Hạ Du Nguyên không thể hiểu nổi, tại sao Lý Quỳ Nhất có thể tham dự tiệc sinh nhật của Kỳ Ngọc, nhưng lại không tham dự tiệc của cậu.
Cô nói bản thân có việc, cậu không phải không thể hiểu; cô không muốn nói rõ là việc gì, cậu cũng có thể chấp nhận. Ban đầu, cậu đã tự thuyết phục mình rồi, và định hỏi cô Chủ nhật có rảnh không. Nhưng cô lại cố tình nói rằng việc đi hay không đi sinh nhật của cậu là quyền tự do của cô.
Đúng, là quyền tự do của cô.
Vậy nên cô không muốn đến tiệc sinh nhật của cậu, đúng không?
Không đến thì không đến, ai thèm chứ.
Hạ Du Nguyên vò tờ báo tuần tiếng Anh chưa viết xong thành một cục rồi ném vào góc bàn, sau đó đứng dậy lấy quần áo vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, điện thoại trên bàn lại nhấp nháy liên tục, cậu mở ra xem, là tin nhắn của Trương Sấm.
Trương Sấm: Ngày mai có kế hoạch gì?
Trương Sấm: Ăn ở nhà mày hay đi chỗ khác?
Hạ Du Nguyên không nhìn kỹ, trả lời qua loa: “Ừm.”
Trương Sấm:?
Trương Sấm: Coffee or tea thì mày chọn or hả?
Hạ Du Nguyên: Nhà tao.
Trương Sấm: Mày còn nhớ ông đây thích ăn gì không?
Trương Sấm: Nhắc mày nhớ nhé, sườn xào quế hoa, bồ câu quay giòn, sườn cừu nướng, và canh bào ngư gì đấy, tất cả đều phải có.
Hạ Du Nguyên: Ăn không hết cho mày chết luôn nhá.
Trương Sấm: Ăn đến chết thì ông đây cũng vui!
Trương Sấm: Mày nghĩ ai cũng như mày à, nhà mở nhà hàng lớn nhưng lại thích ăn McDonald’s?
Trương Sấm: Tao nói mày biết này, mày đúng là cái đồ kém sang.
Hạ Du Nguyên: McDonald’s thì làm sao?
Trương Sấm: Anh giai à, anh đúng là thích McDonald’s quá rồi đấy. Tao nói mày kém sang mà mày không phản bác, lại đi ấm ức hộ McDonald’s.
Hạ Du Nguyên: …
Hạ Du Nguyên: Cút.
Trương Sấm: Vẫn là mấy người đó hả?
Hạ Du Nguyên: Ừm.
Trương Sấm gửi một meme đến, đôi mắt láu lỉnh như đang ở ngay trước mặt: “You – Know – Who đâu? Mày không mời cậu ấy à?”
Hạ Du Nguyên: Không quen.
Vốn đã chẳng quen rồi. Cô không trả lời lời chúc Tết của cậu, ngồi vào chỗ của cậu mà không cảm ơn, không lấy nước giúp cậu, cũng không muốn đến tiệc sinh nhật của cậu, vậy có thể coi là quen biết không?
Ngày hôm sau đi học, Hạ Du Nguyên quyết định thực hiện đến cùng hai chữ “không quen” này. Trước đây, khi đến lớp, cậu luôn “quấy rầy” Lý Quỳ Nhất vài câu, chẳng hạn hỏi cô hôm nay đọc bài sáng là ngữ văn hay tiếng anh, hoặc mượn bài tập của cô xem. Nhưng bây giờ, cậu không muốn nói chuyện với Lý Quỳ Nhất nữa, và cậu cũng mong rằng cô sẽ không đến tìm cậu.
Nhưng mọi việc lại chẳng bao giờ như ý.
Hết tiết đọc sáng, Lý Quỳ Nhất quay người lại, nói: “Cậu chưa nộp thẻ mục tiêu.”
Thẻ mục tiêu là thứ mà Trần Quốc Minh yêu cầu thu lại sau buổi chia sẻ. Thầy nói rằng mục tiêu không thể chỉ để mình biết. Vì vậy, khoá thống nhất là sẽ tổng hợp lại mục tiêu của từng người và dán lên tường ngoài lớp để mọi người cùng thấy.
Hạ Du Nguyên không thèm nhìn cô, điềm nhiên ngáp dài rồi gục xuống bàn, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lý Quỳ Nhất biết cậu đang giận dỗi vì chuyện hôm qua, mà cô cũng đã quen với sự vô lý của cậu. Lý Quỳ Nhất cũng mặc kệ, sau đó cô liếc nhìn góc bàn – nơi có dán tấm thẻ mục tiêu mà giáo viên chủ nhiệm phát vào hôm đầu tiên chia lớp. Cô có thể chép lại mục tiêu trường đại học của cậu để nộp hộ.
Nào ngờ, trên thẻ mục tiêu của cậu lại viết bốn chữ to tướng bằng bút Marker: Đừng đưa bữa sáng.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô rất muốn mắng một câu “Đồ tự luyến”, nhưng trước đó đúng là cô đã nghe Phương Tri Hiểu nói rằng, có người ngày nào cũng đều đặn mang bữa sáng cho Hạ Du Nguyên, hơn nữa lại rất bí ẩn, cả học kỳ trôi qua mà mọi người cũng không biết là ai đưa.
Lý Quỳ Nhất âm thầm khinh bỉ trong lòng: Cậu ta có gì đáng để nhận như vậy chứ!
Nên gọi người tặng bữa sáng kia đến xem, cái gọi là trai đẹp này thực chất có bộ dạng ra sao.
Nhìn kỹ hơn, dưới dòng chữ “Đừng tặng bữa sáng” còn có một hàng chữ nhỏ viết bằng bút mực đen, Lý Quỳ Nhất cố gắng vươn cổ nhìn, cuối cùng mới thấy rõ là “Học viện Mỹ thuật Trung ương”.
Học viện Mỹ thuật Trung ương ở Bắc Kinh sao? Nhưng Lý Quỳ Nhất nhớ mang máng là ở Hàng Châu cũng có một học viện mỹ thuật, hình như cũng tên như vậy… Thôi kệ, cho dù Hạ Du Nguyên cũng muốn đi Bắc Kinh thì sao? Bắc Kinh lớn như vậy, cô và cậu còn có thể gặp nhau được hả?
Lý Quỳ Nhất ghi lại mục tiêu của cậu, sau đó cũng mang chung mục tiêu của các bạn khác đi nộp cho giáo viên chủ nhiệm.
Hôm nay là thứ Bảy, có kỳ thi tuần định kỳ.
Sau khi thi xong, các bạn học sinh buông bút, cùng nhau vươn vai, xoa bóp cái cổ đau nhức. Từ mùng bảy đi học lại đến nay, đã gần mười ngày học liên tục, không có ngày nghỉ, mệt không chịu nổi. Chỉ có một ngày nghỉ ngơi thì giáo viên các bộ môn lại lấn chiếm, phát một đống bài kiểm tra. Có người đi vệ sinh về, đập vào mắt là cảnh tượng bàn mình đã bị đống bài kiểm tra trắng tinh phủ kín, mà các cán bộ môn mỗi người chiếm một góc bảng, viết các yêu cầu bài tập.
Lý Quỳ Nhất ghi lại bài tập, sau thu hết bài kiểm tra vào kẹp bài kiểm tra, cuối cùng đứng dậy chuẩn bị thu dọn balo. Lúc này, có người ở phía sau đá vào ghế của cô.
“Bài kiểm tra toán của mình thiếu một tờ, có phải ở chỗ cậu không?”
Cả ngày cậu không thèm để ý cô, giờ mở miệng lại là gây chuyện! Lý Quỳ Nhất cố nén cơn sục sôi muốn mắng cậu, bình tĩnh hỏi lại: “Bài kiểm tra của cậu sao lại ở chỗ mình?”
Hạ Du Nguyên ngước mắt nhìn cô: “Vậy tại sao bài kiểm tra của mình lại thiếu một tờ?”
“Bài kiểm tra thiếu một tờ thì cậu tìm cán bộ môn, tìm mình làm gì?”
Cậu không trả lời, một lúc sau mới nói. Đôi mắt đen láy, giọng hơi khàn khàn: “Chắc chắn là ở chỗ cậu.”
“Cậu nghĩ sao cũng được.” Lý Quỳ Nhất không muốn tranh cãi thêm, nhanh chóng thu dọn sách vở vào cặp, bước thẳng ra khỏi lớp.
Hạ Du Nguyên lặng lẽ nhìn cô rời đi.
Thât ra, cả ngày hôm nay Hạ Du Nguyên đều lặng lẽ ôm một chút hy vọng, cậu nghĩ rằng Lý Quỳ Nhất sẽ đột nhiên quay lại rồi nói cô sẽ đi dự sinh nhật của cậu. Nhưng không, cho đến lúc tan học cũng không, cậu không chịu nổi mà phải chủ động nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn không nhớ đến chuyện sinh nhật của cậu.
Ngồi lặng trên ghế một lúc, Hạ Du Nguyên mới nhét hết đống bài kiểm tra không thiếu tờ nào vào cặp sách, rồi đứng dậy đi về. Bốn người Trương Sấm, Kỳ Ngọc, Hạ Lạc Di, Châu Sách đang chờ cậu ở dưới lầu; khi đang trò chuyện thì thấy cậu xuống, cả đám đồng thanh trách móc, hỏi sao cậu lâu thế.
Đã mời người ta đến dự sinh nhật mình, nên Hạ Du Nguyên cũng không muốn truyền tâm trạng không tốt cho họ. Cậu vực dậy tinh thần, tỏ ra bất cần như ngày thường, rồi nói bài tập nhiều, ghi chép lâu.
“Thôi đi mày.” Châu Sách liếc cậu: “Bọn tao vừa gặp Lý Quỳ Nhất, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi, ghi bài tập cũng nhanh hơn mày nhiều, mày nên tự kiểm điểm bản thân đi.”
Kỳ Ngọc cũng nhìn cậu, nói: “Cứ tưởng hôm nay cậu ấy cũng sẽ đi.”
Nghe thấy vậy, Hạ Du Nguyên im lặng vài giây, Trương Sấm đột nhiên cười hì hì: “Sao mà được? Hai người họ không quen mà.”
Quen hay không quen thì người khác khó mà đánh giá, không ai lên tiếng, chỉ có Châu Sách thắc mắc: “Hả? Không quen à? Tao tưởng rất quen chứ! Thằng chó này không phải còn biết Lý Quỳ Nhất…”
Câu “Nhà ở đâu” còn chưa kịp nói hết thì Hạ Du Nguyên đã nhanh nhẹn khoác vai rồi quật ngã cậu ta, cắt đứt lời nói. Thế này cũng coi như trả đũa cho lần bị quật ngã trước đó.
“Được lắm, phản rồi, con dám quật ngã bố!” Châu Sách bò dậy từ dưới đất, xông vào đánh nhau với Hạ Du Nguyên. Lúc này, Hạ Lạc Di đột nhiên hứng thú tiếp lời: “Biết Lý Quý Nhất cái gì cơ?”
Không khí lập tức trở nên im lặng, động tác của Châu Sách dừng lại giữa chừng.
Mọi người ở đó đều biết Hạ Lạc Di có ý với Hạ Du Nguyên, câu hỏi này rõ ràng mang đầy ẩn ý, chứ chắc chắn không chỉ đơn thuần là tò mò. Châu Sách liếc mắt qua lại giữa Hạ Du Nguyên và Trương Sấm, rồi từ Trương Sấm đến Kỳ Ngọc; thấy bọn họ đều im lặng, cậu ta đành thu lại ánh mắt, làm bộ ngây thơ vô tội.
“OK” Hạ Lạc Di cười nhẹ: “Là mình hỏi nhiều rồi.”
Nhìn thấy không khí như vậy thì còn gì không hiểu nữa chứ? Dù không biết giữa Hạ Du Nguyên và Lý Quỳ Nhất đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của mấy cậu con trai, chắc hẳn là chuyện khá mờ ám.
Sao lại là Lý Quỳ Nhất? Hạ Lạc Di hơi khó hiểu, cô nàng đã xem bản đồ sao của Lý Quỳ Nhất rồi, người sao Kim rơi vào cung Xử Nữ sẽ thích sự sạch sẽ trong tình cảm, không thích mờ ám với người khác mới đúng… Vậy thì chỉ có một đáp án duy nhất…
Chắc chắn là Hạ Du Nguyên theo đuổi.
Nghĩ đến đây, Hạ Lạc Di không kìm được mà nghiến răng chửi thầm: “Đồ chó.”
Sinh nhật năm nào cũng vậy, thật ra chẳng có gì mới mẻ, thậm chí những người bên cạnh cũng vẫn là những người đó. Ăn cơm ở nhà hàng lớn của gia đình, sau đó cắt bánh kem, tiếp đến Hạ Du Nguyên lại mời mọi người đi chơi điện tử một hồi, chơi đến khi mệt nhoài mới về nhà.
Rõ ràng đã mệt lắm rồi, nhưng nằm trên giường mà vẫn chẳng thể ngủ được.
Trong đầu Hạ Du Nguyên loạn lên, có quá nhiều thứ khiến cậu bực bội, song cuối cùng chính cậu cũng không rõ là mình đang bực bội vì điều gì. Có thể là vì Kỳ Ngọc, trong ngăn bên sườn balo của cậu ta có để chiếc bình giữ nhiệt màu đen mà Lý Quỳ Nhất tặng, chiếc bình đó lúc nào cũng loáng thoáng xuất hiện trước mắt cậu. Còn ông già Noel nhỏ xíu mà Kỳ Ngọc treo trên chìa khoá nữa, Hạ Du Nguyên nhớ rõ đó chính là cái mà Lý Quỳ Nhất cầm trong tay đêm Bình An. Có thể là vì Hạ Lạc Di, không phải là cậu không biết tình cảm của cô nàng, nhưng cô nàng không tỏ tình với cậu thì cậu cũng không thể từ chối. Có thể là vì Lý Quỳ Nhất, Hạ Du Nguyên vẫn không hiểu tại sao cô chưa bao giờ chịu dỗ dành cậu, rõ ràng khi cậu chọc giận cô, cậu luôn cố gắng dỗ dành. Cô tặng cho Kỳ Ngọc thứ này thứ kia, nhưng lại không thèm nói với cậu một lời…
Thôi, cũng không phải lần đầu biết cô phân biệt đối xử.
Hạ Du Nguyên kéo chăn trùm kín đầu, nằm thẳng đơ vờ như mình là thi thể, vì người chết thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Một tuần mới bắt đầu, hôm nay trời mưa. Mưa mùa Đông luôn đìu hiu rì rào, khiến bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng u ám, mây đen phủ kín, dù là ban ngày nhưng trong lớp học vẫn cần bật đèn, nếu không sẽ không nhìn rõ bảng.
Lý Quỳ Nhất không thích trời mưa lắm, vì trong ký ức của cô, những ngày mưa con đường đến trường rất khó đi, bước chân nặng nề lảo đảo, chỉ cần không cẩn thận giẫm lên viên gạch vỉa hè lát lỏng lẻo thì nước có thể bắn lên đầy ống quần. Nhưng không hiểu sao, ngồi trong lớp học sáng sủa khô ráo, chỉ nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ như thế, cô lại cảm thấy lòng mình bình yên.
Ngắm mưa một lúc, chuông vào lớp reo lên, Lý Quỳ Nhất định quay lại chỗ ngồi ngay ngắn, nhưng khi quay lại, cô lại vô tình liếc thấy người phía sau. Cậu trông có vẻ rất mệt, cứ thế nằm bò ra bàn ngủ, đầu gối lên áo khoác đồng phục. Khi ngủ, Hạ Du Nguyên trông ngoan hơn nhiều, cậu tháo kính, lông mi dài và dày cũng lặng lẽ mà cụp xuống.
Hình như cậu không nghe thấy chuông vào lớp.
Lý Quỳ Nhất do dự một lúc, sau đó nghĩ đến việc mình là lớp trưởng, thế nên cô cong ngón tay gõ lên bàn cậu, khẽ nói: “Vào lớp rồi.”
Hạ Du Nguyên giật mình tỉnh dậy, ngước mắt lên khỏi khuỷu tay, ngơ ngác nhìn cô vài giây. Không biết có phải bên ngoài đang mưa hay không, mà Lý Quỳ Nhất cảm thấy mắt cậu ướt.
Thứ Tư hôm đó là tiết Vũ Thuỷ, trời bỗng nhiên quang đãng, hình như thời tiết cũng trở nên ấm áp hẳn lên, mặt trời không còn là một hình tròn trắng xóa nữa, mà giống như một con nhím mới sinh, xù bộ lông nhọn hoắt nhưng chẳng hề ghê gớm.
Lý Quỳ Nhất vừa bước vào lớp thì đã thấy trên bàn của Hạ Du Nguyên chất cả đống quà, các hộp quà đều được gói rất đẹp mắt.
Những bạn học đến sớm đã bắt đầu bàn tán, nói gì mà vốn tưởng rằng việc trong bàn của anh chàng đẹp trai bị nhét đầy quà chỉ có trong tiểu thuyết và phim truyền hình, không ngờ lại có thể xảy ra thật. Lý Quỳ Nhất nghe xong rất đồng tình, trước đây khi nghe Phương Tri Hiểu nói Hạ Du Nguyên được yêu thích thế nào thì cô còn thấy không thực tế, nay tận mắt chứng kiến mới tin thật.
Lý Quỳ Nhất bước đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, nhưng nào ngờ cô lại lôi ra được một hộp quà trong ngăn bàn.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Đặt nhầm rồi này!
Lý Quỳ Nhất mang hộp quà trả lại bàn của Hạ Du Nguyên, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện các bạn học đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, như thể đang nói: Bất ngờ nha, thế mà lớp trưởng cũng thích cậu ấy hả?
Hiểu lầm to rồi!
Cô vội vàng xua tay, giải thích: “Không phải mình tặng, ai đó nhầm chỗ, để vào chỗ của mình thôi.”
Các bạn học “ồ” lên một tiếng, như cảm thấy hiểu lầm này rất thú vị, ai nấy cũng cười vui vẻ.
Đúng lúc này, Hạ Du Nguyên bước vào lớp.
Chẳng ai không biết xấu hổ mà bàn tán ngay trước mặt người ta, nên mọi người ngồi vào chỗ, mở sách bắt đầu đọc bài. Lý Quỳ Nhất liếc nhìn cậu, cô phát hiện cậu thật sự rất đẹp trai, dáng cao chân dài, mặt mày đẹp đẽ.
Đáng tiếc, con người không ai hoàn hảo, và chó cũng thế. Tính tình cậu thật sự quá tệ, chỉ vì cô không tham gia sinh nhật mà cậu đã chẳng nói chuyện với cô mấy ngày rồi.
Không nói cũng tốt, được yên tĩnh.
Lý Quỳ Nhất nghĩ vậy liền mở cặp sách, chuẩn bị lấy vở ra học thuộc. Nhưng khi nhìn thấy hộp quà được gói bằng giấy Kraft đang nằm mãi trong gặp, tay cô chợt khựng lại.
Không sai, cô cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Hạ Du Nguyên.
Dù sao cậu đã nhường chỗ ngồi cho cô, cô phải cảm ơn cậu. Hơn nữa, với tính cách của cậu, biết đâu ngày nào đó không vui lại đòi lại chỗ ngồi, giống như lần cậu lấy rác của cô ra khỏi túi rác của mình vậy… Dùng một món quà để đổi lấy chỗ ngồi, chắc là được nhỉ?
Nhưng làm thế nào để đưa quà cho cậu đây?
Ban đầu, cô định thẳng thắn đưa cho cậu, nhưng sau khi thấy phản ứng của các bạn, cô sợ sẽ gây hiểu lầm gì đó.
Vậy thì để sau giờ học giữ cậu ấy lại, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lý Quỳ Nhất ngồi lại chỗ một lúc, định chờ khi ít người hơn sẽ gọi Hạ Du Nguyên. Nhưng đáng tiếc, khi vài bạn học xung quanh đã rời đi, cô quay lại đã thì thấy Hạ Du Nguyên cũng không còn ở đó, quà trên bàn cậu cũng đã biến mất.
Thôi được, Lý Quỳ Nhất thở dài một tiếng.
Cô cũng không nấn ná nữa, đeo cặp lên rồi rời khỏi lớp.
Không ngờ, khi đến phòng bảo vệ ở cổng trường, cô lại thấy Hạ Du Nguyên. Cậu đang vươn nửa người vào trong cửa sổ phòng bảo vệ, dường như đang nói chuyện với ai đó bên trong. Phương Tri Hiểu ở bên cạnh vỗ nhẹ vào cánh tay cô, nói: “Nhìn kìa nhìn kìa, chắc Hạ Du Nguyên lại mang đống quà đó đi gửi ở phòng đồ thất lạc rồi.”
Hóa ra cậu đều xử lý quà như vậy.
Sau khi chia tay Phương Tri Hiểu ở cổng trường, Lý Quỳ Nhất đứng bên đường đợi. Một lát sau, cô thấy Hạ Du Nguyên đi tới, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn nên không nhìn thấy cô.
Cô đi theo cậu một đoạn đường. Bước chân cậu rất lớn, cô phải đi rất nhanh theo. Mãi khi đến cổng Phủ Trạng Nguyên, thấy xung quanh không có ai, cô mới gọi cậu một tiếng.
“Hạ Du Nguyên.”
Hai Du Nguyên dừng bước, quay đầu lại. Khi thấy là cô, cậu hơi ngạc nhiên.
Lý Quỳ Nhất đi đến trước mặt cậu, mở cặp ra, lấy món quà đưa cho cậu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Dường như Hạ Du Nguyên vẫn chưa phản ứng kịp, cậu không đưa tay nhận quà, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt cô. Một lát sau, cậu mới hơi cụp mắt, nhìn hộp quà trong tay cô.
Lý Quỳ Nhất lại đưa món quà về phía cậu thêm chút nữa.
Yết hầu Hạ Du Nguyên lăn lên lăn xuống, cậu lại nhìn cô, rồi chậm rãi đưa tay ra nhận lấy món quà.
Quà đã đưa xong, Lý Quỳ Nhất định nói “tạm biệt”, nhưng nhớ lại hành động của hạ Du Nguyên lúc nãy, cô lại nhìn cậu, chân thành nói: “Mình không muốn ép buộc cậu, nếu cậu không muốn nhận món quà này thì có thể trả lại mình, mình sẽ không để ý. Nhưng nếu cậu vứt quà đi hoặc mang đến phòng đồ thất lạc của trường, thì đối với mình đó là lãng phí.”
Làm gì có chuyện như thế? Cô khó khăn lắm mới tặng quà cho cậu, giờ lại muốn lấy lại.
Hạ Du Nguyên ấm ức trừng mắt với cô, giọng điệu nhẹ thấp, nói: “Mình muốn.”
“Được.” Lý Quỳ Nhất gật đầu: “Vậy cậu về đi, mình cũng phải về nhà rồi.”
Nói xong cô quay người muốn đi. Nhưng cậu lại đột nhiên mở miệng, hỏi: “Mình có thể mở ra không?”
Lý Quỳ Nhất quay lại: “Được chứ.”
Nhưng cô hơi thắc mắc, cậu sắp về đến nhà rồi, sao lại muốn mở quà ở ngoài? Cậu gấp gáp thế sao?
Được cô cho phép, Hạ Du Nguyên cúi đầu mở quà. Cậu mở rất cẩn thận, xé từng chút từng chút theo chỗ giấy kraft dán lại với nhau. Lý Quỳ Nhất nhìn cậu mở chậm quá thì không thể chịu nổi, cô muốn nói rằng cậu cứ xé toạc ra cho rồi, làm gì mà cẩn thận như thêu hoa thế này!
Cô suýt nữa nhảy vào giúp cậu, cuối cùng, cậu cũng xé hết lớp giấy kraft.
Bên trong là một chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay, Hạ Du Nguyên mở ra.
“Kính?” Có vẻ cậu không hiểu lắm.
“Đây là kính thể thao chơi bóng rổ.” Lý Quỳ Nhất nói: “Đeo kính mà chơi bóng rổ rất nguy hiểm. Lần sau cậu chơi bóng có thể đeo chiếc kính này, chống va đập và chống trượt, sẽ an toàn hơn nhiều. Mắt kính được làm theo độ cận của cậu, mình không biết cậu có thích kiểu này không, nhưng theo thẩm mỹ của mình, đây là kiểu đẹp nhất rồi.”
Hạ Du Nguyên lấy kính ra khỏi hộp, sau đó nhìn trái nhìn phải, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên. Cậu hơi không hiểu, tại sao Lý Quỳ Nhất lại tặng cậu một món quà sinh nhật tốt như vậy? Còn tốt hơn cả quà cô tặng Kỳ Ngọc. Bình giữ nhiệt và móc khóa ông già Noel chỉ là những món quà bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng chiếc kính này lại khác, cô biết cậu thích chơi bóng rổ nên mới tặng, cô lo cậu sẽ bị thương.
Hạ Du Nguyên rời mắt khỏi chiếc kính, ánh mắt cậu nhìn cô còn mang theo sự dịu dàng mà bản thân cậu cũng chưa từng nhận ra. Ánh mắt ấy đọng lại trên từng đường nét khuôn mặt cô. Nhìn một lúc, một cảm xúc không rõ ràng dâng lên trong lồng ngực cậu, khiến ánh mắt cũng dần trở nên nóng bỏng. Hạ Du Nguyên nghĩ mình đúng là tên tồi, cô đối xử tốt với cậu như vậy, thế mà cậu lại giận cô, đối xử với cô thô lỗ như thế. Đột nhiên cậu rất muốn lại gần Lý Quỳ Nhất, dựa sát vào cô, sau đó an ủi cô.
Hạ Du Nguyên hơi cúi xuống, rút ngắn khoảng cách với Lý Quỳ Nhất. Cậu nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng xin lỗi.
“Mình xin lỗi.”
Thái dương Lý Quỳ Nhất giật giật.
Vậy là cô đã tận mắt chứng kiến quá trình chú cún hung dữ được vuốt ve mà trở nên ngoan ngoãn?
Hơn nữa còn bởi một món quà sinh nhật?
Là một anh chàng đẹp trai, hình như cậu hơi dễ dỗ quá nhỉ… Dù rằng cô chẳng hề có ý định dỗ dành cậu.
Xem ra, chỗ ngồi của cô đã được giữ vững rồi. Nhưng theo câu tục ngữ “Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục1“, chẳng lẽ ngày nào dù có chuyện hay không thì cậu cũng tìm cô nói chuyện đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Lý Quỳ Nhất chợt lộ ra biểu cảm muốn cười nhưng lại chẳng được, nói: “Không sao…”
Trong mắt Hạ Du Nguyên lóe lên ý cười sáng lạn, sau đó cậu lại chăm chú nhìn cô một lúc. Cuối cùng đột nhiên cậu như nhớ ra gì đó, nói: “Đi theo mình.”
Lý Quỳ Nhất nhất thời không phản ứng kịp: “Gì cơ?”
Không đợi cô đồng ý, Hạ Du Nguyên đã kéo cổ tay cô, sau đó nhanh chóng bước vào bên trong khu chung cư Phủ Trạng Nguyên. Lý Quỳ Nhất vẫn không biết cậu định làm gì, cô hơi giãy ra, kết quả cậu lại kéo cô chạy nhanh hơn. Hai người chạy qua những con đường quanh co trong khu, những bụi cây ven đường cũng xào xạc quét qua gấu áo của họ.
“Hạ Du Nguyên…” Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà gọi cậu. Hai Du Nguyên quay đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Hai người chạy đến dưới một tòa nhà, cuối cùng Hạ Du Nguyên cũng dừng lại, cậu thả cổ tay cô ra, nói: “Cậu ở đây đợi mình một chút, mình sẽ quay lại ngay.” Nói xong cậu bước đi, nhưng lại dừng lại, nhắc nhở thêm một câu: “Cậu đừng đi đâu nhé, đợi mình.”
Khi chạy vào hành lang, cậu lại quay đầu: “Đợi mình đấy!”
Lý Quỳ Nhất không biết rốt cuộc cậu đang làm trò gì nên chỉ đành đứng chờ dưới lầu. Cô hơi hối hận vì đã tặng cậu quà sinh nhật, thà để cậu không thèm để ý đến cô, như thế thì cô sẽ tránh được nhiều chuyện khó hiểu xảy ra.
Đợi khoảng ba đến năm phút, trong hành lang phát ra tiếng “đinh” nhẹ, thang máy mở ra, Hạ Du Nguyên cầm một thứ màu trắng trong tay.
Khi cậu đến gần, Lý Quỳ Nhất mới nhìn rõ, thứ cậu cầm trong tay là một miếng bánh kem.
Miếng bánh rất to, nếu coi miếng bánh này như một hình quạt, thì góc ở tâm ít nhất cũng phải 120°, có nghĩa là Hạ Du Nguyên đã cắt một phần ba chiếc bánh sinh nhật của mình mang cho cô. Chắc vì dĩa bánh thường không chứa nổi, nên cậu đã đặt nó vào một chiếc đĩa sứ có viền hoa.
Thật là…
“Bánh sinh nhật của mình, cậu ăn đi.” Hạ Du Nguyên đưa miếng bánh ra, mong ngóng nhìn cô.
Lý Quỳ Nhất nói: “Cái này lớn quá rồi đấy.”
“Cố gắng một chút đi.”
“Cố cũng không ăn hết nổi.”
Dường như Hạ Du Nguyên đã quyết tâm muốn cô ăn hết chiếc bánh, cậu bắt đầu nghĩ ra đủ loại ý tưởng lung tung: “Vậy cậu mang về nhà ăn.”
“…”
Lý Quỳ Nhất thật sự không dám tưởng tượng cảnh mình bê một chiếc bánh to đùng đi dọc đường lớn về nhà.
Cô ấy cầm lấy nĩa, gắp một miếng nhỏ, sau đó cho vào miệng và nói: “Mình ăn xong rồi.”
“Không được.” Cậu lập tức từ chối.
Lý Quỳ Nhất giả vờ tức giận, nghiêm mặt liếc cậu.
“Cậu chỉ ăn một miếng thôi.” Hạ Du Nguyên lẩm bẩm nói.
“Ừm, mình chỉ mới ăn một chút, nên chiếc bánh này mọi người vẫn có thể ăn tiếp. Gia đình cậu vẫn đang chờ cậu tổ chức sinh nhật đúng không? Cậu mau lên đi, mình cũng phải về rồi.”
“Để mình đưa cậu…”
Lý Quỳ Nhất ngắt lời Hạ Du Nguyên: “Không cần đâu, cậu mau lên đón sinh nhật đi, đừng để lỡ thời gian. Nếu cậu nhất định đòi đưa mình về thì mình sẽ giận đấy, sau này sẽ không nói chuyện với cậu nữa đâu, mình nói được làm được.”
Cô không biết liệu lời đe dọa này có tác dụng với Hạ Du Nguyên không, cô chỉ theo bản năng cảm thấy nên dùng cách này.
Hạ Du Nguyên mím môi không nói gì, trông có vẻ lại không vui.
Lý Quỳ Nhất bổ sung thêm một câu, giọng hoàn toàn khác với lúc nãy, rất dịu dàng: “Khi nào về đến nhà, mình sẽ nhắn tin báo an toàn cho cậu biết, được không?”
… Trên đường đi một mình về nhà, Lý Quỳ Nhất nhớ lại cảnh vừa rồi, sau đó không kìm được mà bật cười. Cho một cái tát rồi lại cho một quả táo ngọt, hóa ra để đối phó với Hạ Du Nguyên thì thật sự phải dùng cách huấn luyện chó.
*******
Lời của tác giả:
Bé mèo: Tặng cậu một món quà sinh nhật đi, miễn cho cậu đòi lại chỗ ngồi.
Bé cún: Trong lòng cô ấy có tôi rồi.
******
Chú thích:Câu nói trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập.