Hạ Du Nguyên không quay đầu mà cứ thế bước ra khỏi văn phòng, để lại một nhóm người đang rối rắm tại chỗ. Tưởng Kiến Tân ngơ ngác vài giây, sau đó đột nhiên quay sang Lý Quỳ Nhất, vừa nghi hoặc vừa thử thăm dò: “Em ấy vừa nói gì thế?”
“Em không nghe rõ lắm ạ.” Lý Quỳ Nhất cụp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thế à…” Tưởng Kiến Tân ngẫm nghĩ một lúc, rồi phẩy tay nói: “Thôi được rồi, em cũng về đi. Học hành chăm chỉ vào, đừng phân tâm nhé.”
“Vâng.” Lý Quỳ Nhất đáp nhẹ một tiếng, chậm rãi quay lưng rời đi.
Thực ra từng chữ từng từ cô đều nghe rõ.
Tưởng Kiến Tân lây một lý do khá buồn cười để miễn nhiệm chức lớp trưởng của cô, tuy cô không phục nhưng cũng thản nhiên chấp nhận. Cô nghĩ mình sẽ không để ý chút nào, nhưng khi Hạ Du Nguyên nói ra câu đó, một nỗi tủi thân không thể diễn tả lại dâng trào lên từ đáy lòng… Nhiều khi là như vậy, bị tổn thương, ban đầu nghĩ chẳng sao, nhưng khi người thân bạn bè tới hỏi han thì nước mắt lại không thể kìm được.
Nhưng làm sao Hạ Du Nguyên biết cô và Tưởng Kiến Tân đang nói chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ cậu đã đoán ra rằng cô đã đi xin phép thầy Trần Quốc Minh để lớp A17 đổi phòng học? Nghĩ kỹ lại, cũng không phải không có khả năng, lần đầu tiên cô đề xuất ý tưởng này là trong cuộc họp ban cán sự lớp sau khi phân khối, lúc đó Hạ Du Nguyên làm lớp trưởng thể dục nên cũng có mặt.
Thật không hiểu nổi cậu. Đôi khi cậu nói ra vài lời hoặc làm vài việc khiến cô nghĩ cậu là kẻ ngốc, nhưng đôi khi cô lại thấy cậu rất thông minh.
Bước ra khỏi cửa văn phòng giáo viên, Lý Quỳ Nhất thở dài một hơi, ngước mắt lên thì thấy Hạ Du Nguyên vẫn chưa đi xa.
Cô chạy vài bước rồi bắt kịp cậu, tranh thủ cơ hội đi bên cạnh, khẽ nói: “Xin lỗi nhé.”
Hạ Du Nguyên vừa đi vừa lạnh lùng liếc cô: “Xin lỗi gì cơ?”
Lý Quỳ Nhất biết cậu đang chơi xấu, biết rõ còn cố hỏi, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nói: “Hôm đó mình đã hiểu lầm cậu.”
Cậu bỗng dừng lại, lười biếng cụp mắt nhìn cô: “Ồ? Bây giờ cậu mới nhận ra đã hiểu lầm mình à?”
Lý Quỳ Nhất bị cậu làm cho cứng họng.
Thật ra cô đã biết mình hiểu lầm cậu từ lâu rồi, nhưng mãi chưa xin lỗi cậu thôi.
Chắc chắn cậu không muốn tha thứ cho cô.
Đúng là nhỏ mọn.
Lý Quỳ Nhất không biết phải làm sao nên chỉ đành im lặng tiếp tục bước về phía lớp học. Đi được vài bước, cô nhận ra Hạ Du Nguyên không theo sau, cậu vẫn đứng yên, ánh mắt đen sẫm nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc dù không biết cậu đang định làm gì, nhưng Lý Quỳ Nhất quyết định dỗ dành cậu, dù sao trong lòng cô cũng hơi áy náy. Cô quay lại, đối diện với ánh mắt của cậu, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Cậu không nói gì, cũng không di chuyển.
Lý Quỳ Nhất định nói thêm gì đó, nhưng cô lại cảm nhận được những ánh mắt tò mò hóng hớt của các bạn học bên trong lớp học bên cạnh. Lúc này cô cảm thấy mình và Hạ Du Nguyên như hai con khỉ đang bị bạn học không thương tiếc mà ngắm nhìn qua lớp cửa kính. Vì thế Lý Quỳ Nhất bắt đầu quýnh lên, nhỏ giọng thúc giục: “Đi thôi!”
Thấy Hạ Du Nguyên vẫn không có ý định di chuyển, Lý Quỳ Nhất hạ quyết tâm, ở góc độ mà không ai nhìn thấy, cô lén nắm góc áo cậu, sau đó dùng sức kéo mạnh, lôi cậu đi.
Hạ Du Nguyên cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo áo mình của Lý Quỳ Nhất thì lồng ngực bỗng nóng rực. Kéo có chút xíu mà cô đã buông tay, vì vậy ánh mắt của cậu từ từ chuyển lên nhìn góc nghiêng của cô. Cậu cứ nhìn cô như vậy, đi theo cô, ngoan ngoãn, từng bước từng bước.
Sau hai tiết tự học tối, cuối cùng cũng tan học. Vì ngày mai là thứ Bảy, đồng thời cũng là ngày nhập học của học sinh mới lớp 10 nên nhà trường cho học sinh lớp 11 nghỉ một ngày trọn vẹn.
Lý Quỳ Nhất thu dọn sách vở, chuẩn bị đẩy ghế vào dưới bàn, nhưng nào ngờ Hạ Du Nguyên vươn chân dài rồi móc vào, giữ ghế cô lại.
Cô biết cậu có điều muốn nói.
Đúng lúc Lý Quỳ Nhất cũng muốn giải quyết vấn đề còn dang dở, nên cô ngồi lại xuống ghế, sau đó lấy quyển bài tập tiếng Anh từ trong ngăn túi bàn ra, bắt đầu làm bài điền từ. Làm xong một bài rưỡi, phòng học gần như đã hết người, nhưng cô không để ý, làm mãi đến khi hoàn thành hai bài rồi mới gập quyển bài tập lại, xoay người hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Hạ Du Nguyên kỳ quái nhìn cô, sau đó thò tay phải vào chiếc balo đen của mình rồi lục lọi một lúc, cuối cùng lấy ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho cô.
Lý Quỳ Nhất sững sờ, cô không ngờ cậu lại chuẩn bị quà sinh nhật cho cô lần nữa.
Hơn nữa, bây giờ cậu đưa quà ra, chứng tỏ cậu đã chuẩn bị từ lâu…. Sao có thể chứ? Rõ ràng vừa nãy cậu còn giận cô, không chịu nhận lời xin lỗi của cô.
“Cầm lấy đi.” Hạ Du Nguyên thấy cô mãi không nhận, hơi thô lỗ nói.
“Cậu… Cậu không cần phải…” Lý Quỳ Nhất lắp bắp, định nói “Cậu không cần phải tặng quà sinh nhật cho mình lại lần nữa đâu.” Nhưng chưa kịp nói xong, giọng Phương Tri Hiểu đã ồn ào xen vào: “Lý Quỳ Nhất, sao cậu lề mề thế? Có phải đang bí mật hẹn hò với người tình nào trong lớp sau lưng mình không?”
Hai người giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa lớp học.
Phương Tri Hiểu đột ngột xuất hiện ở cửa lớp, sau khi thấy hai người thì cô nàng kinh ngạc há hốc miệng: cô chỉ đùa thôi mà, sao lại thành nói trúng thế này? Lý Quỳ Nhất đang hẹn hò riêng với người tình!
Thực ra không hẳn là người tình, là… Người, người quen.
Trông thấy tình huống “riêng tư” như này, cô nàng không biết nên vui mừng hay xấu hổ.
Mặt Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên bỗng chốc đỏ bừng, hai người liếc nhau một cái rồi nhanh chóng quay đi. Dù chẳng làm gì sai, nhưng không hiểu sao cả hai vẫn cảm giác như bị ai đó bắt gặp làm chuyện mờ ám. Có lẽ vì cách dùng từ của Phương Tri Hiểu quá “gai”, ví dụ như “hẹn hò bí mật” và “người tình”…
Hạ Du Nguyên hít một hơi, đứng dậy ném hộp quà vào lồng ngực Lý Quỳ Nhất, rồi xách cặp rời đi, lúc đi còn không quên mang theo lon coca trên bệ cửa sổ. Khi đi ngang qua Phương Tri Hiểu, cậu hờ hững liếc cô nàng: Thật là, nói năng cũng không chú ý, cậu là “người tình” sao?
Tất nhiên, Phương Tri Hiểu hiểu ánh mắt đó, là cậu cảm thấy cô đã làm hỏng việc của họ.
Thấy Hạ Du Nguyên đi xa, cô nàng mới cười gian rồi chỉ vào hộp quà trong tay Lý Quỳ Nhất, vẻ mặt nhìn cái biết ngay là không có ý tốt: “Nói thật cho mình biết đi, cái này là gì vậy?”
“Chỉ là quà sinh nhật thôi.” Lý Quỳ Nhất cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô đeo cặp sách rồi ra ngoài.
“Ồ…” Phương Tri Hiểu kéo dài âm điệu: “Nhìn cái hộp này là biết chắc chắn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, cậu mau mở ra xem đi.”
Lý Quỳ Nhất cũng tò mò không biết lần này Hạ Du Nguyên chuẩn bị gì, cô cẩn thận mở hộp quà. Bên trong hộp có một lớp cọ raffia hồng dày, và trên cùng là một tờ giấy ghi chú. Nhờ ánh đèn chưa tắt trong tòa nhà học, cô nhìn rõ chữ trên giấy:
“Không phải sinh vật sống, không dọa người.”
“Viết gì thế, viết gì thế? Để mình xem.” Phương Tri Hiểu thò đầu vào, nhìn qua một lượt rồi khoa trương kêu lên: “Oa! Cậu ấy thật chu đáo.”
Lý Quỳ Nhất thầm nghĩ chu đáo cái quỷ gì, cậu ấy chỉ đang trả giá cho lỗi lầm mấy hôm trước thôi.
Cô thò tay vào trong lớp cỏ raffia, mò ra một hộp nhỏ hơn. Trên vỏ hộp có chữ “FUJIFILM” và hình ảnh một chiếc máy ảnh màu bạc.
“Ôi! Thế mà lại là máy ảnh CCD của Fujifilm!” Phương Tri Hiểu lại hét to lên: “Cậu ấy đúng là biết chọn quà! Ai mà có thể từ chối một chiếc máy ảnh nhỏ xinh chứ!”
Lý Quỳ Nhất lại cắn môi.
Đúng là máy ảnh rất hấp dẫn, nhưng chắc hẳn đắt lắm nhỉ? Cô không muốn nhận món quà đắt đỏ như vậy.
“Cậu có biết máy ảnh này bao tiền không?” Cô hỏi Phương Tri Hiểu.
Phương Tri Hiểu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “So với các máy ảnh DSLR, máy ảnh CCD thì không đắt lắm đâu! Với thương hiệu Fujifilm thì… Khoảng sáu bảy trăm.”
Sáu bảy trăm cũng không hề rẻ!
Bọn cô vẫn là học sinh, thường không có bao nhiêu tiền, khi bạn bè sinh nhật thì quà tặng chủ yếu là những món đồ vài chục tệ, như cốc, gấu bông, khăn quàng, mấy thứ đó thường không vượt quá trăm.
Hạ Du Nguyên à, sao cậu không thể tặng một quyển sách đơn giản?
Thấy Lý Quỳ Nhất không thể hiện sự vui mừng khi nhận quà, Phương Tri Hiểu lo lắng: “Cậu không muốn nhận à?”
“Ừm, quá đắt, mình muốn trả lại cho cậu ấy.” Lý Quỳ Nhất nhỏ giọng nói.
“Đúng là hơi đắt.” Phương Tri Hiểu thở dài. Cô nàng hiểu áp lực của Lý Quỳ Nhất, nhận được quà như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ cách nào đó để đáp lại giá trị tương đương, điều đó thực sự là gánh nặng đối với học sinh bình thường. Cô nàng biết Lý Quỳ Nhất có tiền, nếu muốn đáp lại quà thì cũng không phải không có khả năng, nhưng tiền của Lý Quỳ Nhất là để học đại học, không thể tùy tiện động đến.
Nghĩ đến việc đáp lại quà, bỗng dưng cô nghĩ ra một điều: “Không phải lần trước cậu tặng cậu ấy một chiếc kính thể thao sao? Chiếc kính đó chắc cũng giá trị mấy trăm đấy?”
“Không, chiếc kính đó mình lấy từ chỗ bố mình, dù bán thì giá cũng vài trăm, nhưng chi phí gốc rất thấp, cậu biết đấy, kính là ngành nghề có lãi cao.”
“Ôi, quan tâm đến chi phí gốc làm gì!” Phương Tri Hiểu có lý lẽ của riêng mình: “Nếu giá bán là vài trăm thì có nghĩa là gia đình cậu có thể kiếm được vài trăm từ chiếc kính đó. Bây giờ cậu tặng kính đó cho cậu ấy, tức là đã mất đi vài trăm, chẳng phải là cậu đã bỏ ra vài trăm để mua kính cho cậu ấy sao?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Có thể tính như vậy sao?
Cô không biết nên tính theo chi phí gốc hay giá bán. Tuy nhiên, giá trị của món quà tương đối đắt chỉ là một trong những lý do cô không muốn nhận, lý do khác là cô không có ý định chấp nhận tình cảm của Hạ Du Nguyên.
“Tối qua nhà mình ngủ nhé?” Lý Quỳ Nhất đột ngột chuyển chủ đề. Cô không thể tiếp tục giấu Phương Tri Hiểu về chuyện giữa cô và Hà Du Nguyên, cô muốn nói với cô nàng.
Phương Tri Hiểu nhăn mũi: “Nhưng mà mình và mẹ cậu…”
“Không cần lo, mẹ mình đã đưa em trai về nhà bà ngoại rồi, tới tận chiều mai mới về.”
“Vậy được.”
Khi về đến nhà Lý Quỳ Nhất, Phương Tri Hiểu định tranh thủ hóng hớt đôi câu, nhưng Lý Quỳ Nhất lại thúc giục cô nàng làm bài tập và hứa rằng nếu tối nay cô nàng làm xong bài tập thì cô sẽ thưởng một tin tức cực sốc.
Lời đề nghị này hiệu quả hơn nhiều so với câu “đầu treo xà, dùi đâm đùi”1 cũ kia, Phương Tri Hiểu cầm bút lên, bắt đầu làm bài.
Bài tập khá nhiều, hoàn thành xong đã là gần 12 giờ đêm. Phương Tri Hiểu vội vàng đi rửa mặt, còn Lý Quỳ Nhất thì bắt đầu học thuộc bài như thường lệ. Nội dung mới hôm nay học không nhiều, cô học thuộc rất nhanh, sau đó lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Vừa mở khóa, tin nhắn của Hạ Du Nguyên liền hiện lên: “Đã mở quà chưa?”
Ngón tay Lý Quỳ Nhất gõ nhẹ vào vỏ điện thoại, không biết phải trả lời thế nào. Ở chung với cậu lâu ngày, cô gần như có thể tưởng tượng ra, ở bên kia màn hình, Hạ Du Nguyên sẽ hệt như một chú chó con, trông chờ cô nói cô thích món quà lần này.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, cô trả lời: “Mở rồi.”
Hạ Du Nguyên nhanh chóng hồi âm: “Thích không?”
Lý Quỳ Nhất không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ nói: “Rất đẹp.”
Thực ra cô còn chưa mở hộp máy ảnh ra, nên không biết nó trông như thế nào, nhưng cô tin gu thẩm mỹ của Hạ Du Nguyên không tệ.
Hạ Du Nguyên lạnh lùng trả lời một biểu tượng cảm xúc “OK”.
Lúc này, Phương Tri Hiểu từ phòng tắm đi ra, Lý Quỳ Nhất tắt điện thoại rồi cầm đồ thay vào phòng tắm. Tắm xong đi ra, cô mang điện thoại lên giường, đẩy Phương Tri Hiểu – người đang dựa vào đầu giường không biết đang trò chuyện với ai trên QQ – ra bên cạnh: “Cậu dịch vào trong một chút.”
Phương Tri Hiểu nhích mông qua.
Lý Quỳ Nhất cũng dựa vào đầu giường, vừa mở điện thoại lên, cô đã thấy Hạ Du Nguyên lại gửi tin nhắn.
Hạ Du Nguyên: Cậu không có gì muốn nói với mình sao?
Lý Quỳ Nhất: Cảm ơn.
Hạ Du Nguyên: … Không phải cái này.
Không phải cái này thì là cái gì? Cảm ơn tổ tiên tám đời nhà cậu sao?
Lý Quỳ Nhất: “Vậy cậu muốn nghe gì?”
Hà Du Nguyên: “Thôi, dưa hái xanh không ngọt.”(3)
Lý Quỳ Nhất: …
Phương Tri Hiểu thấy cô đang nhắn tin, tò mò thò đầu qua: “Là ai vậy? Hạ Du Nguyên à?”
Lý Quỳ Nhất ấn tắt luôn điện thoại, nằm xuống rồi nói: “Là một người thích đố chữ.”
Phương Tri Hiểu cũng để điện thoại xuống rồi nằm cạnh, cô nàng ôm một tay của Lý Quỳ Nhất, cười hì hì: “Nói đi, tin tức sốc là gì? Mình đang rửa tai lắng nghe đây.”
Lý Quỳ Nhất hơi đỏ mặt, ấp a ấp úng: “Thì, thì dạo gần đây, Hạ Du Nguyên… Cậu ấy… Cậu ấy đột nhiên nói rằng cậu ấy thích mình.”
Khi nói đến những từ cuối cùng, giọng cô đã bé như tiếng muỗi kêu.
Phương Tri Hiểu lập tức ngồi bật dậy, không biết là nghe không rõ hay thế nào: “Cái gì? Cậu… Cậu nói lại lần nữa xem?!”
Trước lạ sau quen, Lý Quỳ Nhất quyết tâm nói rõ ràng: “Hạ Du Nguyên nói với mình rằng cậu ấy thích mình!”
Vừa dứt lời, cô như dự đoán được mà vươn tay che miệng Phương Tri Hiểu. Nhưng dù có thế thì cũng không ngăn được Phương Tri Hiểu mở to mắt, lăn lộn trên giường như cá bị làm thịt trên thớt.
“Suỵt, cậu đừng hét lên.” Dặn dò xong, cô mới thả tay ra.
Biểu cảm cực kỳ ngạc nhiên của Phương Tri Hiểu vẫn đóng băng trên mặt, sau một lúc lâu cô mới phản ứng lại: “Cậu nói là, thực ra Hạ Du Nguyên đã thổ lộ tình cảm với cậu rồi sao?”
“Ừm.”
Phương Tri Hiểu đang nóng lòng muốn hét lên, nhưng âm tiết “a” còn chưa bật ra thì cô nàng như bỗng nhớ ra điều gì đó, nuốt tiếng vào trong bụng: “Là lúc nào vậy?”
Lý Quỳ Nhất úp ups mở mở: “Là, khoảng thời gian trước.”
“Cụ thể lúc nào?” Phương Tri Hiểu nheo mắt, bộ dạng như đang tra khảo.
“Hình như là… Trước ngày thi vào 10, ngày 13 tháng 6…” Lý Quỳ Nhất càng nói càng nhỏ.
“Ngày 13 tháng 6!” Phương Tri Hiểu nổi giận đùng đùng: “Cậu ấy đã tỏ tình với cậu vào ngày 13 tháng 6, mà giờ gần tháng 9 cậu mới nói cho mình biết! Lý Quỳ Nhất, cậu đã giấu mình lâu như vậy!”
“Xin lỗi mà.” Lý Quỳ Nhất đặt cằm lên hõm vai cô nàng: “Nếu mình đồng ý ở bên cậu ấy, mình chắc chắn sẽ nói với cậu, nhưng mình đã từ chối nên mình nghĩ bớt một chuyện thì càng tốt…”
Phương Tri Hiểu không nghe lời giải thích này, cô nàng bực tức quay lưng lại với cô: “Cậu không coi mình là bạn bè, tuyệt giao!”
Lý Quỳ Nhất ôm vai cô nàng từ phía sau, đung đưa qua lại, cọ lên lưng cô nàng: “Bây giờ mình đã nói với cậu rồi mà, đừng tức giận nữa, được không?”
“Hừ!”
“Mời cậu ăn kem một tháng? Hay là bún chua cay Nhiêu Ký? Hay là một mô hình Doremon? Cậu chọn đi…”
Sau một lúc tự giận dữ, Phương Tri Hiểu quay lại, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu không muốn mình tức giận thì được thôi. Cậu phải kể chi tiết từng chút một về ngày Hạ Du Nguyên tỏ tình với cậu, không được thiếu một ánh mắt, một biểu cảm, một câu nói nào! Nếu tiểu thư đây nghe cảm thấy vui thì sẽ tha thứ cho cậu.”
Thì ra là chuyện hóng hớt là thứ được lòng người nhất!
Lý Quỳ Nhất vội vàng gật đầu. Để Phương Tri Hiểu hài lòng, cô chỉ đành điều động hết tất cả tài năng kể chuyện của mình ra, kể lại mọi chi tiết ngày hôm đó một lượt. Phương Tri Hiểu vừa nghe thấy chuyện tám nhảm liền hứng thú hẳn lên, lúc thì mắt đờ đẫn tưởng tượng cảnh đó, lúc thì cười thầm khúc khích, lúc lại phát ra mấy tiếng ‘tặc tặc’… Nghe xong, cô nàng cuộn mình trong chăn, xoắn thành con sâu lông đầy phấn khích trên giường.
“Á á á…. Cậu ấy thật đáng yêu, cậu ấy thật tội nghiệp, cậu ấy chỉ muốn mời cậu ra ngoài chơi thôi, cậu ấy có lỗi gì đâu! Cậu sao lại nỡ từ chối cậu ấy!”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hóa ra tất cả đều là lỗi của cô?
Nhưng cô sợ Phương Tri Hiểu không vui nên cũng không dám phản bác, đành phải nhận lấy lỗi về mình. Để thể hiện thành ý, cô còn kể chuyện Hạ Du Nguyên tặng nhện cho Phương Tri Hiểu nghe.
Kết quả là Phương Tri Hiểu lại đau lòng khiển trách: “Cậu ấy thật sự rất quan tâm cậu! Cậu, người phụ nữ lạnh lùng vô tình, sao có thể nghi ngờ cậu ấy cố tình làm như vậy!”
Lý Quỳ Nhất tin nếu đổi lại là một nam sinh không được đẹp trai lắm làm điều này, Phương Tri Hiểu sẽ nói cậu ta EQ thấp, xem kìa, bộ lọc dành cho trai đẹp của cô nàng dày thế đấy.
“Mình đã xin lỗi cậu ấy rồi.”
“Vậy là tốt.”
Nhưng Phương Tri Hiểu vẫn không hiểu: “Sao cậu lại từ chối cậu ấy? Cậu ấy đẹp trai như vậy! Trong thời đại mà gái đẹp nhiều, trai đẹp hiếm có thế này, cậu biết để đẹp trai được như cậu ấy thì khó thế nào không!”
Lý Quỳ Nhất cũng không biết tại sao mình lại từ chối Hạ Du Nguyên.
Hạ Du Nguyên không phải không có điểm thu hút cô, ví dụ như cậu đẹp trai, giọng hát tràn đầy sức sống tuổi trẻ, ánh mắt lấp lánh khi nhìn cô, đôi khi cậu còn thể hiện một chút yếu đuối mỏng manh… Nếu cô đã vào đại học hoặc đã đi làm, dù không yêu thích cậu nhiều lắm thì cô cũng sẵn sàng thử ở bên cậu.
Nhưng hiện tại, cô là một học sinh cấp 3, có nhiều việc quan trọng hơn việc yêu đương đang chờ cô. Cô phải cân nhắc giữa lợi và hại. So với tương lai của cô, những điểm thu hút cô của cậu không đáng kể.
“Mình phải học hành chăm chỉ.” Lý Quỳ Nhất kéo chăn chùm lên đầu, đưa ra lý do không thể nghi ngờ.
“Hả…” Phương Tri Hiểu buồn bực gãi đầu: “Học hành quan trọng, nhưng trai đẹp cũng quan trọng! Cậu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn nữa đâu!”
Lý Quỳ Nhất ôm cô nàng, thì thầm: “Nhưng học hành là con đường duy nhất để mình rời khỏi nhà, không thể có sai sót.”
Phương Tri Hiểu nghe xong thì như một quả bóng xì hơi, trái tim cũng chua sót quặn thắt: “Ừm. Haizz… Mình xin lỗi, mình không nên khuyến khích cậu yêu đương. Đúng, cậu nên học hành chăm chỉ, thi vào Đại học Bắc Kinh, đến thành phố lớn, kiếm nhiều tiền, nói bye bye nơi này luôn!”
Lý Quỳ cười khẽ, nhưng vừa mới được Phương Tri Hiểu khơi dậy chí khí, thì cô lại nghe thấy cô nàng nói thêm: “Lúc đó mình sẽ đến ôm cái đùi lớn là cậu, để cậu nuôi mình, hihi.”
“Được. Về sau nếu nghèo thì mình lo thân mình, còn giàu thì sẽ bao nuôi Phương Tri Hiểu!”
Hai người đùa giỡn vui vẻ một hồi, sau đó bắt đầu nói chuyện linh tinh, cuối cùng ngủ thiếp đi. Sáng hôm thức giấc thì đã là giữa trưa.
Lý Kiếm Nghiệp đã tới tiệm, trong nhà không còn ai. Lý Quỳ Nhất tự mình xuống bếp nấu cơm và xào ít củ từ. Củ từ bị cô xào nát bét, cực kỳ khó ăn, suýt nữa khiến Phương Tri Hiểu nôn ra. Hết cách, cô dự định xuống quán bàn đồ hầm ở dưới để mua một ít đồ nguội và món kho2 ăn tạm.
Phương Tri Hiểu cũng không muốn ở lại nhà người khác một mình, nên cũng cùng đi.
Lý Quỳ Nhất vẫn mặc đồ ngủ, không định thay đồ, dù sao đồ ngủ của cô đều là những bộ quần áo cũ, mặc ra ngoài cũng chẳng sao. Nhưng ra ngoài thì vẫn phải mặc nội y, cô tìm được chiếc áo ngực hai dây từ ngăn kéo tủ đồ.
Cô đứng quay mặt vào tủ đồ, quay lưng về phía Phương Tri Hiểu, sau đó cởi áo ngủ.
Khi Lý Quỳ Nhất đang mặc áo ngực, Phương Tri Hiểu cười hề hề nham hiểm rồi nói: “Cậu quay lại đây để mình xem gần đây cậu có phát triển tốt không.”
“Bỉ ổi.” Lý Quỳ Nhất mặt đỏ nói.
Không ngờ Phương Tri Hiểu cười càng tươi hơn, cô nàng chẳng kiêng nể gì mà hỏi luôn: “Hạ Du Nguyên có biết cậu phẳng lắm không?”
Đây là lần đầu tiên có người nói đến cơ thể cô cùng một chàng trai, mặt Lý Quỳ Nhất nóng như thể có thể hấp chính bánh bao. Cô vội vàng mặc áo ngực và áo ngủ, rồi đè Phương Tri Hiểu xuống giường đánh một trận. Mãi đến khi Phương Tri Hiểu ôm bụng cười nói mình không dám nói bậy nữa thì cô mới dừng tay.
Ăn xong bữa trưa, Phương Tri Hiểu lấy hai cuốn tạp chí thiếu nữ từ trong cặp ra, mỗi người đọc một cuốn, sau đó đổi lại và tiếp tục đọc. Khi cả hai đọc xong hai cuốn tạp chí thì đã gần 5 giờ chiều. Có lẽ Hứa Mạn Hoa sắp về, nên Phương Tri Hiểu quyết định về nhà trước để tránh tình huống ngại ngùng.
Lý Quỳ Nhất tiễn cô nàng đến cửa khu chung cư, sau đó nhìn Phương Tri Hiểu cưỡi con xe điện phóng như bay về nhà.
Về đến nhà, Lý Quỳ Nhất phát hiện Hứa Mạn Hoa và em trai đã về, có lẽ họ đi vào qua cổng Đông của khu chung cư nên không gặp nhau.
Cô vốn không để ý, chỉ nghĩ là tình cờ, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng em trai, cô thấy cậu bé đang cầm hộp quà mà Hạ Du Nguyên tặng cho mình, cậu bé đang cố mở ra.
“Động linh tinh vào đồ của chị làm gì!”
Lý Quỳ Nhất nói xong thì đi tới, định lấy lại hộp quà. Không ngờ em trai thấy cô đến gần muốn cướp hộp quà, mà nãy giờ cậu bé lại loay hoay không mở được hộp, thì nổi cáu, quăng hộp quà xuống đất.
Trong hộp đó có một chiếc máy ảnh!
Lý Quỳ Nhất chợt căng thẳng, cô vội vàng đi tới nhặt hộp quà lên, cau mày quát em trai: “Nếu đồ trong này bị hỏng, chị sẽ giẫm nát hết Ultraman của em, em phải lấy tiền lì xì ra đền cho chị!”
Em trai thấy cô tức giận, hơn nữa còn nói sẽ giẫm nát hết Ultraman thì khóc ầm lên.
Hứa Mạn Hoa đang ở trong bếp sắp xếp trứng gà, thịt xông khói và các đồ khác mang từ nhà bà ngoại về, nghe thấy tiếng khóc của em trai, thì cầm một dây xúc xích chạy ra: “Mày làm chị thế nào đấy! Thằng bé thì hiểu cái gì? Có chuyện gì mà không nói cho tử tế, cứ phải làm ầm lên thế này!”
Lý Quỳ Nhất không thích cãi vã nhưng cũng không ngại cãi nhau, cô nâng cao giọng: “Nó không biết gì thì mẹ cũng không biết gì sao? Mẹ không dạy nó đừng động lung tung vào đồ của người khác à?”
“Người khác, mày là người khác à? Mày không phải là chị của thằng bé sao?”
“Đúng vậy, con là chị của nó, nó là em trai con, chúng ta đều là một gia đình, vậy thì con giẫm vài con Ultraman của nó cũng chẳng có gì to tát, đúng chứ?”
Hứa Mạn Hoa nói không lại cô, đành phải chĩa mũi sang em trai: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Mẹ đã bảo con đừng chọc chị con mà! Con cứ phải nghịch ngợm lấy đồ của chị con đúng không?”
Em trai bị mắng thì khóc càng to hơn.
“Đây không phải là đồ của con, là của bạn con. Nếu bị hỏng, thì thế nào nó cũng phải đền.” Lý Quỳ Nhất cũng chẳng tội nghiệp cậu bé, nói xong thì cô quay về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Lý Quỳ Nhất mặc kệ tiếng khóc và mắng mỏ bên ngoài, cô mở hộp quà, sau đó chiếc hộp nhỏ từ trong đống giấy raffia ra. Lúc đầu Lý Quỳ Nhất không định mở, nhưng cô phải kiểm tra xem máy ảnh có bị hỏng không.
Mở hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc máy ảnh be bé tinh xảo, màu bạc, rất bóng, kèm theo một thẻ nhớ, pin và các phụ kiện khác. Kỳ lạ là khi cô mở hộp, ba mảnh giấy bằng bàn tay rơi ra từ trong đó.
Lý Quỳ Nhất nhặt chúng lên…
Hai vé xem phim, và một tờ giấy nhắn.
“Cho cậu một cơ hội, mời anh đây đi xem phim đi. Nếu cậu không muốn đi với mình, có thể mời người khác (trừ nam), anh đây rộng lượng, không giận đâu.”
Cái quái gì thế này?
Lý Quỳ Nhất bật cười, không biết là vì bị cậu chọc giận hay là bị cậu chọc cười.
Cô đột nhiên hiểu ý nghĩa của tin nhắn mà Hạ Du Nguyên gửi tối qua.
“Cậu không có gì muốn nói với mình sao?”… Hóa ra, cậu đang đợi cô mời đi xem phim.
Đúng là kiểu cách cậu ấm nhà giàu. Rõ ràng đã mua vé xem phim rồi mà không mở miệng mời cô, lại chờ cô mời lại.
Lý Quỳ Nhất kiểm tra máy ảnh, thấy nó vẫn tốt như mới thì mới yên tâm. Cô lại cầm hai vé xem phim lên xem kỹ, là một bộ phim võ hiệp mới ra mắt có đánh giá tốt dạo gần đây, vé là ở rạp chiếu phim Hối Vân, suất chiếu lúc 5 giờ 20 phút chiều.
Rạp chiếu phim Hối Vân?
Chẳng phải là rạp chiếu phim gần nhà cô sao? Chỉ cần băng qua hai con đường là đến.
Suất chiếu lúc 5 giờ 20 chiều?
Lý Quỳ Nhất nhìn đồng hồ trên tay: Đã năm5 giờ 7 phút rồi!
Cô lập tức lấy điện thoại ra, sau đó gửi tin nhắn cho Hạ Du Nguyên.
Lý Quỳ Nhất: Hạ Du Nguyên!!!
Chưa kịp gõ hết chữ thì Hạ Du Nguyên đã trả lời.
Hạ Du Nguyên: Giờ này cậu mới nhớ mời mình à?
Hạ Du Nguyên: Chờ mình.
Lý Quỳ Nhất dừng tay, âm thầm xóa đi đoạn văn bản mình đã gõ.
Cô không định đi xem phim với Hạ Du Nguyên, cô chỉ muốn nói với cậu rằng cậu có thể mang theo bạn bè hoặc người thân đến xem, cô có thể gửi vé cho cậu…
Nhưng sao tự dưng lại trở thành hai người đi xem phim cùng nhau?
Tất cả là do Hạ Du Nguyên gõ chữ quá nhanh.
Lý Quỳ Nhất ngồi im trên ghế nửa phút, sau đó bỗng dưng đứng dậy, lấy một cái balo nhỏ rồi bỏ máy ảnh, điện thoại và vé phim vào, cuối cùng vội vã chạy ra khỏi nhà, nhưng dù vội đến đâu thì cô cũng không quên khóa cửa phòng ngủ.
Dù rạp chiếu phim cách khu chung cư nhà cô rất gần, nhưng từ tầng của cô đến cổng khu chung cư còn khá xa, cô phải chạy mới kịp giờ.
Lý Quỳ Nhất chạy nhanh hơn bình thường, sau 7 8 phút, khi nhìn thấy biển hiệu của rạp chiếu phim Hối Vân thì cô đã mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Không ngờ Hạ Du Nguyên đã đến trước cô. Cậu ung dung đứng tựa vào cửa rạp chiếu phim, đẹp như một bức tượng điêu khắc, người ra vào đều phải nhìn cậu thêm vài lần.
Lý Quỳ Nhất lao đến trước mặt cậu, khó khăn thở hồng hộc, cô thấy khoé miệng cậu hơi nhếch lên nhưng lại bị cậu nhanh chóng đè lại. Cậu kiêu ngạo nói: “Cậu ở gần, vậy mà vẫn chậm à.”
Nói xong, Hạ Du Nguyên đưa cho cô một chai nước.
Lý Quỳ Nhất không khách khí, nhận lấy, mở nắp và uống hai ngụm. Sau khi uống nước xong, cổ họng cô cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, cô định nói với cậu rằng cô không phải đến để xem phim với cậu, nhưng còn chưa kịp nói thì Hạ Du Nguyên đã nắm lấy cổ tay cô rồi kéo vào trong sảnh rạp chiếu phim, sau đó nói với nhân viên: “Một bịch bắp rang bơ.”
Thôi, đã đến đây thì đành vậy, Lý Quỳ Nhất nhắm mắt lại.
Khi đợi nhân viên chuẩn bị bắp rang bơ, Hạ Du Nguyên quay đầu, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Có chuyện gì vậy?
Lý Quỳ Nhất cũng cúi đầu nhìn lại.
Một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, một chiếc quần đùi đen rộng, cộng thêm đôi dép lê…
À, vì vội vã nên có lẽ cô quên thay áo ngủ rồi.
Cô đoán kiểu tóc của mình cũng không đẹp, vì sau khi dậy, cô chỉ dùng tay chải sơ qua rồi buộc qua loa thành đuôi ngựa.
Lúc này Lý Quỳ Nhất nhận ra, so với cô, Hạ Du Nguyên chỉnh tề tới từng sợi tóc. Quần áo, giày dép đều phối hợp hoàn hảo, đầu tóc chải chuốt kỹ lưỡng, trên người cậu còn có mùi hương nhẹ nhàng, không phải là mùi nước giặt hoa Phong Ling quen thuộc mà cô hay ngửi thấy, chắc hẳn là nước hoa.
Cậu sẽ không chuẩn bị từ sớm ở nhà, sau đó đợi cô liên lạc mới ra ngoài đấy chứ?
Chắc chắn là thế, không thì sao có thể trong thời gian ngắn mà chuẩn bị tươm tất vậy.
Hạ Du Nguyên nhận hộp bắp rang bơ, kiểm tra vé và cùng cô đi vào phòng chiếu. Lý Quỳ Nhất không kìm được mà hỏi: “Cậu đến đây bằng cách nào mà nhanh thế?”
“Đi xe đạp địa hình.” Hạ Du Nguyên đáp.
Cậu không nói rằng khi ở nhà, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng như lúc tên lửa chuẩn bị phóng, chỉ cần cô gửi tin nhắn, cậu lập tức phóng ra ngoài.
“Ồ, vậy cậu đi nhanh thật.”
Vào trong phòng chiếu, tìm được chỗ ngồi, dù họ đến muộn một hai phút nhưng may là phim chưa bắt đầu, bây giờ vẫn đang phát các lưu ý xem phim. Một lát sau, logo con rồng bay vào xuất hiện, phòng chiếu trở nên yên tĩnh, chỉ còn mùi bắp rang bơ nồng nặc.
Bình thường Lý Quỳ Nhất rất thích xem phim võ hiệp, xem khá nhập tâm, chỉ là khi lấy bắp rang bơ, tay cô thỉnh thoảng chạm vào tay của Hạ Du Nguyên.
Bàn tay cậu khá mịn, cô nghĩ.
Nhưng cậu không nhận cơ hội này mà chiếm hời, sau vài lần tay chạm nhau, cậu chờ cô lấy xong rồi mới đưa tay vào.
Khi cốt truyện dần đến cao trào, Lý Quỳ Nhất bắt đầu hồi hộp, quên cả việc ăn bắp rang bơ. Trên màn hình rộng, sau một trận chiến đẫm máu, nam nữ chính đang chia tay đau đớn, khi Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay lo lắng không biết họ có chết không, bỗng dưng hai nhân vật chính hôn nhau!
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hạ Du Nguyên cũng cảm thấy rất cạn lời. Lúc đầu khi mua vé, sau một hồi lựa chọn trong số rất nhiều các bộ phim, cậu đã chọn bộ này. Mặc dù có một số bộ phim Âu Mỹ đang chiếu, nhưng cậu biết rõ đặc điểm của phim Âu Mỹ, nam nữ chính thường bất ngờ hôn nhau rồi lên giường. Cậu sợ tình huống đó sẽ làm cả hai cảm thấy ngại, nên cố tình chọn phim võ hiệp. Ai ngờ, phim võ hiệp cũng có cảnh hôn.
Hạ Du Nguyên cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu lén nhìn sang Lý Quỳ Nhất.
Cậu chỉ thấy một bên mặt của cô, ánh sáng mờ ảo từ phản chiếu từ màn ảnh phản xuống, sáng tối luân phiên, yên tĩnh mà vắng lặng. Cứ như thế, cậu không thể rời mắt, ánh mắt rơi vào trán cô, mắt cô, mũi cô, và môi cô…
Môi cô hơi hé mở như cánh hoa.
Âm thanh của hai nhân vật chính cuốn lấy nhau trên màn hình vang lên qua hệ thống âm thanh, nó như một con rắn nhỏ chui vào trái tim cậu, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Cậu cố gắng nín thở, nhưng không thể kiểm soát được bản thân, thậm chí cậu còn cảm giác như hơi thở của mình bắt đầu run rẩy.
Khi nụ hôn kết thúc, cô hơi động đậy.
Trái tim cậu bất chợt run mạnh, cậu quay mặt đi, không dám động đậy, chỉ dám nhìn thẳng về phía trước. Một lúc sau, yết hầu cậu lăn lăn, nuốt nước bọt “ực” một cái.
Cảm giác như nghẹn lại.
Thực sự quá khiêu khích.
Hạ Du Nguyên tự tát mạnh mình trong lòng, cậu không nên có những suy nghĩ vượt giới hạn về cô.
Hơn nữa, thường ngày miệng Lý Quỳ Nhất cứng như vậy, vậy chắc chắn môi cô cũng cứng, hôn vào nhất định không thoải mái.
Cậu tự an ủi mình như vậy.
••••••••
Lời của tác giả:
Tôi không quan tâm, đây chính là buổi hẹn hò đầu tiên!头悬梁, 锥刺股: Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. Tất cả bọn họ đều không cần đến người khác phải nhắc nhở thúc giục mà tự giác siêng năng đọc sách.
Raw gốc 卤味: món ăn được chế biến bằng cách om trong nước sốt được gọi là nước dùng chính hoặc nước sốt của nó. Ở Trung Quốc đại lục có những món nổi bật như 卤味 Tứ Xuyên, 卤味 Triều Châu…