguyên, có văn bản, hình ảnh, âm thanh, tổng cộng 64 tin nhắn.
… Không cần phải chia sẻ nhiều như vậy đâu.
Lý Quỳ Nhất không quan tâm đến cậu, cô đặt điện thoại xuống và bắt đầu làm bài tập.
Ở Bắc Kinh xa xôi, Hạ Du Nguyên sắp xếp lại giường ký túc xá, đi tắm rồi trở về và nằm nghiêng trên ghế. Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi lâu, nhưng mãi không thấy Lý Quỳ Nhất hồi âm.
Không thể nào, giờ này cô chắc chắn đã về nhà và thấy điện thoại rồi mới đúng, sao lại không trả lời cậu chứ?
Chờ thêm gần nửa tiếng, mái tóc ướt đẫm sau khi tắm xong của Hạ Du Nguyên gần như đã khô tự nhiên hết, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn chưa hồi âm. Cậu không dám gọi điện cho cô, sợ cô đang học, nếu làm phiền cô học chắc chắn cô sẽ tức giận.
Học thì học, cũng phải trả lời cậu một chút chứ, nhắn “TD” để từ chối cũng được mà.
Hạ Du Nguyên buồn bã gục xuống giường, quyết định trừng phạt Lý Quỳ Nhất một chút. Cậu nghĩ, khi cô nhắn lại cho cậu, cậu sẽ giả vờ không thấy, để cô đợi một tiếng, sau đó mới trả lời.
Cậu ném điện thoại sang một bên, cầm lấy con mèo bông mà Lý Quỳ Nhất tặng rồi bóp bóp móng vuốt nó.
Nam sinh cùng ký túc xá với cậu thấy vậy thì như muốn bắt chuyện, cười đùa: “Anh giai à, anh đúng là có tâm hồn thiếu nữ, còn mang theo cả thú bông nữa.”
Phòng ký túc xá là phòng bốn người, các bạn cùng phòng khác nghe thấy vậy cũng quay sang. Ngày đầu tiên gặp nhau, mọi người chưa quen biết nhau lắm, nói chuyện với nhau cũng là một cách làm quen, vì vậy ba người kia cũng góp lời trêu chọc vài câu.
Hạ Du Nguyên lập tức giả vờ lạnh lùng, thản nhiên nói: “Bạn gái tặng đấy.”
Đây là lần đầu tiên cậu dùng cách gọi “bạn gái”, trong lòng khẽ rung động. Tất nhiên, Lý Quỳ Nhất vẫn chưa nói sẽ làm bạn gái cậu, thế là cậu lại hơi chột dạ. Nhưng cậu thực sự không biết phải gọi cô là gì, nếu chỉ nói là “một cô gái tặng”, thì cậu lại như tên đàn ông cặn bã lừa dối con nhà người ta.
“Úi chà…” Các bạn cùng phòng đồng loạt huýt sáo.
Một cậu bạn cùng phòng tên là Chu Tân Trình vừa cười vừa chửi tục một tiếng, rồi tò mò hỏi chàng trai đẹp trai đang lười biếng nằm đó: “Này, cậu có bạn gái cũng không có gì lạ, điều mình thấy lạ là, cậu trông thế này mà không đi thi diễn xuất, lại vào khoa mỹ thuật với chúng mình làm gì?”
Hạ Du Nguyên chậm rãi nói: “Hết cách, kỹ năng diễn không tốt.”
“Lo gì chứ, bây giờ người ta thích kiểu nam diễn viên vừa trẻ vừa đẹp trai không cần diễn xuất giỏi.” Chu Tân Trình là người thật thà, tin luôn lời Hạ Du Nguyên, nói một tràng giang đại hải: “Mình nói cho cậu biết, lớp bọn mình có một cậu chàng đi thi diễn xuất, cậu ta còn không đẹp trai bằng cậu…”
Hạ Du Nguyên chỉ để một tai nghe Chu Tân Trình nói linh tinh, sau đó cậu mò lấy điện thoại ra xem, ngón tay lướt trên màn hình, làm mới mấy lần mà vẫn không có tin nhắn của Lý Quỳ Nhất.
Tức chết đi được.
Bây giờ cậu xa cô như thế này, mà cô cứ không quan tâm thế này hả?
Cậu lại cầm lấy con mèo bông, như muốn trả thù, cậu nắm mấy sợi ria của con mèo rồi thả ra, sau đó dùng cả lòng bàn tay bóp chặt cái thân mũm mĩm của nó.
Bóp liên tiếp ba cái, trong thân con mèo bất chợt truyền đến tiếng điện chạy nhẹ nhẹ, ngay sau đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Hạ Du Nguyên…”
Giọng nói quen thuộc vang lên quá đột ngột, Hạ Du Nguyên không phòng bị gì, cậu lập tức ngồi bật dậy trên giường. Chu Tân Trình đang quang quác nói, nghe thấy tiếng đó thì cậu ta nhanh chóng ngậm miệng, đồng loạt chằm chằm vào con mèo bông trong tay Hạ Du Nguyên như các bạn cùng phòng khác.
Mãi lâu không có động tĩnh, dường như chỉ gọi tên.
Yết hầu Hạ Du Nguyên lăn lăn, khi trái tim cậu sắp rơi trở lại lồng ngực thì giọng nói lại vang lên:
“Mình thích cậu.”
“Oa…” Các bạn cùng phòng lập tức đập bàn reo hò ầm ĩ.
Hạ Du Nguyên đỏ mặt, nằm úp xuống giường, ngọt ngào nhưng bối rối mà áp con mèo bông dưới thân. Một lúc sau, cậu bò dậy, không thèm để ý đến lời trêu chọc của các bạn, mang theo điện thoại ra ban công.
Khi Lý Quỳ Nhất làm xong bài tập, cầm điện thoại chuẩn bị trả lời Hạ Du Nguyên thì cô chán nản phát hiện, Hạ Du Nguyên đã nhắn cho cô thêm 27 tin nhắn nữa.
… Không trả lời hết được, thật sự không trả lời hết được.
******
Chú thích:漂流瓶: Một mạng xã hội TQ, cho phép người dùng viết tin nhắn ngắn rồi “thả ra biển”, tin nhắn này có thể được người khác “vớt” ngẫu nhiên, sau đó đọc và phản hồi lại.