Trong phòng học 501, mọi người đều đang cắm cúi viết văn. Lý Quỳ Nhất vẫn ngồi cạnh cửa sổ nhìn chăm chú vào một cây thủy sam cao lớn bên ngoài. Cuối Thu, cây thủy sam tuy đã rụng lá, nhưng vì mọc thẳng tắp nên trông vẫn rất xanh tốt và đẹp đẽ. Lý Quỳ Nhất nhìn một lúc lâu rồi mới thu lại ánh nhìn, chuyển sang những bóng người lờ mờ phản chiếu trên cửa kính, từng bóng từng bóng, sáng tối đan xen.
Kính cửa sổ giống như chiếc gương làm cô nhớ đến bộ phim “Sắc Giới”. Bộ phim này sử dụng nhiều cảnh quay qua gương để ẩn dụ cho nhân vật có hai thân phận. Lý Quỳ Nhất nhìn bóng đen của mình trên cửa kính, tự nhủ: Mày không phải là Vương Giai Chi.
Cô có Phương Tri Hiểu, cô có Lưu Tâm Chiếu, bọn họ đều đứng về phía cô.
“Sao cậu vẫn chưa viết văn?” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh.
Lý Quỳ Nhất như bừng tỉnh từ cơn mơ, cô quay đầu lại nở một nụ cười với Chu Phương Hoa, ánh mắt chuyển đến tờ giấy viết văn của cô nàng, cô thấy cô nàng đã viết xong một đoạn. Lý Quỳ Nhất cầm bút lên rồi nhanh chóng viết bài, không tiếp tục suy nghĩ nữa… Thật ra trong lúc mơ màng cô cũng không ngừng suy nghĩ, cách sắp xếp và bố cục bài viết như thế nào đã có sẵn trong đầu. Cô vẫn viết dạng bài nghị luận sở trường, lập luận giải đề, thêm thắt luận chứng, cách hành văn liền mạch lưu loát.
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa gần như hoàn thành cùng lúc. Hai người nhìn nhau cười, sau đó đặt bút xuống, đứng dậy đi lên bàn giáo viên nộp bài. Các bạn học nghe thấy động tĩnh thì ngước lên, vừa ngạc nhiên vừa ghen tị mà “Ồ” một tiếng: “Nhanh thế?”
Lý Quỳ Nhất – cán bộ môn ngữ văn – mỉm cười dặn dò: “Mọi người viết xong thì nộp bài lên bàn giáo viên nhé, ừm… Bọn mình xin phép không ở lại.” Nói xong, cô kéo Chu Phương Hoa chạy đi, để lại trong lớp một loạt tiếng than thở.
Hai người nắm tay nhau chạy xuống cầu thang. Toàn bộ tòa nhà đang họp phụ huynh, trong hành lang có thể nghe thấy tiếng các giáo viên chủ nhiệm nói đầy nhiệt huyết: Lớp A8 đang phân tích kết quả thi giữa kỳ, lớp A13 đang bàn về việc hợp tác giữa nhà trường và gia đình, còn lớp nào đó đã bắt đầu thảo luận về việc phân khối xã hội và tự nhiên…
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa rất ngoan, vì Lưu Tâm Chiếu đã bảo họ ra sân thể dục nên họ cũng không chạy lung tung. Dù rằng trên sân thể dục không có gì mới mẻ nhưng ra đó đi dạo nói chuyện cũng tốt, ít nhất là thoải mái hơn ở trong lớp. Như khi họp phụ huynh ở lớp của Phương Tri Hiểu rất thảm, lúc họp học sinh phải ngồi nghe cùng với phụ huynh.
Chỉ khi đi đến con đường nhỏ dẫn ra sân thể dục rồi bị cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, Lý Quỳ Nhất chợt nhớ đến bát hoành thánh súp gà ăn ở nhà Phương Tri Hiểu tối hôm đó. Giờ này nhà ăn đã đóng cửa, cô kéo tay áo đồng phục của Chu Phương Hoa, hỏi: “Có muốn đi mua mì gói ở tiệm tạp hóa mang ra sân thể dục ăn không?”
Ăn mì gói nóng hổi trong cái lạnh cuối Thu trên sân thể dục, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất đã, Chu Phương Hoa liền mạnh mẽ gật đầu: “Được đấy.”
Hai người thật sự đi mua hai ly mì gói ở tiệm tạp hóa, sau đó nhờ chủ tiệm pha nước sôi, rồi cẩn thận bưng ra sân thể dục.
Sân thể dục không tối, quanh đường chạy có một vòng đèn mỏ lớn chiếu sáng… Nghe nói mấy cái đèn này được lắp để tiện cho giáo viên ra sân thể dục bắt mấy cặp đôi yêu đương lén lút. Dù không biết lời đồn có là thật hay giả, nhưng sự hiện diện của những cái đèn này khiến Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa dễ dàng nhận ra ở giữa sân cỏ có hai bóng người quen thuộc, nhìn giống như Hạ Lạc Di và Châu Sách. Bên chân họ còn chất đầy những thứ lòe loẹt không rõ là gì.
Ừm… Hai người nhìn nhau: Không lẽ họ tình cờ thấy điều gì không nên thấy?
Đến gần hơn, hai người mới phát hiện những thứ lòe loẹt đó là đồ ăn vặt, nào là khoai tây chiên, thanh cay, bánh xốp phô mai, thạch trái cây… Chất thành đống, đủ loại.
Lý Quỳ Nhất không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Hạ Lạc Di và Châu Sách giật mình, quay đầu lại thấy hai người, cũng bất ngờ: “Nhanh thế mà các cậu đã viết văn xong rồi à?”
Hai người gật đầu.
Chu Phương Hoa nhìn bố trí xung quanh, lập tức hơi hiểu ra: “Vậy… Tối nay là team building hả?”
“Đúng rồi.” Hạ Lạc Di nháy mắt với cô nàng: “Đây là nhiệm vụ đặc biệt cô Lưu giao cho mình và Châu Sách. Hai bọn mình không cần đến phòng 501 viết văn mà phải đi càn quét đồ ở tiệm tạp hóa.”
Chẳng trách Lưu Tâm Chiếu yêu cầu mọi người phải đến sân thể dục, hoá ra là có dụng ý này.
Bố trí trên sân cơ bản đã chuẩn bị xong, Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa cũng không nhúng tay vào, hai người ngồi xuống chuẩn bị ăn mì gói. Lý Quỳ Nhất mở nắp ly mì tôm hải sản, sau đó hỏi Hạ Lạc Di: “Ăn chung không?”
Mùi mì gói thơm nức mũi, thực sự làm người ta rất thèm ăn. Hạ Lạc Di không khách sáo nói: “Nếu cậu không ngại.”
Lý Quỳ Nhất lắc đầu.
Hạ Lạc Di cũng rất tinh tế, cô nàng cuộn một xiên mì rồi đưa vào miệng, cố gắng không để miệng chạm vào cái nĩa.
“Thơm quá.” Hạ Lạc Di nói.
Hạ Lạc Di lại nếm thử một miếng mì bò sốt vang của Chu Phương Hoa, thành ra cuối cùng cô nàng cũng đói bụng luôn. Châu Sách thì đứng cạnh đáng thương nhìn, dù sao cậu ta cũng là con trai, không thể dùng chung một cái nĩa với con gái để ăn mì được. Cậu ta “ực” một tiếng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đứng lên tức tối nói: “Mình tự đi mua!”
Hạ Lạc Di chờ đúng câu này, cười tươi đưa số tiền quỹ lớp còn lại cho cậu ta: “Vậy cậu mua thêm vài ly nữa đi để mọi người cùng ăn nha.”
Châu Sách không nhận: “Một mình mình cầm sao được? Với lại, mì gói không cần nước sôi à?”
“Cậu đựng trong túi ni lông to ấy, nếu không có nước sôi thì cậu mượn cái phích nước của chủ tiệm tạp hóa. Hôm nay chúng ta mua nhiều đồ thế chắc chủ tiệm cũng không từ chối đâu.”
“Nói dễ nghe nhỉ.” Châu Sách bĩu môi.
“Mình vừa xách đồ ăn vặt mệt muốn chết đây, mình không muốn đi nữa.” Hạ Lạc Di thuận thế ngồi xuống thảm cỏ, xoa xoa cổ tay.
Lý Quỳ Nhất cầm ly mì đứng dậy, nói: “Vậy mình đi với cậu.”
Lý Quỳ Nhất vừa đi vừa ăn, suốt đường đi cứ làm Châu Sách thèm chảy nước miếng. Bình thường mì gói ăn cũng không ngon lắm, nhưng trong những lúc đặc biệt, nó chắc chắn là món ngon đẳng cấp thế giới.
Khi Châu Sách đang mải nghĩ về mì gói thì cậu ta chợt nghe Lý Quỳ Nhất thản nhiên nói: “Ngày sinh nhật Kỳ Ngọc, chuyện mình và Chu Phương Hoa song ca bài ‘Một người như mùa Hạ, một người như mùa Thu’, là cậu nói với Phương Tri Hiểu phải không?”
“Cái gì?” Đầu óc Châu Sách nhất thời chưa kịp hiểu. Đến khi hiểu ra, cậu ta không khỏi nuốt khan, nghe giọng Lý Quỳ Nhất cứ như đang khởi binh hỏi tội vậy… Cậu ta cười gượng hai tiếng, đánh trống lảng: “Sao mình lại nói với Phương Tri Hiểu chuyện này chứ? Hạ Du Nguyên, chắc chắn là Hạ Du Nguyên, bọn họ mới cùng lớp mà.”
“Hạ Du Nguyên sẽ không làm vậy.” Lý Quỳ Nhất khẳng định.
“Sao cậu biết nó không làm vậy? Cậu hiểu nó lắm à?” Châu Sách như muốn che giấu điều gì, ra sức đổ lỗi cho anh em mình: “Nó chó lắm, có chuyện gì mà nó không làm chứ?”
Lý Quỳ Nhất không dám tự nhận là hiểu Hạ Du Nguyên bao nhiêu, mà cô cũng thừa nhận cậu khá chó, nhưng nói sao đây, cậu chó một cách thẳng thắn. Cô dừng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt Châu Sách, bình tĩnh nói: “Cậu đừng chối nữa, là Phương Tri Hiểu nói cho mình biết, nếu không mình làm sao mà biết được?”
Châu Sách: “…”
Đáng ghét, thì ra là đã biết mà còn hỏi!
Cậu cực kỳ tức tối, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi lắm Phương Tri Hiểu, cái người này đúng là thất tín bội nghĩa!”
Rõ ràng cậu ta đã dặn rồi, bảo Phương Tri Hiểu đừng nói với Lý Quỳ Nhất là cậu ta nói cho cô nàng biết.
“Thừa nhận rồi à?”
Lý Quỳ Nhất hừ một tiếng, giọng điệu thong thả: “Thật ra Phương Tri Hiểu không nói gì với mình cả, chỉ là cậu ấy ghen tuông vô cớ giận dỗi với mình thôi.”
Châu Sách: “…”
Thất sách rồi. Việc quân không nề dối trá, sự thật không lừa dối ta.
Đi ngang qua căng tin, Lý Quỳ Nhất đổ nước mì thừa vào thùng rác nhà bếp, sau đó ném hộp mì vào thùng rác khô. Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng vừa rồi, Châu Sách giơ ngón cái lên, giọng điệu khoa trương khen: “Oa! Lớp phó đúng là bảo vệ môi trường!”
“Xì.”
Hai người đi đến tiệm tạp hóa, quét sạch mọi loại mì gói. Châu Sách xách hai túi ni lông to trên tay, Lý Quỳ Nhất xách hai bình nước nóng.
Quay lại sân thể dục, rất nhiều bạn học đã có mặt, tất cả ngồi thành một vòng tròn, trong miệng nhai đồ ăn vặt. Thấy có mì gói, mọi người ùa vào giành, ai không giành được thì ăn chung với người bên cạnh. Nước nóng rót ào ào vào ly mì, trong màn đêm bốc lên những làn hơi nước trắng xóa như những đám mây nhỏ.
Thỉnh thoảng có bạn viết xong bài nhập bọn, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng cũng hơi tiếc nuối: “Biết vậy mình đã không lề mề trong lớp nữa.”
Lý Quỳ Nhất đi đến ngồi bên cạnh Chu Phương Hoa, cô vừa ăn xong một ly mì nên tạm thời không muốn ăn đồ ăn vặt khác. Cô lấy một viên kẹo mận (1) từ đống đồ ăn vặt rồi bóc vỏ bỏ vào miệng, hai tay chống ra sau, thảnh thơi tận hưởng.
(1) 话梅: là mận khô mặn của Trung Quốc. Nó có hương vị đậm đà, đặc biệt và thường được cho là một hương vị quen thuộc vì nó có sự kết hợp giữa vị ngọt, chua và mặn. Có nguồn gốc từ tỉnh Quảng Đông
Không ép buộc chơi trò chơi hay biểu diễn tiết mục, mọi người chỉ ngồi cùng nhau, ăn uống, nói cười. Đến khi ăn hết mì gói, đồ ăn vặt cũng đã hết quá nửa, có người ợ một cái no nê, bỗng dưng có giọng nói đề nghị: “Mọi người cùng nhau hát đi?”
“Hát gì?”
Lần trước cả lớp hát với nhau là trong đợt huấn luyện quân sự, vì vậy có người hét to: “Hát bài ‘Đoàn kết là sức mạnh’!”
Mọi người cười ầm lên, nhưng mục tiêu lúc này là vui vẻ nên mọi người thật sự bắt đầu hát bài ‘Đoàn kết là sức mạnh’. Rất nhanh đã hát xong một bài, không khí yên lặng một chút, trong đám con trai lại có người bắt đầu hát bài cũ của Nhậm Hiền Tề, nghe ngọt xớt: “Cô gái đối diện nhìn qua đây, nhìn qua đây, nhìn qua đây, màn biểu diễn ở đây rất hấp dẫn…”
Những bài hát tình cảm này ít nhiều gì cũng mang một chút ý vị mập mờ, các cô gái vừa ngại ngùng vừa lên tiếng “Suỵt” với bọn họ: “Ôi… Tuổi đời của bài hát này còn phải ngang ngửa với chúng ta đấy!”
Nhưng các chàng trai lại muốn đối nghịch với các cô gái, càng hát lớn hơn, khá khí thế: “Nỗi buồn đau của chàng trai cô đơn, nói ra ai hiểu thấu!”
Khi đang hát, một nam sinh vừa đi vệ sinh nửa chừng thì quay lại, gần như là lao tới, giọng điệu cấp bách: “Chết rồi chết rồi, Trần Quốc Minh đến rồi!”
“Mau mau, đổi bài, mau đổi bài!”
Khi Trần Quốc Minh đến sân thể dục, ông thấy các học sinh lớp 10A1 đang nhẹ nhàng lắc lư thân mình, cùng nhau hát: “Ngày đó, tôi bắt đầu ngước nhìn bầu trời sao, tôi phát hiện, sao không xa, mơ cũng không xa, chỉ cần bạn kiễng chân…”
Không hổ danh là lớp xuất sắc!
Trần Quốc Minh mỉm cười hài lòng, lấy điện thoại ra quay lén một đoạn video ngắn, định đăng lên vòng bạn bè.
Hạ Lạc Di giả bộ như vừa phát hiện ra thầy, cô nàng đứng dậy bước lên phía trước “báo cáo”, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng: “Thầy Trần, lớp chúng em đang tiến hành hoạt động tập thể nhằm tăng cường tinh thần đoàn kết của các bạn học, tăng cường sức mạnh lớp. Cô Lưu nói, một tập thể lớp xuất sắc không chỉ cần có thành tích học tập tốt…”
Cô nàng nói mấy lời hoa mỹ đường hoàng, Trần Quốc Minh nghe mà liên tục gật đầu: “Đúng đúng, chính là như vậy.”
Tiễn Trần Quốc Minh đi rồi, mọi người mới cười đùa thả phanh ngã nghiêng ngã ngửa, lăn cả ra đất. Trời đêm Thu cao xa tĩnh lặng, rải rác vài ngôi sao màu vàng nhạt, mặt trăng rất tròn nhưng không sáng, quầng sáng xung quanh cũng chỉ mờ mờ. Có người cảm thán nói, hôm nay là ngày rằm đấy! Có người lập tức phản bác ‘rõ ràng hôm nay là ngày mười bảy’, làm mọi người cùng cười nhạo, nói cậu ngốc à, người ta nói là âm lịch.
Lý Quỳ Nhất cắn chút kẹo cuối cùng sót lại trên đầu lưỡi, cũng mỉm cười nhẹ nhàng. Cô không phải là người thích giao tiếp, nhưng lạ lùng thay, cô lại thích bầu không khí hiện tại, có thể là vì những người thiếu niên cùng nhau cười vang không lo âu như gió mát thổi qua đồng, như lửa xuân cháy lan rộng.
Còn 10 phút nữa tan học, mọi người phủi mông đứng dậy, dọn sạch rác trên sân thể dục. Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa cùng nhau mang phích nước trả lại cho chủ tiệm tạp hóa.
Quay lại phòng 501, Lý Quỳ Nhất đếm lại số bài tập trên bàn giáo viên, 35 cuốn, trừ của Hạ Lạc Di và Châu Sách ra thì số lượng vừa đủ. Cô mang số bài tập này đến bàn làm việc của Lưu Tâm Chiếu, trên bàn còn có một chồng vở khác, đó là nhật ký tuần này thu được.
Cô tìm vở của mình, rút ra, sau đó lật đến trang mới nhất rồi lấy bút ra tiếp tục viết:
“Tình yêu tươi sáng mãnh liệt, có lẽ phù hợp với mọi khía cạnh của tình cảm.”
Viết xong, cô đóng nắp bút lại, chuông tan học vang lên.
Cửa lớp mở ra, có thể thấy Lưu Tâm Chiếu bị nhiều phụ huynh vây quanh, bận đến không thoát thân được.
Cảm ơn cô nhé.
Lý Quỳ Nhất đứng ngoài cửa, tiếng người xung quanh ồn ào náo nhiệt, cô lặng lẽ nhìn cô giáo qua đám đông, âm thầm nghĩ.
Đợi đến khi Hứa Mạn Hoa đi ra, cô sẽ cùng bà về nhà.
Lý Quỳ Nhất không mở miệng nói chuyện. Ban đầu cô định hỏi Hứa Mạn Hoa tại sao lại nói những điều đó trước mặt Lưu Tâm Chiếu. Nhưng bây giờ cô không muốn hỏi nữa, nếu mọi chuyện đã không thể trở nên tốt hơn, ít nhất cô không muốn làm chúng tệ đi, lật bài ngửa dù sảng khoái song lại không mang đến lợi ích gì. Cô mới 15 tuổi, cô vẫn còn cần ngôi nhà này. Ngày mai mặt trời vẫn mọc, từng ngày từng ngày một, ba năm rồi cũng sẽ trôi qua.
Về đến nhà, Lý Quỳ Nhất khóa cửa phòng ngủ, sau đó ngồi trước bàn học, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra rồi lấy giấy nháp từ trong cặp sách, vừa tìm trên điện thoại vừa bắt đầu tính toán cẩn thận chi phí cần thiết để học đại học. Cô nghĩ mình sẽ đi Bắc Kinh, học phí, sinh hoạt phí ở Bắc Kinh trong bốn năm… Có lẽ không chỉ bốn năm, nếu cô muốn học cao hơn thì 100 nghìn chắc chắn không đủ. Làm sao để tăng thu nhập nhỉ? Điều đầu tiên cô nghĩ đến là học bổng… Ở trường Liễu Nguyên số 1, chỉ cần đậu vào Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh là đều có thưởng, nếu cô có thể đạt được thành tích chưa từng có trong thành phố, chính quyền thành phố cũng sẽ thưởng cho cô. Chuyện làm thêm kiếm tiền trước khi vào đại học thì không nên nghĩ tới, vì học sinh trường Liễu Nguyên số 1, đặc biệt là lớp thực nghiệm thì hầu như không có nghỉ Đông nghỉ Hè. Sau khi thi đại học cô có thể đi làm gia sư, chỉ cần cô thi tốt sẽ không lo thiếu học sinh. Cô còn có thể bán vở ghi chép, trước kỳ thi giữa kỳ có nhiều người mượn vở ghi chép của cô, nếu cô dành thời gian tổng hợp lại ghi chép trong sách…
Khi Lưu Tâm Chiếu nói chuyện xong với tất cả phụ huynh đã gần 11 giờ, nhưng trong tòa nhà giảng dạy vẫn không yên tĩnh, có vài phụ huynh vẫn kéo cô chủ nhiệm lớp A3 nói chuyện rất nhiệt tình, bộ dạng như muốn móc cả hết ruột gan.
Quay về văn phòng, Lưu Tâm Chiếu thấy hai chồng vở được xếp ngay ngắn trên bàn. Cô nhìn một cái liền nhận ra cuốn trên cùng trong chồng vở nhật ký tuần là của Lý Quỳ Nhất.
Dù rằng ngày mai xem cũng không muộn, nhưng cô rất mong đợi được xem suy nghĩ mới của lớp phó. Chuyện này như đổi phiếu thưởng vậy, luôn làm người ta không kìm nén được. Vì vậy, Lưu Tâm Chiếu vẫn kéo ghế ngồi xuống, mở cuốn nhật ký ra.
Đọc một lượt, cô không nhịn được mà bật cười.
Lưu Tâm Chiếu thực sự không ngờ rằng Lý Quỳ Nhất sẽ tìm đến cô để thảo luận về tình yêu. Hơn nữa cô còn nhận thấy khi Lý Quỳ Nhất viết về một hiện tượng hoặc một trào lưu nào đó trong nhật ký của mình, chữ nghĩa Lý Quỳ Nhất viết rất ngắn gọn, rõ ràng và trật tự. Nhưng khi cố gắng bày tỏ cảm xúc của mình, ngôn từ của Lý Quỳ Nhất lại chợt trở nên lúng túng mơ hồ, giống như lúc các khớp xương cứng nhắc cọ xát vào nhau tạo ra cảm giác thô ráp.
Ồ, là một đứa trẻ không giỏi bày tỏ cảm xúc.
Nhưng Lưu Tâm Chiếu vẫn hiểu được những gì Lý Quỳ Nhất muốn nói… Lý Quỳ Nhất đã xem một bộ phim có tên là “Sắc Giới”, đồng thời tự mình so sánh với nữ chính Vương Giai Chi.
Nguyên nhân dẫn đến sự so sánh này có lẽ là vì gia đình tương đồng.
Lưu Tâm Chiếu đã xem qua hồ sơ của tất cả học sinh trong lớp.
Lý Quỳ Nhất, học Tiểu học ở thị trấn, có một em trai, em trai học ở trường Tiểu học tư thục tốt nhất trong thành phố. Kết hợp với bài viết trước đây của Lý Quỳ Nhất về “Bàn luận sơ bộ về “Thuyết bố mẹ không có ân huệ” và liên hệ đến những gì mẹ Lý Quỳ Nhất nói hôm nay trong văn phòng, câu trả lời gần như rõ ràng.
Cũng chính vì vậy mà Lưu Tâm Chiếu cho rằng Lý Quỳ Nhất không thực sự muốn thảo luận nghiên cứu về tình yêu, Lý Quỳ Nhất chỉ mượn tình yêu để phản chiếu tất cả các cảm xúc. Lý Quỳ Nhất nói trong tưởng tượng của mình, tình yêu vẫn sáng ngời, mỗi động tác đều khắc sâu vào lòng. Nói thẳng ra là Lý Quỳ Nhất một người rất lý tưởng hóa, Lý Quỳ Nhất ngưỡng mộ, hoặc nói cách khác, là muốn có được tất cả tình yêu một cách tuyệt đối. Dù là tình thân, tình bạn, hay tình yêu, Lý Quỳ Nhất đều muốn được bảo vệ, tin tưởng và ủng hộ vô điều kiện. Những tình cảm này đến từ trái tim, luôn bền chặt.
Lưu Tâm Chiếu tin rằng cuối cùng Lý Quỳ Nhất cũng sẽ hiểu những mâu thuẫn trong bản thân không chỉ là về tình yêu. Vì vậy lúc tan học, Lý Quỳ Nhất đã bổ sung thêm một câu vào cuốn nhật ký.
Và nguồn gốc nỗi đau của Lý Quỳ Nhất là tình thân mỏng manh đã đập tan những ảo tưởng tuyệt đối này, cảm tính và lý tính bắt đầu đối đầu, một bên là khao khát, một bên là hoài nghi, cuối cùng vẫn quay về với câu hỏi: Cả đời người, liệu có phải chỉ để hoàn thành câu hỏi được yêu thương?
Đối với câu hỏi này, Lưu Tâm Chiếu cảm thấy mình cũng cần phải suy nghĩ kỹ mới có thể trả lời Lý Quỳ Nhất. Vì vậy, cô bỏ cuốn nhật ký của Lý Quỳ Nhất vào túi xách và mang về nhà.
Lý Quỳ Nhất xưa nay làm việc đâu ra đó, đã lên kế hoạch kiếm tiền rồi thì cô liền bắt đầu sắp xếp lại ghi chép của mình sau khi hoàn thành bài tập. Để tiện cho việc scan và photo sau này, cô chọn vở có kích thước A4, chữ viết cũng đẹp đẽ rõ ràng. Cô không thấy đây là một công việc nhàm chán, mà chỉ cảm thấy việc suy nghĩ của mình được xây dựng thành hệ thống dưới ngòi bút là một việc rất có cảm giác thành tựu, hơn nữa cũng nó tương đương với việc bản thân ôn tập lại.
Chu Phương Hoa tò mò hỏi: “Sao cậu đột nhiên bắt đầu dùng vở ghi chép vậy?”
Lý Quỳ Nhất không giấu giếm: “Chuẩn bị bán ghi chép kiếm ít tiền.”
Chu Phương Hoa hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Lý Quỳ Nhất đột nhiên lại nảy ra ý định kiếm tiền, chẳng lẽ bây giờ cô thiếu tiền lắm sao? Tất nhiên, câu hỏi này cô nàng không dám hỏi ra miệng, cô nàng sợ sẽ làm tổn thương cô.
Nhưng Chu Phương Hoa lặng lẽ đặt hộp khăn giấy của mình lên bàn giữa hai người; sau khi Lý Quỳ Nhất giảng bài xong, cô nàng nói muốn mời Lý Quỳ Nhất đi ăn; khi đi mua bút ở tiệm văn phòng phẩm, cô nàng cũng thường mua thêm hai cây, lý do tặng cho Lý Quỳ Nhất là vì cô nàng mua nhiều quá, dùng không hết sẽ lãng phí.
Lý Quỳ Nhất gãi đầu nghĩ, bút này đâu có hạn sử dụng, làm sao mà lãng phí được?
Ngoài việc thái độ của Chu Phương Hoa đối với cô trở nên kỳ quái, Lý Quỳ Nhất còn phát hiện, thái độ của Hạ Du Nguyên đối với cô cũng thay đổi.
Cô và cậu đôi khi gặp nhau lúc đi học, tan học, đôi khi lại gặp nhau ở căng tin, đôi khi ở tiệm tạp hóa. Lý Quỳ Nhất nghĩ, hai người cũng coi như khá quen thuộc nên đều chuẩn bị chào hỏi cậu, kết quả là Hạ Du Nguyên luôn giả vờ như không thấy cô, quay mặt đi chỗ khác.
Lý Quỳ Nhất không hiểu, cô đã chọc giận cậu sao?
Người này thật kỳ lạ, mấy ngày trước cậu còn đuổi theo cô để tặng socola cơ mà.
Nhưng Lý Quỳ Nhất cũng lười nghĩ tại sao Hạ Du Nguyên lại không để ý tới mình, không để ý thì thôi, ít qua lại với cậu là tốt nhất.
Lý Quỳ Nhất đương nhiên không biết rằng, mỗi lần sau khi được việc không để ý tới cô, Hạ Du Nguyên đều tự khen ngợi mình một phen.
Cậu nói được làm được.
Từ sau tối hôm đó đưa cô về nhà, bọn họ đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Chỉ là dứa mặt xụ bé nhỏ thôi mà? Đâu phải nhân vật quan trọng gì, cậu nói bỏ là bỏ, cậu là người rất tuyệt tình, nếu không thì làm sao có thể đi qua nghìn bụi hoa mà không dính chiếc lá nào?
Thật đấy.
Thứ Sáu, trong căng tin, Hạ Du Nguyên bưng khay thức ăn ngồi xuống đối diện Châu Sách, không ngờ cậu lại thấy Lý Quỳ Nhất.
Cô quay lưng về phía cậu, bên cạnh là Phương Tri Hiểu, đối diện là Chu Phương Hoa.
Chắc vì trời lạnh, cô không buộc tóc đuôi ngựa, thay vào đó thả tóc dài chạm vai, vén sau tai. Hạ Du Nguyên không hiểu sao cô thay đổi kiểu tóc mà cậu vẫn nhận ra bóng lưng cô, thật xui xẻo.
Cậu lại quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.
Châu Sách thấy Hạ Du Nguyên cứ giữ mãi tư thế này để ăn, quan tâm hỏi: “Mày bị sái cổ à?”
Hạ Du Nguyên: “…”
Sái cái đầu mày!
Ăn cơm xong, Hạ Du Nguyên và Châu Sách lại tới quán tạp hóa, mỗi người mua một lon Coca.
Ra khỏi cửa tiệm, Hạ Du Nguyên vừa định bật nắp lon Coca, kết quả ngước mắt lên lại thấy ba người Lý Quỳ Nhất đang khoác tay nhau đi về phía bên này.
Vận xui gì thế, Hạ Du Nguyên nghĩ, người này đúng là hồn ma không tan.
Cậu lại nhanh chóng quay mặt đi lần nữa.
Ai ngờ, ngay lúc Hạ Du Nguyên vừa quay đầu thì Châu Sách bên cạnh bất ngờ khoác vai cậu, đưa chân ra ngáng làm cậu loạng choạng suýt ngã.
Ba cô gái vừa đúng lúc thấy cảnh này, vẻ mặt hoảng sợ đi ngang qua họ.
Người không biết xấu hổ tên Châu Sách kia còn đưa tay ra, yêu kiều chào hỏi: “Hi.”
“Đệch cụ Châu Sách, mày làm cái quái gì thế!” Hạ Du Nguyên đứng thẳng dậy, khó tin nổi.
Châu Sách nhún vai: “Có gì đâu.”
Gì mà có gì đâu? Cậu suýt ngã sấp mặt trước con gái nhà người ta đấy! Hơn nữa còn là trước mặt dứa mặt xụ! Dù cậu có đẹp trai, nhưng như thế này thì cũng xấu hổ quá!
Hạ Du Nguyên không muốn đi nữa, cậu muốn đợi ba cô gái ra khỏi tiệm tạp hóa, sau đó làm Châu Sách ngã sấp mặt trước họ, cậu nhất định phải lấy lại thể diện của mình.
Thể diện, thể diện của đàn ông… Ừm!
Khi đang tức tối nghĩ, Hạ Du Nguyên chợt thấy có gì đó không đúng, tại sao Châu Sách muốn ngáng ngã cậu? Chẳng lẽ là để cho ba cô gái thấy?
Cậu cũng là con trai nên hiểu rất rõ tâm lý này: chẳng phải là lấy anh em mình làm trò cười để tỏ vẻ trước mặt con gái sao? Kiểu hành động như công đực xoè đuôi này thường là vì…
Tim Hạ Du Nguyên bỗng đập nhanh. Cậu một tay bật nắp lon Coca, sau đó tu ừng ực vài ngụm lớn, cuối cùng mới liếc Châu Sách, cười lạnh: “Mày thích Lý Quỳ Nhất à?”
Không ngờ lại bị Hạ Du Nguyên nhìn thấu, nhưng đây là anh em mình, tiết lộ đôi chút cũng không sao. Châu Sách cười khì, đưa tay khoác vai Hạ Du Nguyên, kéo cậu đi về phía trước: “Sao lại là Lý Quỳ Nhất được chứ, cậu ấy trông không dễ chọc tẹo nào, là người khác kìa.”
Châu Sách tưởng rằng sau khi cậu ta nói xong “người khác”, Hạ Du Nguyên sẽ hỏi là người nào. Thế nhưng đồ chó này lại chẳng hỏi gì cả, chỉ khẽ “ồ” một tiếng rồi tiếp tục uống Coca.
May mà không phải là Lý Quỳ Nhất, Hạ Du Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Người anh em này có cậu vẫn còn tý năng lực, biết Lý Quỳ Nhất là một hố lửa lớn lớn không thể nhảy vào, nếu không cậu lại phải lo lắng thay cho cậu ta.
Hạ Du Nguyên quyết định không truy cứu Châu Sách nữa, vì là anh em nên cậu sẵn sàng hy sinh một chút sĩ diện của mình. Xem đi, cậu đúng là người biết nghĩa khí.
Châu Sách có làn da hơi đen, thế nhưng lúc này lại hiện lên một màu đỏ kỳ lạ, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: “Haizz, có lẽ cũng không hẳn là thích, chỉ là dạo này nói chuyện nhiều quá, tao nghĩ cậu ấy có thể cũng có ý với tao…”
Hạ Du Nguyên cầm lon Coca, nghe nửa được nửa không, vẻ mặt vừa không tập trung vừa đắc ý. Những anh em của cậu, ngoài Trương Sấm ra thì kinh nghiệm về phương diện này của những người khác còn không bằng cậu. Dù cậu chưa từng yêu, nhưng cậu cảm thấy một khi mình yêu thì chắc chắn sẽ là một cao thủ, chứ chẳng như Châu Sách bây giờ đầu không ra đầu đuôi không ra đuôi. Còn Kỳ Ngọc, lại càng là mọt sách, chưa từng thấy cậu ta hứng thú đến điều gì ngoài học tập, chắc sẽ ế đến già…
Hê hê, ế đến già, Hạ Du Nguyên cảm thấy rất hả hê.
Nhưng ngay khi khóe miệng cậu vừa nở nụ cười, nụ cười ấy lại đơ cứng ngay trên mặt… Cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện: ngày báo danh nhập học, có phải Kỳ Ngọc cũng đã xô ngã cậu một lần?
Kỳ Ngọc xô cậu, hành động này thật sự quá bất bình thường.
Chỉ là lúc đó cậu chỉ lo tức giận, cũng không nghĩ sâu thêm.
Bây giờ nghĩ lại, cậu không bỏ lỡ tin tức lớn nào chứ? Chẳng lẽ nói, Kỳ Ngọc cũng có người mình thích, và cô gái cậu ta thích lúc đó đang nhìn từ xa?
Hạ Lạc Di sao?
Không đúng, nếu là Hạ Lạc Di, cậu ấy thấy họ chắc chắn sẽ đến chào hỏi.
Vậy còn có thể là ai? Mới nhập học, mọi người còn chưa quen.
… Chẳng lẽ là Lý Quỳ Nhất?
Hạ Du Nguyên nhớ lại, khi lên ký tên ở trong nhà thi đấu, Kỳ Ngọc tự nhiên chào Lý Quỳ Nhất, giống như cậu ta đã biết cô ngồi ở đó từ trước.
Vậy có khả năng, Kỳ Ngọc thực sự đã nhìn thấy Lý Quỳ Nhất ở chỗ bảng thông báo, sau đó mới xô ngã cậu?
Hạ Du Nguyên mím môi.
Ký ức như những thước phim điện ảnh cũ nhanh chóng hiện ra trước mắt. Hạ Du Nguyên lại nhớ đến dáng vẻ Kỳ Ngọc không nói hai lời mà dạy Lý Quỳ Nhất làm bài tập ở tiệm mắt kính nhà cô; còn dáng vẻ cậu ta hỏi Lý Quỳ Nhất rằng bài hát của Châu Kiệt Luân có hay không trên xe buýt nữa.
Thật đấy, quá bất thường.
Kỳ Ngọc không phải là người không điềm tĩnh như vậy.
Hạ Du Nguyên vô thức dùng lực, lon Coca biến dạng ngay lập tức.
Cậu đột nhiên cất tiếng hỏi Châu Sách, trong giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc gì: “Hôm sinh nhật Kỳ Ngọc, trước khi tao đến, bọn mày đang chơi gì?”
“Chơi thật hay thách.” Châu Sách không hiểu gì: “Hỏi cái này làm gì?”
Tại sao cả Hạ Du Nguyên và Lý Quỳ Nhất đều tìm cậu “kiểm kê” lại buổi sinh nhật của Kỳ Ngọc vậy?
“Ai thua?” Hạ Du Nguyên biết nhưng vẫn hỏi.
“Trương Sấm đó.” Nhắc đến việc này, Châu Sách lại oán trách: “Tao nói mày nghe, thằng Trương Sấm này không giỡn được giống hệt mày, hỏi nó cảm giác của nụ hôn đầu, nó chỉ nói một câu là mềm. Đây không phải nói nhảm hả, miệng ai mà không mềm chứ?”
Có Lý Quỳ Nhất, miệng cậu ấy cứng.
Trong đầu Hạ Du Nguyên bật ra một câu.
Xì!
Cái quái gì thế?
Hạ Du Nguyên xua suy nghĩ này đi, giật giật khóe miệng rồi thản nhiên tiếp tục hỏi: “Còn ai nữa?”
“Sau đó là Lý Quỳ Nhất, cậu ấy còn mạnh hơn Trương Sấm, người ta chơi nổi.”
“Chơi nổi thế nào?” Lon Coca xoay xoay trong tay, Hạ Du Nguyên nhắm đúng một chiếc thùng rác, chuẩn bị ném vào.
Châu Sách kéo dài âm điệu, như đang công bố chuyện hóng hớt gì đó: “Hỏi cậu ấy thích nam sinh nào nhất, cậu ấy không nói hai lời mà chọn luôn Kỳ Ngọc.”
“Lạch cạch” một tiếng, lon Coca rơi ra ngoài thùng rác.